Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 50: Khả năng liên thủ



Ads“Muốn ra khỏi cái động lửa này, hai đạo chính ma bắt buộc phảihợp tác.” Trùng Trùng ăn không nói có mà nói, cũng mặc kệ bộ dạng của mình kì dịcỡ nào, nước mắt cũng không lau, cứ như vậy nhìn Hoa Tứ Hải, cứ luôn chịu nhịnkhông đưa tay sờ chiếc mũi cao thẳng của hắn, mặc dù trong lòng rất muốn.

 “Ngươiđã đọc qua “Sư tử và heo con trong thảm họa lớn” chưa?” Thấy Hoa Tứ Hải khôngchút phản ứng như hòn đá, nàng nói tiếp, “Chúng nương tựa vào nhau, cùng vượtqua khó khăn. Đợi thảm họa qua đi rồi sẽ đấu tiếp, xem là sư tử ăn heo con haylà heo con chạy thoát thành công, làm sư tử tức đến đâm đầu vào tường, đâm tớirăng sư tử rơi rụng đầy đất, trên bờm và trong miệng toàn là máu, đau đớn kêulên, ai, đúng là đáng thương.”

 Nàng tốt bụng mà miêu tả tình trạng thảm hại của sư tử,cứ như là sư tử thua chắc vậy. Nhưng trông thần thái của sư tử hiện tại, hìnhnhư là không biết ơn một chút nào, hơn nữa còn sắp mất hết kiên nhẫn, hàng lôngmày rậm khẽ cau lại, kéo gần khoảng cách giữa chúng với mắt, càng làm nổi bậtlên đôi mắt sâu thẳm như mặt biển đen không đáy kia, làm người khác không tự chủđược mà muốn nhảy vào. Xem ra thậm chí đến khẩu vị ăn heo con hắn cũng khôngcó, ngược lại là rất có khả năng sẽ đẩy heo con xuống biển lửa, giảm nhẹ gánh nặngtrên người.

 Lòng tự tôn của heo con quả thật, quả thật, quả thật làbị tổn thương nghiêm trọng.

 Lần trước hắn sờ heo sữa của nàng cũng không có chút phảnứng nào, bây giờ nàng gần như là sắc tình vậy ôm chặt lấy hắn mà hắn vẫn khôngphản ứng như cũ, lén dán tai vào lồng ngực hắn nghe thử, ngay cả nhịp tim cũngkhông nhanh hơn chút nào, đúng là quá khinh thường người khác mà! Cho dù hiệngiờ nàng là mặt mèo, xấu đến mức có thể dọa chết khủng long, nhưng thân thể củanàng rất có chất lượng đó, đại lão gia sư tử hắn ít nhiều gì cũng phải cho chútphản ứng đi chứ, lẽ nào mị lực nữ tính của nàng thiếu thốn như vậy sao? Ở thếgiới của nàng có cả đám đàn ông quyến luyến nàng đó.

 Được, heo con bà đây đã ghi mối thù này với hắn rồi! Bâygiờ giữ lại mạng nhỏ trước, đợi sau này nàng rãnh, chắc chắn sẽ nghĩ hết cáchcâu dẫn hắn, để sư tử yêu heo con, sau đó là đá hắn một cách nhẫn tâm, cho tênsư tử chúa hắn từ thần khí ngạo mạn kiêu căng biến thành oán phụ, làm trò cườicho thú giới! Bây giờ ―― ừm ―― có việc nhờ người khác, không thể không nhân nhượng,hừ lạnh hắn một ngàn cái trước đã, sau đó tiếp tục lừa gạt hắn.

 Trước tiên nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đólà tưởng tượng ra cảnh một con sư tử khóc lóc thảm thương trong đầu, không khỏilại mím môi cười. Chưa từng có ai nói qua với nàng, rằng vẻ ngoài của nàng luônkhông giấu nổi nội tâm, cho nên toàn bộ biểu cảm của nàng đều lọt hết vào mắtHoa Tứ Hải.

 “Ngươikhông thể không có ta.” Nàng nói dõng dạc.

 “Vậyxin thỉnh giáo.”

 “Trướctiên ngươi nhìn giúp ta, xem trong tảng đá to có phải là có tảng đá nhỏ không?Trùng Trùng có chút cận thị, ở thế giới này lại không có kính cận, cho nên nànghíp mắt nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy rõ, “Nhìn tiếp xem có phải trên đó có bachữ “Đá Chân Hỏa” hay không? Ngây ra thế làm gì, nhìn đi. Không phải là ngươikhông biết chữ đó chứ?”

 Vốn Hoa Tứ Hải không muốn để ý tới nàng, nhưng bị nàngquấn lấy đến hết cách, chỉ đành nhìn lướt qua một cái, rồi gật đầu.

 “Trờiạ, ta đã biết núi Tiêu Dao nóng như vậy, chắc chắn là do đá Chân Hỏa gây ramà.” Trùng Trùng cắn ngón cái, cố ý làm ra vẻ trầm tư: “Ta nói này đại ma đầusư tử, không giấu gì ngươi, ba đại đệ tử phái Thiên Môn bọn ta đến núi Tiêu Daochính là vì để lấy đá Chân Hỏa. Ngươi cũng thấy rồi đó, tảng đá này quái dị nhưvậy, mặc cho ngươi có bản lãnh đến đâu đi nữa cũng lấy không được, trừ phi làcó pháp bảo khắc chế nó, mà phái Thiên Môn bọn ta lại có.”

 “Thìsao?”

 “Thìsao? Ngươi còn chưa hiểu à?” Trùng Trùng trưng ra vẻ mặt chịu không nổi ngươi,“Nhìn thấy không? Những dòng chữ nguệch ngoạc trên vách đá dùng để phong ấnpháp lực đó, bây giờ pháp lực của mọi người bị giới hạn, chắc hẳn là pháp lựccàng cao thì bị giới hạn càng lợi hại. Ngươi cũng không cần giấu, nếu như ngươicó pháp lực thì đã sớm một chưởng đánh chết ta rồi.”

 Hoa Tứ Hải nhìn nàng một cách quái dị, không biết vì saonàng lại có thể vừa thân mật ôm lấy một nam nhân vừa lớn tiếng bàn về khả năngbị nam nhân này đánh chết được, hơn nữa vẻ mặt còn rất là bình thường.

 “Bổnvương không có pháp lực cũng có thể một chưởng đánh chết ngươi, muốn thửkhông?” Hắn nhếch mi.

 Quá đáng! Quả là quá đáng mà! Nếu như hắn đã là Ma Vươngcủa ma đạo, vậy hẳn là nên có sừng cao chót vót, mặt mày xanh mét, răng nanh sắcnhọn mới phải, bởi vì người ta hay nói tâm sao thì mặt vậy mà! Nhưng hắn lại cógương mặt đẹp đẽ, uy nghiêm đến hoàn hảo như vậy, một chút giác ngộ và đạo đứccủa Ma Vương cũng không có! Khinh bỉ hắn!

 Nàng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ bị hắn đẩyxuống dưới, không khỏi ôm Hoa Tứ Hải chặt thêm: “Chân lý đúng đắn thì không cầnphải thử nữa, chúng ta vẫn là bàn xem làm sao liên thủ thoát thân đi, cứ ở lạiđây cũng không phải là cách hay.”

 Hoa Tứ Hải không phải tên ngốc, hơn nữa thái độ kiên quyết,xem ra cực kỳ không hợp tác, nếu không tiết lộ mục đích chuyến đi này của bọn họthì hắn sẽ không mắc bẫy, mà bí mật này cũng không phải cái gì to tát, nói racũng không sao. Đương nhiên, mưu kế này của nàng rất nguy hiểm, làm không tốtthì nàng sẽ chôn thân tại đây, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, bắt buộc phảiđói ăn vụng túng làm càn, không thì ngay cả một phần cơ hội cũng không còn. Xưanay nàng là người nhát như thỏ đế, nhưng mỗi khi đến ranh giới giữa sự sống vàcái chết, ngược lại nàng lại dám nói dám làm.

 “Làvậy, phái Thiên Môn bọn ta có một vật tên là lẵng Băng Hàn, được tạo ra từ băngtinh vạn năm, vừa khéo nó tương sinh tương khắc với đá Chân Hỏa, nếu cho đáChân Hỏa vào trong lẵng Băng Hàn thì khí nóng trên núi Tiêu Dao sẽ biến mất. Tađoán đến lúc đó hoàn cảnh đây sẽ thay đổi, ít nhất không nóng như bây giờ, pháplực còn lại của hai ta sẽ giúp chúng ta bay ra khỏi cái động này.”

 “Ngươicó pháp lực sao?”

 “Hả?Ngươi cái người này đúng là ác liệt. Ta đương nhiên là có pháp lực rồi.” TrùngTrùng tức tối: “Tuy pháp lực có hơi thấp, thôi được, là rất thấp, nhưng đó cũnglà pháp lực. Chúng ta là hợp tác, không phải hổ thẹn với người khác!”

 Thấy gương mặt vừa đỏ vừa đen của nàng bày ra vẻ rất dữtợn, Hoa Tứ Hải vốn lạnh lùng nhẫn tâm chợt thấy buồn cười, bèn ráng nhịn xuốngrồi nói: “Hợp tác thế nào?”

 “Ngươinói cả nửa ngày, chỉ có câu này là không phí lời.” Thật ra Hoa Tứ Hải tổng cộngnói chưa quá ba mươi chữ, từ đầu đến cuối vẫn luôn là nàng nói.

 “PháiThiên Môn bọn ta có một loại chú ngữ, chốc nữa ngươi đừng làm ồn, ta phải tịnhtâm niệm nó, sư huynh ta nghe thấy sẽ đưa pháp bảo xuống đây.” Nàng lại bắt đầubịa chuyện, không đi viết tiểu thuyết thì đúng là lãng phí nhân tài, “Ngươi đừngcó ý định cướp đó, ngươi nghĩ đi, vật tạo ra từ băng tinh vạn năm, hàn khí vôcùng đáng sợ, hệt như hơi nóng ở đây vậy, không có dễ đến gần đâu. Năm xưa vị đạithần thượng cổ tạo ra lẵng Băng Hàn đã dùng một chiếc hộp khằc đầy chú văn đểphong hàn khí, cho nên bọn ta mới có mang nó đi khắp nơi được, nhưng muốn mởchiếc hộp đó cũng phải dùng tâm pháp của phái Thiên Môn mới mở được, cưỡng chếmà mở ra thì chỉ đành lẵng hủy người vong.”

 “Sauđó thì?”

 Trùng Trùng chớp mắt, nàng nói đến hơi cũng thở khôngra, không ngờ Hoa Tứ Hải chỉ trả lời vỏn vẹn có ba chữ, đây có phải là nói hắnđã đồng ý hợp tác hay không, cũng chính là nói hắn đang từ từ mắc câu nàng rồiphải không?

 “Đâychính là nguyên nhân chúng ta phải liên thủ đó.” Nàng cười cười nhưng tronglòng thấp thỏm không yên, cảm thấy ánh mắt của Hoa Tứ Hải sâu không thấy đáy,thân người không khỏi run lên cầm cập: “Cảm phiền ngươi chia vòng bảo hộ củangươi ra thành hai, một nửa nhỏ phòng hộ cho ngươi, bởi do hành động của ta khálà nguy hiểm, cho nên ngươi phải dùng một nửa lớn lực để phòng hộ cho ta, sauđó dùng Tỏa Lân Long thả ta xuống tảng đá to kia, còn lại thì tự ta làm được. Đợikhi ta cho đá Chân Hỏa vào trong lẵng Băng Hàn rồi, băng lửa khắc nhau, nhiệt độhẳn là sẽ bình thường lại, lúc đó ngươi hãy kéo ta lên. Chúng ta nói rõ, sư tửnếu muốn cắn chết heo con, ít nhất phải lên đến đất liền đã, tốt xấu gì cũng đểta được toàn thây, không được qua cầu rút ván quá nhanh, ngươi chịu không?”

 “Cóliên quan gì sao?” Hoa tứ Hải nhìn Trùng Trùng, cứ luôn cảm thấy nàng có ý xấu,nhưng lại không biết nàng muốn làm gì.

 “Có,tất nhiên là có, ta muốn miệng vàng ngươi phải hứa. Ngươi là Ma Vương của ma đạo,ta chỉ là đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn, xem ngươi cũng sẽ không lật lọng,ỷ lớn hiếp nhỏ, để lời mình đã nói ra bốc hơi nhanh như cái gì kia ―― gas. Vậyngươi đồng ý không?”

 Nhìn biểu tình đe dọa của Trùng Trùng, Hoa Tứ Hải thầmcười lạnh, gật đầu đồng ý. Hắn tự tin với thực lực mạnh mẽ của mình, từ lúc rađời đến nay chưa từng gặp qua đối thủ, mặc cho nàng tinh linh bách biến, mà thựclực cách nhau xa như vậy, làm sao hắn có thể bại trong tay một đệ tử thấp kémđược?