Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 130: Vú Em Tiểu Chi Ước



Không tìm được Linh Điểu có thể ấp trứng, lại không thể tự mình làm gà mái để ấp trứng tiểu phượng hoàng, ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt đang mải suy nghĩ về việc ấp trứng, nàng chợt phát hiện, không thấy Tiểu Chi Ước đâu cả.

Trong Hồng Mông Thiên không có, sân nhỏ không có, chạy đến phòng bếp của Diệp gia cũng không có, Lưu ma ma, mẫu thân, ngay cả Đại Hoàng cũng bị Diệp Lăng Nguyệt kéo đến hỏi nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Diệp Lăng Nguyệt nghĩ lại, hình như hôm thả chim hải âu lớn đi cũng chính là ngày đầu tiên không nhìn thấy Tiểu Chi Ước.

Tên tiểu tử này, ngày thường vô cùng thích dính lấy nàng, lúc ăn cơm thích nhất là trèo lên bàn cơm, một tấc cũng không rời Diệp Lăng Nguyệt, không việc gì làm thì sẽ chơi đùa với Đại Hoàng, nhưng hai ngày nay ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Không phải là bởi vì không có cách nào ấp trứng tiểu phượng hoàng nên len lén trốn đến nơi nào đó để đau lòng rồi chứ.

Sau chuyện “mối tình đầu” lần trước, Diệp Lăng Nguyệt chỉ sợ Tiểu Chi Ước nghĩ không thông lại làm chuyện ngốc nghếch.

Nàng không thể làm gì khác hơn là dùng tinh thần lực, tỉ mỉ lục soát chung quanh một vòng, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra Tiểu Chi Ước ở buồng lò sửa trong sân nhỏ phía sau nhà.

Buồng lò sưởi chính là nơi mà Lưu ma ma dùng để cất giữ đủ loại quần áo mùa đông, chăn màn, và một số đồ lặt vặt.

Ly thành lúc này đang là mùa hè chói chang, mọi người hóng mát còn không kịp, càng không cần nói đến buồng lò sưởi, nhiệt độ trong chỗ đó nhất định không dưới bốn mươi độ.

Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt có tinh thần lực hỗ trợ thì cho dù có là tiên cũng sẽ không biết Tiểu Chi Ước lại ở nơi này.

Về phần Tiểu Chi Ước ở trong buồng lò sưởi làm gì, Diệp Lăng Nguyệt càng không đoán được.

Nó muốn ấp trứng!

Không sai, chính là ấp trứng.

Mùa hè nóng bức, ở trong buồng lò sưởi ngay cả một luồng gió cũng không có.

Lông mềm như nhung của Tiểu Chi Ước đang được bao bọc bới một tấm chăn nặng bảy, tám cân, dưới người nó là quả trứng tiểu phượng hoàng, nhìn dáng vẻ bốn cái chân ngắn đang dùng lực ôm lấy quả trứng, cố gắng học dáng vẻ ấp trứng của gà mái.

“...”

Thì ra hôm đó Tiểu Chi Ước đã nghe thấy lời của chủ tiệm Linh Sủng.

Dựa vào chim chi bằng dựa vào chính mình, không có chim ấp thì chính mình ấp!

Diệp Lăng Nguyệt sao có thể không hiểu suy luận của Tiểu Chi Ước, nhưng nhìn dáng vẻ của nó liều mạng như vậy, Diệp Lăng Nguyệt cũng không có cách nào ngăn cản.

Cứ để nó ấp vài ngày, với cá tính của nó nhất định sẽ không kiên trì nổi, rồi sẽ kêu cha gọi mẹ buông tha.

Đề phòng việc Tiểu Chi Ước bị chết ngộp hoặc là cảm nắng, nàng chỉ có thể chuyển cái mền kia vào Hồng Mông Thiên, để Tiểu Chi Ước từ từ ấp.

Nhưng điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên chính là lần này Tiểu Chi Ước rất kiên định, ngày cả nàng dùng đùi gà nướng nó thích ăn nhất để dụ dỗ thì Tiểu Chi Ước vẫn quyết không chuyển ổ.

Cứ như vậy, chớp mắt đã qua bảy tám ngày.

Hôm đó Lam Thải Nhi đột nhiên tìm đến.

Từ ngày Sơn Hải bang bị diệt môn, cũng không biết có phải bị Quỷ Đế Vu Trọng xuất quỷ nhập thần kích thích hay không, Lam Thải Nhi bỗng nhiên bắt đầu hăng hái luyện võ, bảo là muốn cố gắng đột phá Đan Cảnh.

Diệp Lăng Nguyệt còn tưởng rằng, nàng ít nhất cũng phải đợi đến sau khi đột phá Đan Cảnh mới bước ra khỏi phủ Thái Thú.

“Lăng Nguyệt, ta hôm nay tới là muốn nói cho muội biết một tin tức. Cha ta tối hôm qua vừa mới được lên chức, triều đình vì thấy cha ta cai quản Ly thành có công nên triệu hồi ông về Binh Bộ, khôi phục chức tướng quân. Ta... và mẫu thân mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi Ly thành.” tin tức Lam Thải Nhi mang đến khiến cho Diệp Lăng Nguyệt rất ngạc nhiên.

Lam Thái Thủ muốn trở về Hạ Đô?

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, có chút không nỡ.

Dù sao Lam Thải Nhi cũng là người bạn duy nhất của nàng.

“Lăng Nguyệt, thật ra thì hôm nay tỷ đến là muốn hỏi muội có đồng ý cùng chúng ta về Hạ Đô hay không?” Lam Thải Nhi không nỡ xa người tỷ muội tốt này, cho nên nàng liền dứt khoát hỏi ý của cha mẹ có thể để Diệp Lăng Nguyệt cùng đi không.

Vợ chồng Lam Thái Thủ không nói hai lời liền đáp ứng.

Lam Thái Thủ cũng cảm thấy với thiên phú của Diệp Lăng Nguyệt, nếu ở lại nơi nhỏ bé như Ly thành này thì thật đáng tiếc.

Thái Thú phu nhân cũng đồng ý, nếu Lăng Nguyệt cùng trở về Hạ Đô thì bà nhất định sẽ đối xử với nàng giống như đối xử với con gái ruột vậy.

Rời khỏi Ly thành, đi Hạ Đô?

Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là một cảm giác cảm động khó tả.

Người nhà họ Lam đã thật lòng xem nàng là người một nhà.

“Lăng Nguyệt, muội không phải là luôn muốn thay mẹ muội báo thù sao? Chỉ có đi Hạ Đô, muội mới có thể gặp được người của Hồng phủ, muội mới có thể trở nên mạnh hơn.”

“Phụ thân ta là môn sinh của Vũ Hầu, muội muốn đến Hạ Đô, tốt nhất là trở thành người nhà của ta, chúng ta sẽ ủng hộ muội làm bất cứ việc gì.” Lam Thải Nhi biết rằng Diệp Lăng Nguyệt nằm mộng cũng nhớ tới báo thù.

“Chuyện này, muội còn phải thương lượng với mẫu thân của muội một chút.” Diệp Lăng Nguyệt cũng hiểu, nếu ở lại Ly thành, kế hoạch báo thù của nàng sẽ không có ý nghĩa gì cả.

Sơn Hải bang sau khi bị thâu tóm, Diệp gia lại được hiệp hội Phương Sĩ và quân đội ở Ly thành ủng hộ, địa vị đã vững như bàn thạch.

Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt không yên lòng chính là mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc.

“Lăng Nguyệt, ta đã đồng ý với Thái Thú sẽ để con đi Hạ Đô. Con không cần lo lắng cho mẫu thân, mẹ và Lưu ma ma sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt.” Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt còn đang chần chờ thì Diệp Hoàng Ngọc và Thái Thú phu nhân cùng đi tới.

Lúc Lam Thải Nhi tới làm thuyết khách, Thái Thú phu nhân cũng đến thăm Diệp Hoàng Ngọc.

Chuyện rời khỏi Ly thành hơn nửa năm trước Lam Phủ đã cùng thảo luận với Diệp Hoàng Ngọc, lúc đó Diệp Hoàng Ngọc cũng không đồng ý.

Nhưng nửa năm vừa qua, nhất là khi thấy sự đột phá của con gái mình đã khiến cho Diệp Hoàng Ngọc nghĩ thông suốt.

Bà không nỡ để con gái rời đi, dù sao con gái cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, nhưng trước đó Diệp Cô cũng đã nói Diệp Lăng Nguyệt là hy vọng duy nhất của Diệp gia.

Bà đã trì hoãn đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, lần này được trở thành người nhà của Lam Ứng Vũ là một điều rất đáng quý, Diệp Hoàng Ngọc không muốn Diệp Lăng Nguyệt bỏ lỡ cơ hội lần này.

Nếu theo chân nàng thì cả đời của Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ là con gái của một thương nhân nhỏ, nhưng nếu theo chân người nhà họ Lam trở về Đế Đô, nàng chính là nhị tiểu thư của phủ Tướng Quân, chỉ cần người của Lam Phủ người giữ bí mật thì sẽ không có ai biết nàng là đứa con bị vứt bỏ của Hồng phủ.

“Mẫu thân, con...” Đáy mắt của Lăng Nguyệt đã ngân ngấn nước, nàng ngẩng lên nhìn, thấy mắt của Diệp Hoàng Ngọc cũng đỏ như vậy.

Hai mẹ con ôm nhau, không khỏi nghẹn ngào.

Thái Thú phu nhân nhìn cũng lau lau nước mắt, kéo Lam Thải Nhi lui ra ngoài.

“Lăng Nguyệt, mẹ biết con luôn muốn được ra đi ra ngoài xông pha một lần, bây giờ Diệp gia ở Ly thành địa vị cũng đã vững, thương thế của mẹ cũng đỡ hơn nhiều rồi. Con cứ yên tâm mà đi, mẹ đồng ý với con, khi nào thời cơ đến, mẹ nhất định sẽ đến Hạ Đô tìm con.” Diệp Hoàng Ngọc an ủi rồi xoa xoa đầu của Diệp Lăng Nguyệt.

Bà không phải là một người mẹ tốt, trong mười mấy năm qua không chăm sóc tốt cho Diệp Lăng Nguyệt nay lại muốn đem con gái của mình phó thác cho người khác.

“Mẹ, sau khi con đứng vững ở Hạ Đô, sẽ phái người quay lại đón mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không manh động, con sẽ từng bước từng bước xử lý người của Hồng phủ.” Trong giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt lộ ra vài phần kiên định.