Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 141: Ngoại truyện giáng sinh 1: Kỳ tích của tiên đạo



Gần đây núi Vân Mộngvô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Bạch Trầm Hương đứng ngồi không yên,tưởng liệt đồ nọ lại chuẩn bị giở trò đáng sợ gì nữa. Nhìn biểu hiện của ông ta thì thất đệ tử Mã Nghị của ông ta quả thật sánh được với sựngược đại và tổn thương cực lớn đối với tinh thần của vị chưởng môn đáng thương này.

Thật ra gần đây đúng thật là Trùng Trùng không làm gì cả, tuy nàng chán đến mức muốn lật ngược cả ngọn núi này, nhưng mà…nghĩ thấy sư phụ gây dựng lại cũng không dễ dàng gì, người ta hay nóitrộm cũng có đức, người ta cũng hay nói giữ lại được núi xanh, chẳng lokhông củi đốt, lão tử đã nói rồi, không được tát ao bắt cá, tầm nhìn của Diêu Trùng Trùng nàng sẽ không ngắn đến như vậy.

Thấy sắp quanăm mới rồi, tốt xấu gì cũng để sư phụ được an lòng sống qua vài ngày,nếu thật sự chọc ông ta tức chết, vậy những giày vò về sau thì ai sẽchịu đây. Tuổi đời của thần tiên dài quá rồi, không tìm chút chuyện làmthì sẽ buồn chết mất.

Cho nên khắp ngọn núi Vân Mộng, ai aicũng đều bình an vui vẻ, ngay cả Trùng Trùng đang bị nghi ngờ cũng rấtngoan ngoãn, sự giản đơn của cuộc đời, sự tiêu dao của ngày tháng đãchiến thắng tất cả.

Đây mới là cuộc sống của thần tiên chứ, sao có thể ngày nào cũng gà bay chó chạy được.

Ngoại trừ — một con gà.

Gần đây Vạn Sự Tri rất chi là buồn chán.

Bởi vì – khụ khụ — những lời này không dễ nói ra được.

  Chuyện này, nó không được nói với bất kỳ ai, tuy rằng nó có chủ nhân,nhưng người chủ nhân này của nó không đáng tin, hơn nữa người nó phảigiấu đầu tiên chính là nàng. Nếu để chủ nhân đáng xấu hổ này của nó biết được, vậy thì nó sẽ không thể nào sống sót ở Tiên đạo nữa, và danhtiếng của thần vật trời sinh nó đây cũng sẽ bị hủy.

Lén lút ngó trái ngó phải, sau khi chắc chắn rằng không có ai chú ý tới hành tungcủa một con gà, nó mới lặng lẽ chạy tới một nơi cực kỳ bí mật phía sauTử Trúc Lâm. Nó phải vòng vèo trong trận pháp cửu cung bát quái, đôngtam tây thất, nam cửu bắc tứ, trước nhất hậu bát, thượng lục hạ nhị hếthồi lâu mới tới được một mảnh đất cao, sau đó…

Haiz, liều thôi!

  Gắng sức giương đôi cánh ngắn ra, mượn gió bay lên một đỉnh núi ngấttrời đứng sừng sững trong biển mây ở đối diện. Mỗi lần bay là mỗi lần sợ hãi, sợ mình nửa đường rơi xuống, biến thành bãi thịt gà vụn, may màlần nào nó cũng thành công, mặc dầu lần nào cũng là đầu nó cắm thẳngxuống bãi bùn trước tiên.

Nhưng dù sao thì chỗ này cũng đủ bí mật và an toàn.

  Hất đầu để vẩy hết bùn trên mặt, Vạn Sự Tri gạt hết tầng tầng lớp lớpcỏ dại ra, nhìn vào rồi thì không khỏi muốn khóc. Món đồ ấy vẫn còn!Không bị mất đi!

Vì sao nó không mất đi, vì sao vẫn giống hệtnhư lúc trước? Đây vốn là Thiên đạo, hẳn là sẽ không tồn tại trên đờichứ! Vì sao? Vì sao chuyện này phải ập lên người nó? Nhất là khi nó còncó một người chủ nhân như vậy?

Nó chỉ là một con gà, mỗi ngàyăn chút đồ ăn, lải nhải vài câu, ngủ ngon một giấc, sau đó giúp chongười chủ nhân sợ thiên hạ không loạn đó thu dọn chút tàn cuộc, hướngdẫn chút phương pháp bỏ chạy mà thôi, sao lại gặp phải chuyện lạ lùngnày chứ?

Hay là, nếu ông trời đã không giúp nó giải quyếtchuyện này, vậy nó chỉ đành dựa vào bản thân thôi. Chỉ cần đẩy món đồ đó ra khỏi đỉnh núi, cho nó rơi vỡ ra, đến lúc đó giả vờ không biết, chẳng phải là sẽ vạn sự bình an hay sao?

Được, đã làm thì phải làm cho trót! Cứ như vậy đi!

  Vạn Sự Tri đi vào trong đám cỏ dại, cử động đôi cánh gà yếu ớt, đẩy món đồ đó. Nhưng mà, lại có chút không nỡ, vì suy cho cùng cũng là củamình, lúc có được món đồ đó nó còn rất yêu chiều nữa.

Nhưng mà, nếu so với danh tiếng và tương lai của mình thì chút đau thương nàychẳng là gì cả. Haiz, cũng do người chủ nhân bất lương đó suốt ngày hátnhững bài hát quái gở, là những bài hát ở thế giới của nàng, làm nó bịảnh hưởng.

Nghĩ tới Trùng Trùng, Vạn Sự Tri bất giác rùng mình.

  Bây giờ nó đã luyện được pháp lực cao thâm dùng cảm giác đã có thể biết được ma nữ chủ nhân có xuất hiện hay không rồi. Khi nàng ở trong phạmvi trăm trượng quanh nó, khắp người nó sẽ dấy lên sự cảnh giác; khi nàng ở trong phạm vi bảy mươi trượng quanh nó, lông toàn thân nó sẽ dựngngược cả lên; khi nàng ở trong phạm vi bốn mươi trượng quanh nó, lông tơ của nó sẽ trở nên mềm mại dễ thương, cả người, không, là cả thân gà sẽrất là đáng yêu, để nàng vuốt ve truyền đạt tình yêu thương của nàng.

  Sở dĩ như vậy, là bởi vì khi bước vào trạng thái căng thẳng cực độ,lông tơ dính sát người sẽ dựng hết lên, nhưng người ngoài nhìn vào sẽkhông nhận ra, cho nên trông như là chiếc chổi lông gà vậy.

Bây giờ, lông của nó đều dựng ngược, chứng tỏ ma nữ đó đã tới nơi cách nóbảy mươi trượng. Nhưng mà đây là vách núi cạnh Tử Trúc Lâm mà, lẽ nàonàng đã phát hiện nó lén lút đến đây rồi?

Xong rồi xong rồi,chắc chắn là mình không cẩn thận gây phải sự chú ý của ma nữ đang chánchường kia rồi. Cảm giác bị uy hiếp đã mau chóng biến hóa, chứng tỏ manữ đó đang ngày càng đến gần.

Không kịp suy nghĩ, Vạn Sự Tridùng cả cánh và vuốt, mau chóng giấu món đồ đó đi, lông tơ vẫn đang dựng ngược, nó cũng không kịp che giấu. Quay đầu lại, vừa đúng trông thấymột đôi chân mang đôi giày kỳ quặc, nghe nói đôi giày đó gọi là giày thể thao, là đôi giày mà chỉ có ma nữ chủ nhân mới có.

“A, phongcảnh ở đây đúng là không tệ, chủ nhân cũng thấy vậy phải không?” Nó giởgiọng nịnh nọt, giọng nói chất chứa vẻ vui mừng đáng ngờ.

Bìnhthường trông thấy chủ nhân nó sẽ không vui như vậy, lần này làm có chútgiả, nên không khỏi chột dạ, đành mổ một cái lên đôi giày của nàng,“Haiz, chỗ này có chút bẩn, để ta dọn dẹp giúp chủ nhân.”

Thânmình bay lên cao, Vạn Sự Tri biết mình bị xốc lên rồi, lập tức trưng ravẻ trung thực, vừa đúng đối diện với ánh mắt trong ngờ vực mang theophấn khởi của Trùng Trùng.

“Nói đi, đừng để ta phải hành hình ép cung.”

  “Ta chỉ muốn chút riêng tư để suy ngẫm về chuyện đời người thôi mà.”Nói dối không khó, nó có thể mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.Nhưng mà, hình như, không giấu được nàng.

“Muốn ta tự mình ra tay chứ gì.”

“Không có chuyện gì thật mà, hơn nữa ngươi không được đối xử với ta như vậy.” Có chút vội rồi.

“Ta là chủ nhân, ngươi là đầy tớ, đầy tớ không có nhân quyền!”

“A, ngươi muốn làm gì?”

“Tìm xem ngươi giấu thứ gì.”

“Ta không có giấu.”

“Ta tìm xem chẳng phải sẽ biết sao.”

“Ngươi mà làm vậy ―― ngươi mà làm vậy, ta sẽ rời khỏi ngươi ―― ta chết cho ngươi xem ―― sau này ta sẽ không giúp ngươi nữa.”

  “Ha?” Trùng Trùng càng thêm phấn khởi, “Dám uy hiếp ta, chứng tỏ ngươicó chuyện lớn giấu ta, hôm nay ta bắt buộc phải nhìn xem. Ở địa bàn này, chỉ có lão tử được uy hiếp người khác, chưa ai uy hiếp được ta đâu.”

  “Cầu xin ngươi không được sao?” Uy hiếp không xong, vờ đáng thương,trong đôi mắt như đậu đen nọ chất chứa giọt lệ không được chân thành cho lắm, nhưng vì nóng ruột, chỉ mong có thể khuấy động được lòng trắc ẩncủa nàng. Nhưng mà, nàng sẽ động lòng chứ?

Rõ ràng là không có.

  Trong tiếng kêu gào thảm thiết của Vạn Sự Tri, Trùng Trùng gạt đám cỏdại được che đậy rất tốt ra, món đồ trước mắt khiến nàng ngẩn ra mộthồi, sau đó than thở một tiếng, cuối cùng cười tới đập đất, cười tớingay cả hơi cũng thở không ra.

Vạn Sự Tri ngẩn ngơ đứng ở mộtbên, lòng tin hoàn toàn tiêu tan, lông gà đổi hết thành màu xám trắng,cả thế giới cũng bị sập đổ.

Danh tiếng của nó, mặt mũi của nó,sinh mạng của nó, sự nghiệp thần vật của nó, toàn bộ đều xong rồi. Tròcười của mười châu ba đảo, sự sỉ nhục của Tiên đạo, đã được sinh ra từđây.

Đẻ, không được nói chữ đẻ! Nó hận nhất là chữ này. Tất cảmọi phiền não của nó đều chỉ vì cái này, nó không cẩn thận, quả thật làkhông cẩn thận, nó cũng không đoán trước được, nó ―― đã đẻ một quảtrứng!

“Nói đi, là ai làm?” Trùng Trùng hỏi với vẻ rất nghiêm túc.

Ai, ai làm? Lẽ nào trong đầu của sắc nữ này đang nghĩ – loại chuyện đó?!

  “Đừng sợ.” Sắc nữ vươn ngón trỏ dễ thương ra, vuốt vuốt lông tơ của nó, trưng ra vẻ mãi mãi ủng hộ cho nó, nhưng thật ra trong lòng lại cười ác đến cùng cực, e là bây giờ đang nhịn cười rất khổ sở đây.

“Gà đẻ trứng là chuyện bình thường. Chậc chậc chậc, đúng là không có tính người, con gà nhỏ như vậy cũng không tha.”

“Ta là gà trống!” Vạn Sự Tri tức tối gào to: “Hơn nữa ta là một con gà trống còn chưa lớn!”

  “À, cũng phải, ta quên mất. Đúng là tội nghiệp, cúc hoa[1] của ngươikhông sao chứ. Mặc dù quả trứng đó chỉ to bằng trứng bồ câu, nhưng xemxét ngoại hình của ngươi ―― hay là để ta xem xem. Nào, xấu hổ gì chứ!”Sắc nữ đã biết còn cố hỏi, muốn làm mọi cách để cười nhạo đầy tớ đángthương của nàng.

[1] Cúc hoa: từ ngữ hay sử dụng trong quan hệđồng tính nam – nam, do ý nghĩa hơi nhạy cảm nên tại đây B không giảithích rõ ràng. Bạn nào không hiểu có thể tìm Google nha.

Vạn Sự Tri ra sức giãy dụa, bỗng ngửi thấy hương trái cây trên người của sắcnữ chủ nhân, nhanh trí gào to: “Ta hiểu rồi, có lẽ vấn đề nằm ở việc ănuống, gần đây ta ăn quá nhiều quả mọng nước. Đối với món đồ kia, takhông ăn thì thôi, vừa ăn vào thì… Cho nên cứ thần trí mơ hồ…”

“Ý ngươi là có con chim con thú nào đó nhân lúc đó đã… Trời ơi, ta không dám tưởng tượng…”

  “Sắc nữ, trong đầu ngươi có thể đừng cứ nghĩ những loại chuyện XXOOkhông!” Vạn Sự Tri tức tới suýt nữa hộc cả gan gà ra ngoài, gào to bằngphong cách nói chuyện của sắc nữ này.

“Nhưng mà, ngươi khôngthể vô duyên vô cớ mà có mang được, cũng phải qua tay ai chứ!” TrùngTrùng cắn môi nói, nàng đang cố gắng nhịn cười.

“Câm miệng!”Vạn Sự Tri đã gào tới không còn sức lực nữa, “Ngươi tưởng ta đẻ trứngđược như gà mái hay sao? Ngươi không nhận ra rằng trước đó ta béo lênrất nhiều, còn bị ngươi chê cười một cách vô tình hay sao? Ngươi nói tatrông như quả bóng làm bằng da gà! Còn nói lưng của ta tròn như vậy, nói ta tiến hóa thành lạc đà cỡ nhỏ nào đó.”

“Mang từ khi nào?”Trùng Trùng tò mò chớp chớp mắt, “Lúc ấy có con chim nào bay qua núi Vân Mộng hay không? Hay là người lén đi xuống phàm trần?”

“Đã nóirằng không liên quan đến chuyện đó rồi, quả trứng chui ra từ lưng củata, lúc ấy rất đau, may mà không chảy máu.” Vạn Sự Tri nhớ lại ngày hômấy, bỗng cảm thấy thương cho sự đau đớn mà nữ tử phải chịu khi sinh con.

“Nó không gọi ngươi là cha sao?”

“Diêu Trùng Trùng!”

“Được rồi, chúng ta mang cho sư phụ xem, ông ta là cao nhân Tiên đạo, chắc chắn sẽ hiểu.”

  “Không được, ngươi không được để người khác biết chuyện này!” Yêu cầunày không có hiệu quả cho lắm, e là sẽ không được cho qua.

Quả nhiên.

  Nhưng lần này không phải Trùng Trùng làm khó nó, quả thật là lúc nàngđến, cũng là lúc nàng trộm đi gương Tiền Nhân Hậu Quả đi chơi, cho nênlúc này đây toàn bộ người của phái Thiên Môn đều đã xem được hết màntường thuật trực tiếp này rồi.



“Là do Vạn Sự Tri ănquá nhiều quả tiên, lại tiếp thu rất nhiều tinh hoa nhật nguyệt, mà bảnthân nó vốn đã là thân thần tiên, cho nên đã tích tụ lại thành tiên khí, nhưng lại không có chỗ thoát ra, cuối cùng đã trở thành thể đá, ra từtrên lưng.” Đây là kết quả mà Bạch chưởng môn và bốn đại sư thúc nghiêncứu mất ba ngày ba đêm mà có.

“Có tác dụng gì?” Trùng Trùng vội hỏi.

  “À ―― thì là tảng đá có chút linh hồn.” Bạch Trầm Hương nói: “Vi sư đãxem qua, bên trong nó là đặc ruột, nó là một hòn linh thạch. Bởi vì quảmọng nước có màu đỏ, nên nó cũng là màu đỏ. Con xem, nó còn chuyển độngđược này.”

“Nghĩa là đây là hòn đá mà Vạn Sự Tri và quả mọngnước sinh ra.” Trùng Trùng thông minh đưa ra kết luận, “Nói theo giớitính, Vạn Sự Tri là cha, nói theo lý luận, nó là đầy tớ của ta, cái nósinh ra cũng là đầy tớ của ta. Có nghĩa là, tảng đá này thuộc về ta.”Nàng vừa nói vừa nhìn Vạn Sự Tri.

Vạn Sự Tri đồng ý, đầu cũngsắp đâm thủng cả mặt đất rồi. Mau mang thứ đó đi, quả trứng bằng đá đólà tượng trưng cho sự sỉ nhục nó, nó chỉ mong chuyện này đừng truyền đikhắp phái Thiên Môn.

Nhưng hy vọng này của nó lại lần nữa vỡ tan tành.

“Gà trống đẻ trứng, tin lạ nghìn năm đấy! Ha ha, phái Thiên Môn chúng ta đại cát rồi.” Thương Khung sư thúc cười ha hả.

“Đúng vậy, còn là trứng tiên cơ đấy!”

“Phải, ta đã nói hôm ấy trông thấy mây ngũ sắc rồi mà!”

“Đây là kỳ tích của phái Thiên Môn chúng ta, là kỳ tích của Tiên đạo.” Có người cao giọng nói, giọng nói nghe như của Đào Hoa.

Nhưng cũng nghe không rõ ràng, bởi vì có rất nhiều người cùng lên tiếng, sau đó có một giọng nói càng lớn vang lên.

  “Ở quê nhà của ta, có một ngày lễ gọi là Giáng Sinh.” Sắc nữ chủ nhâncao giọng thét lên: “Trong ngày lễ này, nghe nói sẽ xuất hiện rất nhiềukỳ tích, người dân ở thiện sẽ cầu được ước thấy, sẽ được trời cao banân.”

“Ở quê nhà tỷ, gà trống cũng đẻ trứng sao?” Bát sư đệ hỏi.

  “Không có chuyện này, đều là một ông lão béo râu trắng, quần áo đỏ làmcả.” Trùng Trùng giải thích lộn xộn: “Ngày lễ ấy cũng rất gần cuối năm,hay là Tiên đạo chúng ta cũng bắt đầu một ngày lễ Đẻ Trứng[2] để chúcmừng cho kỳ tích này đi. Về sau cứ mỗi năm vào ngày này sẽ mừng lễ, chomọi người vui vẻ một chút.”

[2] Từ “đẻ trứng” và “Giáng Sinh”trong tiếng Trung có phát âm tương tự nhau, phiên âm giống, chỉ khác âm. “Đẻ trứng” đọc là shēng dàn, còn “Giáng Sinh” đọc là shèng dàn.

  Phái Thiên Môn nhiều đệ tử trung niên nhất, cho nên các sư trưởng cònchưa lên tiếng thì mọi người đã ào ào nói được, cuối cùng, Bạch TrầmHương cũng không phản đối được.

Chỉ cần liệt đồ này không giở trò gì, vậy nàng muốn chơi gì thì mặc nàng đi thôi.

  Mọi người vui vẻ chặt cây tùng dưới sự chỉ huy của Trùng Trùng, treonhững món quà tặng cho nhau và các ngọn nến nhỏ lên cây, sau đó chuẩn bị bàn tiệc phong phú và lửa trại, còn dùng pháp thuật nhanh chóng thôngbáo cho các môn phái khác, mời bọn họ cùng mừng lễ Đẻ Trứng.

Không lâu sau, bá tánh ở dân gian, yêu tinh ở Yêu đạo, ma quỷ ở Quỷ đạo, thần tiên ở Thiên đạo, ngay cả người trong Ma đạo cũng biết đến ngày lễ này. Dần dà, lễ Đẻ Trứng trở thành ngày lễ truyền thống ở mười châu bađảo, và càng ngày càng có nhiều hơn những nội dung mừng lễ phong phúkhác.

Còn về con gà đã đẻ trứng nọ, không một ai quan tâm đến ý kiến của nó. Mà đây dù sao cũng là ước nguyện của nó, nó muốn người taquên đi nó, một con gà trống chưa lớn sinh ra một quả trứng tiên bằngđá.

Còn về hòn linh thạch to bằng trứng bồ câu kia, được Trùng Trùng đưa đến tay một người thợ nữ xinh đẹp tên là Quả Quả.

  “Màu sắc không tệ, đỏ sáng vừa đủ, không cần phải nhuộm màu nữa.” QuảQuả nâng hòn đá xem qua xem lại, “Muốn làm hình gì, hình tim hay là nơbướm?”

Trùng Trùng nghĩ ngợi, “Hình tim.”

“Muốn thêm cái gì vào hay không?”

  “Không cần, ta kiểm tra qua rồi, bởi vì mẹ của nó nhiều nước, cha củanó nhiều chuyện, cho nên hòn linh thạch này đã được ta dạy dỗ bằng phápthuật, biết không ngừng lặp lại lời ta nói. Ngươi chỉ cần làm cho nó đẹp là được.”

Quả Quả cười ngọt ngào: “Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm.”

Không lâu sau, hòn đá này qua rất nhiều quá trình, cuối cùng đã đến được tay chủ nhân của nó ―― Ma Vương Hoa Tứ Hải.

  Đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó và Thủy Tâm Bán cùng chuyển động đượcnhư nhau, hơn nữa còn không ngừng lặp lại một câu nói: “Đại ma đầu,ngươi thuộc về Diêu Trùng Trùng! Đại ma đầu, ngươi thuộc về Diêu TrùngTrùng…” Cứ lặp lại không ngừng nghỉ.

Ma âm xuyên não cộng thêm ám chỉ tâm lý.

Nha đầu này, làm quá mức rồi.