Thân Phận Số 019

Chương 5



Lúc trời tối, mấy người Trần Ngưỡng như trước chưa thấy Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh trở về, sống không thấy người, chết không thấy xác, trên đảo cũng không có bất kỳ dị động gì, người dân trên đảo không giống như đang giả vờ, tựa hồ thực sự không hề hay biết có hai du khách đã xảy ra chuyện.

Nhà thím Lưu cũng không có tình huống mới.

Đối với sự việc buổi trưa Trần Ngưỡng nôn mửa, Trương Duyên và Lâm Nguyệt đều không hỏi đến, nhìn dáng vẻ của Triệu Nguyên chắc còn chưa nói cho bọn họ biết.

Trần Ngưỡng không rõ ý định của Triệu Nguyên là gì?, bất quá cậu ta không giám lại gần, khi nói chuyện với anh luôn cách rất xa.

Lâm Nguyệt nhìn màn hình di động hiện đúng bảy giờ, Thích Bà Bà đức cao vọng trọng kia đã sớm thông báo hôm nay mở hội, tất cả người dân trên đảo đều tập trung ra sau núi, Trương Duyên đã đi theo.
Người lớn không phân biệt nam nữ đều phải đi, những người ở lại trong nhà không phải người già hành động bất tiện, thì chính là trẻ con!.

Lâm Nguyệt và Triệu Nguyên phân nhau ra hai hướng, nhân cơ hội lần này kiểm tra từng nhà.

.

Trần Ngưỡng cũng có trọng trách, thím Lưu cũng đi họp, đứa con út của bà ở nhà một mình, không biết đêm nay có phát sinh dị biến gì hay không, anh phải đi xem đứa bé kia.

Trong lòng Trần Ngưỡng rất sợ, cũng may còn có người đi cùng anh.

"Bây giờ bất đầu hành động luôn sao?" Trần Ngưỡng đang đứng dưới mái hiên, "Cuộc họp này không biết mở đến bao lâu, Trương Duyên đi cùng một đường với thím Lưu, sợ là không kịp thông báo lại đây, chúng ta phải tự lưu tâm một chút."

Thiếu niên từ trong túi mốc ra một cục đá, giơ cánh tay lên ném mạnh một cái, Ầm, đập trúng cửa sổ nhà của bà cụ Lý , âm thanh thanh thúy vang lên trong đêm đen tĩnh mịch, được khuếch đại mấy lần, rõ ràng mà vang dội.
Trần Ngưỡng hãi hùng khϊếp vía, mở lớn mắt trừng cánh cửa gỗ kia, nói không nên lời.

Trong phòng bà cụ Lý không có động tỉnh gì, ngủ say như chết.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" thiếu niên lấy cây nạn trong tay đập nhẹ trên đùi anh một cái.

Trần Ngưỡng không thấy chân đau, trái lại tinh thần nhận đả kích không nhỏ, anh lắc eo đi ở phía trước, một đường yên hơi lặn tiếng đi vào nhà thím Lưu.

Trần Ngưỡng bước đi cẩn thận nữa ngày, nghe thấy âm thanh cọc cọc cọc vang lên ở phía sau do thiếu niên mỗi khi bước đi gây ra, hơi đen mặt nghĩ, chính mình cẩn thận từng li từng tí có tác dụng gì.

" Cậu ở đây đợi, trước tiên để tôi...." Trần Ngưỡng nói còn chưa hết câu, liền có một cục đá bay qua trước mắt anh rất chuẩn xác bắn trúng cửa sổ phòng của đứa con út nhà thím Lưu.
". . ."

.

Sau khi tiếng vang kia lặng đi, trong sân của thím Lưu chưa từng xuất hiện sự dị động nào cho thấy đứa bé kia có ở trong phòng.

Hô hấp của Trần Ngưỡng buột chặt lại, thân thể hơi dịch lại gần người thiếu niên, dùng ngữ khí lo lắng hỏi :

"Giờ thế nào?"

Thân thể cao lớn của thiếu niên đều dựa hẳn lên cây nạn, đang cuối đầu suy tư.

Trần Ngưỡng căng thẳng như lâm đại địch, ánh mắt không ngừng quét xung quanh: "Nếu phân hoá học trong nhà đã bị nó ăn sạch, vậy có phải nó sẽ sang nhà người khác trộm ăn hay không?"

Thiếu niên đột nhiên nói: "Trở về."

Chân Trần Ngưỡng như nhũn ra, cái gì cũng không hỏi, xoay người cùng thiếu niên trở về nhà Lý Đại Phú.

.

Ban ngày Trần Ngưỡng đã kiểm tra toàn bộ căn nhà của Lý Đại Phú, anh biết rất rõ phân hoá học được đặt ở đâu, bước chân nhanh chóng đi thẳng đến mục tiêu.
Căn phòng nhỏ ở phía tây là phòng chứa tạp vặt, ngây cạnh nhà bếp, cánh cửa hồi sáng đã đóng bây giờ đã được mở ra, đập vào mắt chính là mấy cái bao chứa phân hoá học trống không, nằm xẹp lép trên đất, chỉ có cái bao nằm trong cùng còn dựng đứng.

Trần Ngưỡng cứng người đứng ở cửa, không dám đi vào.

Thiếu niên thấy vậy không nói gì, tự mình bước vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, đi thẳng vào trong, Trần Ngưỡng sợ đứng đây có một mình, sau lưng tự nhiên có vật gì đó chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn, anh cắn chặt răng bước theo sau thiếu niên cùng nhau đi vào.

Lý Đại Phú lúc ra khỏi nhà đã đem đèn dầu tắc đi, bây giờ trong phòng còn tối hơn bên ngoài.

Ánh trăng từ bên ngoài hơi chiếu vào, Trần Ngưỡng đang dán sau lưng thiếu niên đi thẳng đến cái bao ở tận trong cùng kia, anh nhìn thấy thiếu niên dùng cây nạn vén miệng bao lên.
Đứa con nhỏ của thím Lưu đang cuộn tròn ở bên trong!

Không nhúc nhích!

.

Trần Ngưỡng hít vào một ngụm khí lạnh, có cái gì đó vọt thẳng lên cổ họng, anh liều mạng mới không nôn thẳng ra ngoài, nhớ đến đứa bé kia, cả người liền lạnh ngắt, không chút nghĩ ngợi liền muốn vọt ra ngoài.

Một cái tay rất chuẩn xác kìm lại cánh tay anh, tiếp đến lại nghe được một câu nói làm cho anh muốn nghẹt thở.

"Đem nó đổ ra." thiếu niên nói.

Trần Ngưỡng giãy dụa lắc đầu, người đã chết, quỷ chắc chắn vẫn còn ở đây, tâm lý của anh đã sắp không chịu nổi nữa, sắp vỡ vụn luôn rồi.

Thiếu niên hai chân đạp đất, nhưng sự cân bằng của cơ thể đều dựa hẳn vào cây nạn chống đỡ, tuy chỉ như vậy, lực đạo vẫn như cũ lớn đến nỗi Trần Ngưỡng không có cách nào tránh thoát, thân thể cao to bị ẩn trong bóng tối, chỉ có một con mắt cùng một bên khuôn mặt mơ hồ lộ ra đường viền góc cạnh, vào thời điểm này không thể hình dung ra vẽ đẹp gì, mà chỉ có thể dọa người ta tê cả da đầu.
"Nhanh lên." thiếu niên đẩy nhẹ Trần Ngưỡng một cái, tiếng nói trầm thấp, "Đổ ra, tôi muốn xem thi thể."

Mồ hôi lạnh từ cái trán nhỏ của Trần Ngưỡng chải xuống, anh bị thiếu niên dọa cho mặt mũi trắng bệch, cả người lảo đảo đi đến một đầu khác của cái bao, khẩn trương nhắm mắt lại cúi eo xuống, run rẩy kéo lấy hai bên, dùng sức lung tung trút xuống.

"Bịch"

Thi thể bị đổ xuống.

Thân thể vẫn duy trì trong trạng thái cuộn tròn lại giống khi ở trong bao.

.

Trần Ngưỡng vẫn luôn cảm thấy thiếu niên không phải người bình thường, chuyện đêm nay càng thêm khẳng định suy đoán của anh là đúng, cậu ta là một người điên!.

Thiếu niên không tiện ngồi xổm xuống, liền đứng cố định tại chỗ, bức Trần Ngưỡng đem thi thể ôm lên, còn mình thì móc ra chiếc điện thoại trước nay chưa từng dùng tới, mở chế độ đèn bin, khom lưng dí sát vào.
Cơ hồ cùng thi thể mặt đối mặt.

Trần Ngưỡng nôn khan nói: "Mùi của phân hoá học nồng như thế,

Cậu còn dám đến gần." hoàn toàn không chú ý tới thiếu niên bỗng nhiên liếc nhìn anh một cái, ý tứ hàm xúc không rõ.

"Đã xong chưa?" Môi Trần Ngưỡng tái nhợt, thi thể trên tay anh đã lạnh băng cứng ngắc, nhiệt độ lạnh buốt kia thuận theo đầu ngón tay chạy dọc lên thân thể, thẩm thấu vào trong da thịt, làm máu bên trong huyết quản đều như đang đông lại, anh căng bản không dám mở mắt, đầu cũng không ngẩng lên, rất sợ sẽ nhìn thấy đứa nhỏ đã biến thành quỷ mở miệng ra cười với anh, bản năng não bổ của con người rất rộng, không có cách nào khống chế được sức tưởng tượng.

Không lâu lắm, thiếu niên mới trả lời: "Đi thôi."

Trần Ngưỡng đang muốn đem thi thể đặt xuống, lại nghe thiếu niên nói: "chờ đã."
"Quỷ, quỷ đến rồi sao?" Trần Ngưỡng đã muốn hôn mê tới nơi, thân thể run rẩy kịch liệt, thi thể trong tay cũng lay động theo,

Thiếu niên thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích."

Trần Ngưỡng vô ý thức làm theo.

Thiếu niên lần thứ hai kề sát vào thi thể, giơ bàn tay qua, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ chấp lại cùng nhau, vân vê thứ gì đó trên mắt đứa bé, tựa hồ vật kia rất nhỏ,vân vê một hồi thiếu niên vẫn chưa tìm được.

Ngây tại lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ho khan, bà cụ Lý đã tỉnh rồi, sột soạt sột soạt hình như muốn xuống giường.

Trần Ngưỡng nhớ tới bên trong nhà xí có cái bô nhỏ, mí mắt giật mấy cái, lúc Lý Đại Phú đem bô đi đổ,đã quên mất đem cái bô để trở về phòng cho bà cụ Lý, nếu bà ấy muốn đi tiểu, tất nhiên sẽ không thể ở trong phòng, chỉ có thể ra khỏi phòng đến nhà xí giải quyết.
Để ngừa vạn nhất, Trần Ngưỡng đưa đứa bé cho thiếu niên, còn anh thì cấp tốc đem cửa phòng tập vật đóng lại.

.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra, trên tay bà cụ Lý xách đèn dầu, một bên ho khù khụ, một bên đi phía nhà xí.

Nhà xí ở phía sau ngoài cùng, bà cụ Lý nhất định phải đi ngang qua phòng tạp vật, lúc này bên trong phòng tạp vật tối đen một mảnh, chỉ cần đèn dầu hỏa hơi chiếu vào, sẽ rất dễ dàng nhìn thấy hai người sống cùng một thi thể.

Trần Ngưỡng nghe thấy bên ngoài bà cụ Lý, "ủa" một tiếng,phần lưng của anh cứng ngắc, không dám thở mạnh.

"Cửa sau tại sao lại mở vậy cà?" Bà cụ Lý hỏi liên tiếp, bên trong giọng nói già nua mơ hồ mang theo mấy phần hoảng loạn, "Đại phú? Đại phú?! Đại phú!" kêu liền mấy tiếng chói tai.

Sau đó lại tự hỏi tự trả lời: "Đại phú đã đi họp rồi, Thích tỷ muốn mở hội, phải đi lãnh phân hoá học."
"Phân hoá học, phân hoá học a...."

Bà lão ho lên khù khụ, trong miệng lẩm bẩm ba từ kia, nghe có chút khϊếp người.

.

Đêm nay không khí trên đảo sôi lên sùng sục.

Đứa con út của thím Lưu chết rồi, còn chết ngay ở trong nhà Lý Đại Phú cách vách, hai cánh tay để song song đều nắm chặt phân hoá học.

Phương thức tử vong kỳ quái như vậy, làm cho người dân trên đảo không có cách nào bình tĩnh được.

Mấy người Trần Ngưỡng rốt cuộc gặp được Thích Bà Bà, người sống thọ nhất trên đảo, một thân áo dài màu đen, da thịt lộ ra bên ngoài đều đã khô cằn, một đầu tóc trắng được một chiếc lược cố định lại, hành động cử chỉ đoan trang, rất nghiễm nhiên từ dáng dấp của bà, có thể đoán được lúc còn trẻ bà là một thiên kim tiểu thư, danh môn vọng tộc, không có nữa phần âm u quỷ dị.
Lão bà bà không phải quỷ bà bà, nhưng đối với Trần Ngưỡng mà nói, trong đội ngũ bọn họ biến mất hai người, trên đảo lại vừa mới chết một đứa trẻ 9 tuổi, làm cho anh đặc biệt không khỏe.

.

Trên đảo có một ông lão biết xem bệnh, bị Thích bà bà gọi tới, kiểm tra thi thể cho con thím Lưu, cách kiểm tra rất đặc biệt, nào là nhất mí mắt, vạch miệng, nắm xương cốt nhào nặn, vỗ ngực đánh lưng, thử châm độc, sau một trận kiểm tra, nói không trúng độc cũng không phát hiện dị thường gì, nguyên nhân chỉ có một do trúng tà.

Thuyết pháp trúng tà này tựa hồ không phải lần đầu tiên có, người dân trên đảo rất dễ dàng tiếp nhận, trời tối om như vậy nhưng toàn bộ người dân trên đảo đều tập trung lại, thành kính chấp tay lạy sơn thần sau đó lại kéo ra bờ biển lạy thủy thần, cuối cùng an ủi thím Lưu vài câu, khuyên bà nghĩ thoáng một chút, đừng quá đau buồn, đứa con tuy đã mất, nhưng cuộc sống vẫn còn dài.
Thím Lưu vẫn om chặt đứa con nhỏ khóc không ra hơi, làm sao nghe thấu, khóc lớn đến ngất đi.

.