Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 3: Nhiều thần tiên quá! (hạ)



Ánh bạc kia trải ra theo hình tròn, dựa vào tình huống trước mắt, nếu nhưviền ngoài của nó tới bên người nam tử trẻ tuổi cường tráng kia, như vậy nàng bên này cũng sẽ bị bao phủ. Chạy, là không cần nghĩ rồi, xungquanh đều bị đám tiên nhân này chiếm cứ, phía sau đường núi cũng bị đátrên núi lấp đầy, nàng chỉ có thể phòng ngự. Nàng không biết thanh kiếmnày có ích hay không, chỉ là cầm trong tay ít đồ, trên tâm lý cũng sẽ dễ chịu một chút. Nói tiếp thanh kiếm này nghênh ngang vô cùng cắm ở trong tảng đá, nói không chừng vẫn là kiếm tiên thần khí! Khe hở cắm kiếm rất lớn, Trùng Trùng vốn cho là thanh kiếm này cũngkhông khó để rút, nào biết nàng dùng hết sức bình sinh mà thanh kiếm kia vẫn không nhúc nhích chút nào. Quay đầu nhìn lại, ánh bạc đã đạt tớitrước người nam tử cường tráng, cũng chính là đến dưới chân của nàng,nàng thậm chí còn nhận thấy được cảm giác băng hàn thấu xương do ánh bạc mang lại.

Kiếm của nam tử cường tráng kia rơi từ giữa không trung vào trong taycủa hắn, ánh sáng đỏ như lửa trên thân kiếm đã biến thành một bó nhỏ.Hắn nắm chặt trường kiếm liều mạng chống lại lực lượng khổng lồ vô hìnhkia, cách xa như vậy, Trùng Trùng cũng có thể nhìn thấy mồ hôi trên mặtcùng thân thể run rẩy của hắn, nếu không phải phía sau hắn còn có nămnam nữ trẻ tuổi trợ giúp cho hắn, chỉ sợ hắn đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Không xong rồi, người kia mau kiên trì không được rồi! Ngay cả cái mạng nhỏ của nàng cũng có thể xong đời, nhất định phải mau rút kiếm ra! Nhất định phải mau!

Trùng Trùng dùng cả tay chân, hai tay liều mạng kéo chuôi kiếm lộ ra ởngoài, hai chân dùng sức giẫm trên thân đá, cả người cũng treo trênkhông rồi, thể trọng gần 50 ký của bản thân cộng thêm sức lực có thể nặn ra từ mỗi một tế bào trên cơ thể cùng nỗ lực, cảm giác cánh tay cũngsắp bị kéo đứt rồi, nhưng vẫn rút không ra thanh kiếm kia.

Cảm giác băng hàn kia càng ngày càng đến gần thân thể của nàng, dagiống như bị mảnh băng chậm rãi quét qua vậy, nàng không nhịn được quayđầu lại tiếp tục nhìn trận chiến. Chỉ thấy Hoa Tứ Hải đã dừng bước, đứng vững vàng, thần sắc lạnh nhạt, cử chỉ ung dung, bộ dáng thoải mái nhưđang thưởng thức phong cảnh ở trong hậu viện nhà mình vậy, thân thể thon dài bền chắc trấn tĩnh cùng kiên định như núi xa, như vị quân vương của bóng đêm – thần chết cường đại!

Từ từ, tay phải của hắn thu đao vào vỏ, tay trái vẽ một quyết pháp kỳlạ, bỗng kéo sợi xích bạc. Nhất thời, trong ánh bạc cuồn cuộn nổi lênmột ánh sáng màu đen, hình như là một con rồng đen hung ác đang ngẩngcao đầu, chiếm một vị trí rất lớn trên đỉnh đầu của hắn, quanh quẩn vàilần rồi lao vội xuống.

Bởi vì con rồng đen bắt đầu công kích những người còn đang chống cự,cho nên dẫn đầu lướt đến bên Trùng Trùng. Trùng Trùng kêu lên, mắt thấyánh sáng màu đen kia sắp bắn trúng thân thể của nàng, bỗng một cây chổibay nghiêng qua, đồng thời có người hô to: “Không được tổn thương đến cô bé!” Trong thanh âm thế nhưng tràn đầy sự lo lắng cùng quan tâm, chínhlà Ha đại thúc.

Mặc dù vị Ha đại thúc không biết núp ở đâu này dũng cảm thiện lương,nhưng thực lực xê xích quá xa. Con rồng đen kia mạnh mẽ bá đạo, kèm theo tiếng sấm cuồn cuộn, bay đến đâu thì cỏ cây đứt đoạn, đá bắn tung tóedễ như trở tay một loại, Trùng Trùng còn chưa kịp chớp mắt, cây chổi kia đã vỡ thành ít nhất năm vạn tám ngàn đoạn, biến thành một đống gỗ vụn.

Được, kiểu chết này đủ máu tanh rồi, nhất định sẽ bị chém ngang lưng!

Một khắc trước khi cái chết đến gần, Trùng Trùng hoảng sợ nhắm hai mắtlại, căn bản không có ý thức phản kháng, chỉ theo bản năng dùng hết mộttia khí lực cuối cùng để rút kiếm.

Ầm một tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên ở bên cạnh nàng, rungđến màng nhĩ của nàng cũng sắp bị đâm thủng, cảm giác có một cổ lựclượng không rõ mãnh liệt lôi cánh tay của nàng về phía sau, khiến chothân thể của nàng không thể không ngửa ra sau, hung hăng ngã trên mặtđất, tay buông lỏng, gan bàn tay (khe giữa ngón cái và ngón trỏ) bị xé rách, bên eo cũng trong nháy mắt truyền đến một trận đau nhức.

Xong rồi, nàng bị chém ngang lưng thật rồi! Nghe nói người bị chémngang lưng sẽ chết vô cùng đau khổ, nội tạng rải rác trên đất, quá trình chết diễn ra rất chậm, từng có người bị hành hình liên tiếp viết mườiba chữ “thảm” trên mặt đất rồi mới chết. Đừng như thế chứ, Diêu TrùngTrùng nàng không sợ trời không sợ đất, chính là sợ đau, lẽ nào ông trờithật sự tàn nhẫn như vậy, không cho nàng đau chết thì không được?!

Nàng nhắm chặt mắt, trong mơ hồ lại bi ai mà nghĩ. Diêu Trùng Trùng cứnhư vậy đi xong một cuộc đời đáng thương của mình, giống như heo vậysống bẩn, chết nhảm! Ai, thật đúng là đủ nhàm chán, may mắn, không đaunhư trong tưởng tượng.

“Ngươi là ai?” Thanh âm của một nam nhân truyền đến từ trên đỉnh đầu,mặc dù lời nói lạnh như băng, nhưng thanh âm lại vô cùng dễ nghe.

“Đến âm tào địa phủ rồi sao?” Nàng lười mở mắt, nghĩ thầm chết cũngchết rồi, cũng không cần làm nhiều chuyện phiền phức như vậy, “Ta nhátgan, không dám nhìn đầu trâu mặt ngựa. Khi còn sống ta chưa làm qua việc gì sai, à, là chưa làm qua việc gì quá sai, đương nhiên cũng không cólàm việc thiện, Ngài xem rồi xử lý đi, đầu thai tới chỗ nào cũng được.Canh Mạnh Bà đâu? Ta uống, ta uống, không cần ép ta phiền phức như vậy.Nhìn đi, ta hợp tác chứ? Như vậy có thể đầu thai đến nhà có tiền haykhông?” Nàng lảm nhảm lải nhải nói không ngừng, nhưng không thấy cóngười để ý nàng, buộc lòng phải mở mắt.

Nàng sửng sốt, không biết đầu trâu mặt ngựa lại đẹp trai đến rã rời như vậy, hay đây là phán quan? Lẽ nào là Diêm vương lão gia? Sớm biết địaphủ có nhiều soái ca như vậy, nàng còn sợ chết làm gì? Sớm tự sát tớitìm nơi nương tựa rồi!

“Vậy ― ― ta có thể không đầu thai hay không?”

“Ta học cũng không tệ lắm, bằng không thì, Ngài có cần thư ký hay không?”

“Thư ký riêng cũng có thể làm.”

“Ngươi là ai?” Diêm vương lão gia tiếp tục lạnh lùng nhìn xuống nàng,hai hàng lông mày rậm dài nghiêng nhẹ nhàng nhíu lại, lộ ra vẻ vô cùngkhông kiên nhẫn.

“A? Hỏi ta? Nhanh vậy đã phỏng vấn sao? Được được, ta tên là Diêu Trùng Trùng ― ―” Trùng Trùng ngừng miệng, bởi vì nàng ý thức được nam nhântrước mặt không phải Diêm vương lão gia, mà là tên ma đầu muốn giết tấtcả mọi người tại đây, cái kẻ tên là Hoa Tứ Hải!

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nhìn mặt của hắn, đao của hắn, ánh mắt như nhũbăng của hắn, hắn chỉ thắt vỏn vẹn một sợi đai lưng, trường bào kiểudáng đơn giản cùng chiếc khâu gài cúc áo kỳ quái màu bạc nơi lồng ngực,không biết có phải là vị ma đầu này động lòng trắc ẩn, muốn tới đây bổsung thêm cho nàng một đao, cho nàng chết một cách thoải mái hay không.

Xung quanh yên lặng cực kỳ, hình như tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người vì màn này, mà Hoa Tứ Hải cứ như vậy nhìn chằm chằm DiêuTrùng Trùng, người sau thì vừa tò mò vừa mang một ít mê đắm nhìn namnhân núi băng, trong lòng suy nghĩ, hắn làm sao có thể đẹp như vậy chứ!Làm sao có thể đồng thời với lúc đẹp như vậy lại tràn đầy khí thế dươngcương chứ, không ẻo lả một chút nào như những minh tinh trong phim! Nếunhư yêu ma ai cũng đẹp như vậy, nàng sẽ vô cùng nguyện ý rơi vào ma đạo.

“Chưởng môn về rồi!” Một giọng nói khàn khàn đánh tan một màn ngưng đọng này.

Trùng Trùng giật nảy mình, thân thể vô ý ưỡn thẳng lên, đau nhức lạitruyền đến từ eo, đưa tay sờ, vừa vui vừa lo. Vui là nửa thân dưới củanàng vẫn còn, không bị chém ngang lưng; lo chính là nàng đoán chừng eocủa nàng có thể ngã gãy rồi, bằng không thì không thể nào đau đến lợihại như vậy, nhưng mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao mọingười cũng ngừng đánh, chạy tới đây xem nàng ngã.

Giương mắt vừa nhìn, thanh kiếm kia còn cắm ngay ngắn ở trong tảng đá,hơn nữa bây giờ nàng mới nhìn rõ, một dãy các tảng đá này tổng cộng cótám tảng, trên mỗi tảng cũng có một cái khe lớn, hình như cũng từng cắmkiếm. Nói là từng, là bởi vì hiện nay trên những tảng đá khác đã khôngcòn gì nữa, chỉ còn một thanh nàng rút qua nằm ở trên tảng đá thứ 7 từtrái sang. Còn nữa, trên mỗi tảng đá đều có viết vài chữ nhìn khônghiểu, cũng không biết là giáp cốt văn hay là chữ cổ.

“Ba vị sư thúc hộ pháp cũng về rồi!” Giọng khàn kia lại tiếp tục kêulên, giống như một con chim báo giờ, “Hoa Tứ Hải, xem tên ma đầu ngươicòn có thể chạy đi đâu!”

“Thật phiền phức!” Hoa Tứ Hải hơi cau mày, hình như tương đối chánghét, hận không thể nhanh chút kết thúc mọi thứ trước mắt, đối lập rõràng với vẻ mặt kích động của những người áo xám kia, “Bổn Vương điđây.”

Thân thể Trùng Trùng không thể động, liều mạng xoay đầu mới theo đượcbóng lưng của Hoa Tứ Hải, chỉ thấy hắn từ từ thả chậm bước chân về phíatrước, áp lực cường đại khiến không một ai có thể đi lên cản hắn. Hắnkhông giống như trong phim truyền hình, tay trước tay sau thẳng tắp,chân trước cong chân sau thẳng, bay mệt thì đổi tay, bay như bơi chótrên trời, mà là giống như một bóng ma vậy càng ngày càng nhạt, cuốicùng hóa thành một tia sáng bạc nhàn nhạt bay thẳng đến chân trời.

Hắn lên đến bầu trời, tư thế của Trùng Trùng đã tương đối dễ dàng quansát rồi, nhưng trên trời trừ ánh bạc này ra, còn có bốn ánh đỏ đậm nhạtbất đồng, kích thước khác nhau lao vội qua, bày ra tư thế vây đánh ngăncản ánh bạc. Chỉ là ánh bạc cực kỳ linh xảo, nghiêng trái né phải mộtcách nhanh nhẹn ở trong vòng vây, sau đó bỗng rẽ xuống dưới, cứ như vậymà biến mất.

Bốn điểm sáng đuổi tới, nhưng chốc lát là về, từ không trung cấp tốc hạ xuống, Trùng Trùng vừa mới nhìn thấy đó là bốn nam nhân ngự kiếm mà đithì bọn họ cũng đã đáp đất.

Kiếm tiên! Bọn họ là kiếm tiên! Nàng xuyên việt đến thế giới của kiếmtiên! Thật thần kỳ, thật sự rất thần kỳ, cuộc đời bình thường của nàngrốt cuộc cũng có chút không bình thường rồi, nhưng một người tàn tật tứchi không động được như nàng phải sống làm sao?

Cuối cùng Trùng Trùng đã đưa ra kết luận, không khỏi bật thốt lên: “Thục Sơn!”

“Không phải Thục Sơn, là Vân Mộng Sơn (núi Vân Mộng)!” Bên cạnh truyện tới một thanh âm ôn hòa, là Ha đại thúc. Hắn chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh Trùng Trùng, cởi áo ngoài xuống che trên ngườiTrùng Trùng.

“Núi Vân Mộng là ― ―?”

“Là thuộc địa của phái Thiên Môn chúng ta.” Ha đại thúc đáp trả, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Bốn nam tử hạ xuống từ giữa không trung bước nhanh tới, những người áoxám còn có thể động đậy lập tức vây quanh, toàn thể quỳ rạp xuống đất,có người kêu to sư phụ, sư thúc, có người càng khóc lớn, rất giống nhưđã chịu một nỗi nhục lớn vậy, mà bốn người này lấy vị đại thúc trungniên râu dài đứng trước làm người đứng đầu, trực tiếp đi tới trước người Trùng Trùng.

“Lão Hắc, xảy ra chuyện gì?” Đại thúc trung niên râu dài cau mày hỏi, thần thái uy nghiêm.

“Hồi chưởng môn sư huynh, cô bé này rơi từ trên trời xuống, trong lúcvô tình đã giải nguy cho phái Thiên Môn của chúng ta.” Lão Hắc cung kính đáp, “Hơn nữa, cô bé đã rút được Khước Tà Kiếm, cô bé chính là đệ tửthứ bảy của chưởng môn sư huynh mà định mệnh sắp đặt.”

Trùng Trùng nghe được thanh âm hít một hơi khí lạnh, trong đó bao gồmnàng. Nàng rút thanh kiếm kia ra rồi sao? Sao nàng không cảm thấy gì cả? Hơn nữa nó không phải còn cắm ngay ngắn trong tảng đá sao? Mới vừa rồinàng làm cái gì? Vì sao nói nàng đã giải nguy cho cái phái Thiên Môn gìđó?

Nhưng nàng đúng là đã rơi từ trên trời xuống, nghĩ mình đến nơi nàykhông thân thích không họ hàng, không có có cơm ăn cũng không có kếhoạch, làm đệ tử thứ bảy gì đó cũng không tồi. Nhưng bây giờ nàng bịthương, vị đại thúc với vẻ mặt hoài nghi nàng này sẽ thu nàng sao?

Nhưng bất kể như thế nào, cứ nằm vạ ở đây rồi nói tiếp. Thế giới củakiếm tiên à, nghe rất oai, nhưng nghe nói yêu ma quỷ quái cũng không ít, nàng bình thường ngay cả đập con ruồi cũng không chuẩn, sống ở đâykhông tìm chỗ dựa là không được. Mặc dù không biết phái Thiên Môn ở núiVân Mộng này là chính hay là tà, là tròn hay là dẹp, nhưng làm rõ hếtthảy là chuyện gì xảy ra trước, ngoài ra dưỡng lành thương thế mới làchân lý.

Quyết định rồi, chết cũng phải chết vạ ở đây!

Nghĩ đến đây, nàng bày ra nụ cười tự nhận là đáng yêu vô địch nhất,ngọt ngào nói: “Sư phụ tại thượng, thất đệ tử Diêu Trùng Trùng báikiến.” Nàng cũng không nghĩ thử, nàng thô lỗ hống hách nằm ở nơi đó coilà loại bái kiến gì, nàng chỉ là muốn làm quan hệ nhận nuôi trở thànhthật, có lẽ vị đại thúc chưởng môn này cũng không tiện trực tiếp cựtuyệt.

Chưởng môn nhìn nhìn thanh kiếm trong đá kia, lại nhìn nhìn cô bé leotrèo còn giỏi hơn khỉ này, nhất thời có chút do dự, lần nữa nhìn về phía Ha đại thúc được gọi là lão Hắc.

“Chưởng môn sư huynh, quả thật cô bé đã rút được Khước Tà Kiếm, mặc dùsau khi rút ra thì kiếm lại bay trở về, nhưng chính một kiếm này đã chặn lại Hoa Tứ Hải, còn làm sứt một mảnh trên Tỏa Lân Long của hắn.” LãoHắc giải thích, “Các sư điệt có mặt đều nhìn thấy.”

Chưởng môn nghe vậy, ánh mắt quét qua mặt mọi người, nhận được câu trảlời chắc chắn. Nhưng sau khi quét mắt hai lần, bỗng nhiên phát hiện cómột người vốn nên có mặt nhưng lại không thấy bóng.

“Thương Khung đâu?” Hắn lạnh lùng nói: “Ta bảo hắn thủ ở đây, giờ hắn đâu rồi?”

Không ai đáp lời, ai cũng cúi đầu. Chưởng môn xem ra rất giận dữ, lớntiếng hỏi liên tiếp ba lần, cuối cùng chỉ vào người trẻ tuổi vóc ngườicường tráng kia nói: “Đế Ất, con nói!”

Đệ tử trẻ tuổi tên Đế Ất cách chưởng môn tương đối gần, do dự trongchốc lát mới nói: “Tây sư thúc Người ― ― Người uống say rượu, lúc này elà còn đang ở trong điện Tát Tinh mà ― ― mà ngủ.” Nói đến hai chữ cuốicùng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Trùng Trùng nhìn lên chưởng môn, vừa lúc có thể thấy rõ ràng gân xanhbật ra trên trán hắn, biết hắn đang giận dữ vì Tây sư thúc Thương Khunggì đó, không khỏi có chút lo lắng cho vận mệnh của mình, sợ hắn phẩy tay áo bỏ đi.

“Chưởng môn sư huynh, vẫn là xử lý chuyện ở đây trước rồi nói sau.”Trong ba người đi theo sau chưởng môn, có một người xem ra rất văn nhãbước lên gần nói.

Chưởng môn trầm ngâm một chút, nhanh chóng an bài: ” Phương Viên trậndưới chân núi đã bị phá, Mặc Vũ, đệ bố lại trận này. Đào Hoa, đệ mangtheo các đệ tử không bị thương đưa những người thương vong đến Hổ Khúcđường trị thương. Đao Lãng, đệ đi theo ta.”

“Chưởng môn sư huynh an bài vị cô nương này như thế nào?” Trùng Trùng còn chưa lên tiếng, lão Hắc hỏi trước.

Chân của chưởng môn dừng ở giữa không trung, rõ ràng còn đang chần chờ, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt Trùng Trùng đầy nước mắt, trong lòng thầmthan một tiếng: “Cũng đưa lên núi trước rồi nói sau.” Vừa nói vừa dẫnđầu rời khỏi.

Hắn không biết Trùng Trùng rơi lệ là bởi vì trên eo càng ngày càng đau, hai tay cũng đau đến muốn chết, chứ không phải là bởi vì tự thương chothân thế. Nhưng Trùng Trùng thật ra cũng không trách chưởng môn khôngchấp nhận nàng, dù sao hắn là người đứng đầu của một môn, phải có tráchnhiệm với an toàn của bổn môn, mà nàng nhìn thế nào cũng giống như mộtngười không rõ lai lịch.

“Ha đại thúc, eo của ta gãy rồi, không thể tự đi được.” Nàng cảm thấyvị đại thúc này vô cùng thân thiện với nàng, người mặc rất bình thường,nhưng khiến Trùng Trùng cảm thấy hắn giống như cha anh của mình vậy,không khỏi cũng có chút ỷ lại.

Lão Hắc không rõ cô nương này vì sao gọi hắn là Ha đại thúc, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, không khỏi mỉm cười nói: “Không có gãy,chỉ là bị trật cùng bị thương ngoài da thôi, chốc lát để Huyền Ất sư tỷxoa bóp cho con, ta đảm bảo vài ngày sau con có thể chạy nhảy lại.”

“Tay của ta cũng chảy máu.” Nàng giơ lên hai bàn tay nhỏ đen như vừađào than, nơi gan bàn tay có hai vệt hồng hồng, vết máu hòa với bùn đấtnhìn quả thật tương đối kinh người.

“À, quả nhiên rất nghiêm trọng, để Huyền Ất sư tỷ băng bó cho con đi.”Lão Hắc vẫn tốt tính mỉm cười, “Nhìn đi, các sư huynh đệ của con mangtúi lại, cứ như vậy mà bọc con lại, thì có thể nâng lên núi rồi.” Vừanói vừa đưa tay kéo chặt y phục đang che trên người nàng.

Trùng Trùng lúc này mới chú ý, người nơi này ăn mặc bảo thủ, mà nàngmặc chiếc quần lửng vốn màu trắng nay đã trở thành màu bùn cùng áo thunchữ T tay ngắn bó sát màu xanh lá, rõ ràng là quá tà ác. Không tráchđược Ha đại thúc lịch thiệp điềm đạm phải cởi y phục ra che ở trên người nàng, thì ra không phải là sợ nàng lạnh.

Có lẽ nàng cũng thật đáng thương, nàng chọn bộ quần áo trên xanh dướitrắng, chuẩn bị theo đuổi hiệu quả cây cải xanh tươi tràn đầy sức sống,không nghĩ tới bây giờ biến thành cây cải ngâm, tên soái ca ma đạo mớivừa rồi nhất định đã khinh bỉ nàng!

Nhưng, nàng coi như là có sư huynh đệ tỷ muội rồi sao? Chưởng môn kiaxem ra rất không tình nguyện thu nàng! Nhưng cũng không sao cả, tìm công việc tạp dịch trên chân núi cũng được, dù sao tạm thời không thể rờikhỏi núi Vân Mộng. Nàng giương mắt lên nhìn xung quanh, nhìn thấy rấtnhiều đệ tử trẻ tuổi vây quanh lại, đều tò mò nhìn nàng, cứ như nàng làmột vật thể lạ vậy.

Có thể, đối với cái thế giới này mà nói, nàng chính là một vật thể lạchăng? Mà những người này đối với nàng mà nói lại đều là thần tiên.

Cuộc sống ở Trung Quốc thế kỷ 21 của nàng, cho tới bây giờ cũng chưatừng nghĩ sẽ có một ngày gặp được những chuyện kỳ diệu như vậy, chưanghĩ qua sẽ đến đến thế giới của kiếm tiên.

Nhiều thần tiên quá!