Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 67



Độ nóng của trận thường quy lần này giữa R. H cùng Cobra có thể so với vòng bán kết năm ngoái. Bài viết hết bài này lại đến bài khác, mỗi một bài đều có thể khiến cho fans của R. H cùng fans ZC vô cùng thoải mái.

ZC chịu nỗi nhục chặn cửa, R. H tức giận vì lam nhan, tình cảm này cảm động trời đất, khiến người không khỏi cảm khái một câu. Mấy đại thần đồng nhân tăng ca suốt đêm, tham khảo màu sắc chủ đề của các chiến đổi để nhân cách hóa bọn họ  —— ZC là bé lo li nhỏ mặc váy cam, nép vào trong lồ ng ngực của chị gái mặc trang phục hồng, cột tóc đuôi ngựa khóc lớn. Chị gái dịu dàng dỗ dành bé lo li nhỏ, trong ánh mắt lộ ra ba phần đau lòng, ba phần hung ác cùng với bốn phàn sát khí.

Sau khi Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy thì nói với Thời Độ ánh mắt người này thật tốt, anh muốn học. Thời Độ dùng chai trà sữa mình mới uống được một nửa để ngăn lại miệng anh.

Ngu Chiếu Hàn không nghĩ quá nhiều, há mồm ngậm lấy ống hút. Thời Độ thấy anh uống một ngụm trà sữa to mới nhắc nhở anh: “Em đã dùng cái ống hút này rồi.”

Ngu Chiếu Hàn không thể hiểu được: “Anh biết, không phải anh mới nhìn em uống sao.”

Thời Độ cười nói: “Anh không chê?”

Ngu Chiếu Hàn lắc đầu: “Không chê, Cá Cá không có thói ở sạch, Shine mới có.”

“Vấn đề không phải là có thói ở sạch hay không.” Thời Độ nói, “Chẳng lẽ lúc anh là Cá Cá sẽ dùng chung ống hút với người khác sao?”

Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ: “Sẽ không.”

Thời Độ vô cùng vừa lòng với đáp án này. Cậu thò lại gần muốn hôn Cá Cá một cái, lại nghe thấy Ngu Chiếu Hàn nói, “Nhưng mà khi anh còn nhỏ sẽ xài chung bộ đồ ăn với ba mẹ.”

Trong nháy mắt Thời Độ trở nên thanh tâm quả dục, không tranh sự đời, “Anh có thể đừng nhắc đến mẹ anh ở thời điểm này không? Em mẹ nó đều phải héo.”

Ngu Chiếu Hàn khó xử mà nói: “Nhưng mà anh chính là mama boy mà, không phải mama boy thường xuyên nhắc đến mẹ mình sao?”

Thời Độ: “……”

Có người tự giác hiểu mình là mama boy thế này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy được.

Giữa trưa, lão Đàm gọi mọi người xuống ăn cơm ở trong nhóm chat, nói giữa trưa ăn lẩu. Không phải là loại lẩu quân đội ở Hàn Quốc mà chính là lẩu chính thống của Trung Quốc, nước lẩu chính là do ZC hữu nghị tài trợ. Nghe nói vú em của bọn họ mang từ Tứ Xuyên ngàn dặm xa xôi đến tận Seoul, dù chấm dép lê cũng ngon.

Đồ ăn là lão Đàm tự mình đi siêu thị mua, sau khi mua xong thì đau lòng đến chết, lúc ăn còn không quên kể khổ với bọn họ, “Trái cây ở Hàn Quốc thật con mẹ nó đắt quá thể, hai quả táo đã tốn mấy chục nhân dân tệ. Vốn anh còn muốn mua một quả dưa hấu về, sau đó lại cảm thấy ăn cái đó còn không bằng ăn thêm mấy miếng thịt…”

Phô Mai vừa gắp thịt bò vừa lứt di động, miếng thịt bò rơi xuống nồi lẩu không thấy tung tích. Cậu cũng không thèm vớt, hưng phấn nói: “Hiến Hiến anh lên hot search! Hot search thứ năm ‘RH.Clown tự bạo giết bốn’!”

Tề Hiến có chút ngoài ý muốn: “Anh nhìn xem.”

Tuyển thủ thể thao điện tử lên hot search cũng không phải là chuyện lạ, nhưng bình thường đều là những tuyển thủ minh tinh như Shine hoặc Timeless, dù anh có lên thì cũng không thể ở top đầu được. Lần giết bốn hôm qua là công lao của toàn đội, không đến mức chỉ có một mình anh lên hot search được.

Tề Hiến hỏi lão Đàm: “Hẳn là Anh mua đúng không?”

Lão Đàm vui rạo rực nói: “Mua thì làm sao? Gương mặt này của cậu nếu không marketing thì quá lãng phí. Anh đã thương lượng với đoàn đội marketing rồi, cậu có thể đi theo hướng khác với Shine, Timeless. Trước tiên xào nhiệt độ đã, sau này dù có lui…”

“Đội trưởng,” Thời Độ vớt một miếng thịt xông khói ra bỏ vào bát của Ngu Chiếu Hàn, “Anh thử cái này xem.”

Ngu Chiếu Hàn cắn một miếng nhỏ, ném lại cho Thời Độ, “Chưa chín.”

Bị hai người cắt ngang, lúc này lão Đàm mới nhận ra thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng. Anh chuyển đề tài, đông cứng nói: “Cái gì nhỉ, anh vừa mới nói chuyện đại ngôn của cậu, phí đại ngôn cũng đủ để cậu mở một cửa hàng bán hoa.”

Phô Mai nhìn lão Đàm, lại nhìn Tề Hiến, trên gương mặt mang theo chút mê mang.

Tề Hiến hỏi: “Đại ngôn gì?”

Lão Đàm nhếch miệng cười: “Dầu gội, về nước liền có thể ký hợp đồng, nhãn hiệu ba ba còn cố ý dặn dò cậu đừng cắt tóc.”

Tề Hiến cũng cười: “Cái này được, em thích.”

Ăn được một nửa, lão Đàm đi ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về có chút khó chịu mà hùng hùng hổ hổ: “…… Đen đủi.”

“Chuyện gì vậy?” Tề Hiến trêu ghẹo nói, “Chẳng lẽ là nhãn hiệu ba ba đổi ý?”

“Không phải.” Lão Đàm đầy mặt ghét bỏ, “Là phía liên minh muốn xử phạt Timeless.”

Thời Độ nói: “Anh đưa cách thức liên hệ của liên minh cho em, em đi mắng lại.”

Giang Địch chau mày: “Cobra cũng bị xử phạt chứ?”

“Làm gì có.” Lão Đàm bĩu môi, “Phía liên minh nói hành vi của Cobra không vi phạm quy định, bọn họ chỉ không khuyến khích loại hành vi này thôi.”

Ngu Chiếu Hàn tức chết rồi mà vẫn phải duy trì khuôn mặt lạnh lùng: “Một khi đã như vậy, Timeless càng không tính là vi phạm quy định.”

Giang Địch trầm giọng nói: “Không hề công bằng.”

Lão Đàm giải thích nói: “Timeless bị phạt không phải là bởi vì weibo kia mà là câu lên tiếng công bằng của cậu ta.”

Liên minh không có quy định tuyển thủ không thể chỉ giết người không chiếm điểm, hoặc là chỉ khiến người cảm thấy lạnh lẽo không giết người, nhưng đúng là có quy định tuyển thủ chuyên nghiệp không thể đánh nhau ẩu đả, cũng không thể công khai nhục mạ người khác.

Phô Mai giống như trên đầu bị trùm túi nilong, hít thở không thông, “Em trai chỉ nói một câu ‘chỉ có mấy người biết ngược gà’, cái này mà cũng tính là nhục mạ người khác?”

Lão Đàm nói: “Cobra cáo trạng với liên minh như này: Timeless nói R. H đang ngược gà, nói cách khác chính là là nói Cobra gà.”

Mấy từ như gà, ngu ngốc linh tinh đã sớm bị phía liên minh xếp vào sổ đen.

Thời Độ trào phúng nói: “Bọn họ vốn dĩ chính là gà, còn không cho người ta nói?”

Mặt Thạch Đầu lộ vẻ lo lắng: “Phía liên minh muốn xủ phạt thế nào? Cũng không thể cấm Timeless thi đấu chứ.”

“Nếu như bọn họ dám làm như vậy, có thể trực tiếp rời khỏi thị trường trong nước rồi. Phạt tiền 1000*——” lão Đàm dừng lại một chút, “Đôla.”

(1000 đô là khoảng hơn 23 củ khoai nhé:)))

“Vẫn ổn vẫn ổn, chỉ là chút tiền trinh.” Thạch Đầu nói, “Giá trị con người của Timeless chúng ta là tám chữ số, chút tiền ấy vẫn là……”

“1000 đôla?” Thời Độ “Đù” một tiếng, “Sao bọn họ không cướp luôn đi.”

Thạch Đầu: “???”

Phô Mai cười hì hì nói: “Tuy giá trị con người của Timeless của chúng ta là tám chữ số, nhưng mà cũng chưa gom đủ tiền mua nhà đâu.”

Ngu Chiếu Hàn nhớ lúc sinh nhật Thời Độ có tặng anh một cái đồng hồ cùng cho anh mượn ô tô nhỏ, cộng hai món đấy lại cũng đủ để mua một phòng làm việc nhỏ rồi.

Ăn uống no đủ, sáu người bắt đầu huấn luyện. Di động của Thời Độ rung lên một chút.

【Shine chuyển cho bạn 7000 nguyên 】

Thời Độ giương mắt nhìn nhìn Ngu Chiếu Hàn.

【Timeless:? 】

【Shine: Lần phạt này anh giúp em nộp tiền, về sau em đừng mắng đối thủ là gà ở nơi công cộng nữa 】

【Timeless: Vậy không được, em nhịn không được 】

【Shine: Vậy đừng mắng bọn họ gà, mắng bọn họ đồ ăn, khẳng định sẽ không bị phạt tiền 】

【Timeless:. 】

【Timeless: Cảm ơn vợ, nhưng em tình nguyện nộp tiền phạt 】

Vì đánh Cobra, sáu người không ngừng luyện tập thêm. Ngu Chiếu Hàn thương lượng với lão Đàm một chút, quyết định cho bọn họ một ngày nghỉ để thả lỏng.

Phô Mai lấy vali trống của mình ra, kiêm chức mua hộ, tràn đầy nhiệt tình mà nói nhất định phải mua cho mẹ một cái túi xách hàng hiệu mà trong nước đã bán hết hàng, còn kéo theo Giang Địch đi cùng để xách đồ cho mình. Mỹ phẩm dưỡng da của Tề Hiến đã dùng hết, vừa lúc có thể đi mua sắm cũng Phô Mai. Thạch Đầu là lần đầu tiên đi thi đấu ở Hàn Quốc, đương nhiên cũng muốn đi cùng xem náo nhiệt.

Lão Đàm cùng giám đốc IPL hẹn đi uống rượu. Trong căn cứ tạm thời bây giờ chỉ còn lại ba người Ngu Chiếu Hàn, Thời Độ cùng Lục Hữu Sơn.

Thời Độ xem nhẹ Lục Hữu Sơn, đây chính là khoảng thời gian ở riêng hiếm có giữa cậu cùng Ngu Chiếu Hàn. Thế nhưng sau khi rời giường thì cậu mới phát hiện, người bị xem nhẹ lại là chính cậu mới đúng. Lục Hữu Sơn cùng Ngu Chiếu Hàn vội vàng cùng nhau phục bàn lại mấy trận thi đấu của khu thi đấu phía Tây, cậu đã đi qua đi lại mấy lần nhưng ngay cả một ánh mắt mà Ngu Chiếu Hàn cũng chưa thèm nhìn lại.

Thời Độ trực tiếp không thèm đi nữa, ngồi xuống trước mặt Ngu Chiếu Hàn, nằm bò ra bàn chán chết mà lướt video.

Đêm qua trước khi ngủ, Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ cùng xem không ít video, Ngu Chiếu Hàn còn like rất nhiều khiến cho bây giờ Thời Độ toàn thấy mấy video linh tinh như mèo nhỏ ăn cá khô hoặc làm mấy động tác đáng yêu, mê hoặc.

Tuy rằng Thời Độ không bật tiếng nhưng sự chú ý của Ngu Chiếu Hàn vẫn bị cậu phân tán. Ngu Chiếu Hàn nhịn đến vô cùng vất vả, thật sự không nhịn được nữa mới nói với Thời Độ: “Timeless.”

Thời Độ: “Hả?”

“Tránh ra, đừng quấy rầy tôi.”

Thời Độ nhướng mày: “Em đang tự mình nghịch di động, sao lại gọi là quấy rầy anh?”

Ngu Chiếu Hàn phát động ánh mắt lạnh lùng công kích Thời Độ. Thời Độ dù bận vẫn ung dung đối diện với anh, một chút đều không sợ. Ngu Chiếu Hàn nhìn Lục Hữu Sơn đang rơi vào trạng thái trầm tư, thử thăm dò mà nói câu: “Phô Mai là heo.”

Xung quanh Lục Hữu Sơn như tồn tại kết giới, căn bản không nghe thấy âm thanh của anh, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này Ngu Chiếu Hàn mới hoàn toàn yên tâm mà nói với Thời Độ, “Em ngoan, tự mình chơi đi.”

Thời Độ nén cười, hỏi: “Buổi tối Cá Cá muốn ăn cái gì, em làm cho anh.”

Ngu Chiếu Hàn càng thêm không kiêng nể gì: “Muốn ăn cơm Thời Độ làm.”

Thời Độ xoa nhẹ một cái ln đầu Ngu Chiếu Hàn: “Chờ.”

Thời Độ vừa đi, Lục Hữu Sơn liền giải trừ trạn thái trầm tư: “Shine, cậu có cảm thấy huấn luyện viên PPZ trở nên lười biếng hơn không?”

“À?” Ngu Chiếu Hàn khoanhtay, vô cùng hứng thú nói, “Nói xem.”

Lục Hữu Sơn nói: “Mùa giải này phương pháp thi đấu của PPZ vẫn luôn như một, đội hình nào có tỉ lệ thắng cao thì dùng cái đó, không có bất kỳ sáng tạo nào, thuần túy là sao chép bài tập…”

Thời Độ đi vào phòng bếp, lấy những nguyên liệu có thể sử dụng từ trong tủ lạnh ra, có nấm hương, cà rốt, trứng gà cùng mì. Cậu thái nhỏ các nguyên liệu, lại cho mì vào xào cùng, làm thành ba phần mì xào đơn giản.

Thời Độ một tay bưng mì xào, một tay cầm Coca trở lại phòng khách, chỉ thầy còn một mình Lục Hữu Sơn đang phục bàn. Thời Độ hỏi: “Đội trưởng đâu?”

Lục Hữu Sơn: “……”

Thời Độ: “Huấn luyện viên?”

Lục Hữu Sơn: “……”

Thời Độ: “.”

OK, tự cậu tìm.

Biệt thự chỉ to như vây, Thời Độ nhanh chóng tìm được Ngu Chiếu Hàn đang ở trong phòng.

Ngu Chiếu Hàn ngồi khoanh chân ở trên ghế chơi game gọi điện thoại, thấy Thời Độ vào thì dùng khẩu hình nói cho cậu biết: Là mẹ anh.

Thời Độ dùng khẩu hình đáp lại: Anh tiếp tục.

“…… Ở Seoul những cái khác cũng ổn, nhưng mà con ăn ngán đồ ăn Hàn Quốc rồi. Lão Đàm nói trái cây ở chỗ này thực đắt.” Ngu Chiếu Hàn nghĩ dến cái gì thì nói cái đấy, “Thời Độ thực quan tâm con, em ấy còn nấu cơm cho bọn con ăn.”

Thời Độ vừa uống Coca vừa nghe Ngu Chiếu Hàn làm nũng với mẹ mình.

“Nhưng không phải bữa nào cũng làm. Em ấy không thể làm cơm trưa, bởi vì em ấy muốn ngủ nướng.”

Thời Độ: “……”

“Không có chuyện khác—— đúng rồi mẹ, Thời Độ nói con đã cong, con cảm thấy em ấy nói đúng, con thật sự……”

Thời Độ phun ngụm coca trong miệng ra, đột nhiên ho khan một trận.

Ngu Chiếu Hàn bị Thời Độ dọa sợ, vội vàng vỗ vai Thời Độ giúp cậu thuận khí, còn không quên tiếp tục nói chuyện cùng mẹ mình: “Mẹ không biết cong nghĩa là gì sao? Chính là đàn ông thích đàn……”

Thờ Độ nhanh chóng nhào qua đoạt lấy di động của vợ ngốc, một tay khác che miệng của Ngu Chiếu Hàn: “Cháu chào dì, cháu là Thời Độ, cháu muốn chào hỏi dì một chút.”

Ngu Chiếu Hàn mờ mịt, tay vẫn duy trì tư thế cầm di động,

Ngu mẫu cũng ngẩn người, ngay sau đó nhẹ nhàng nói: “Chào cháu, Thời Độ. Lần sau không cần phiền toái, nấu cơm quá tốn thười gian. Kén ăn là thói quen không tốt, cháu đừng có chiều theo Chiếu Hàn.”

Thời Độ nói: “Đội trưởng không phải kén ăn, ăn cùng loại đồ ăn trong thời gian dài thì ai cũng sẽ ngàn thôi. Cháu thích nấu cơm, cháu không cảm thấy phiền toái đâu.”

Mẹ Ngu cười nói, “Dù sao cũng rất vất vả. Chờ khi nào các cháu về nước, dì sẽ đến căn cứ đưa đồ ăn ngon cho mọi người.”

Thời Độ nói chuyện phiếm với mẹ Ngu thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Chờ Thời Độ tắt điện thoại, Ngu Chiếu Hàn liền hỏi cậu: “Thời Độ, em đang làm gì?”

“Anh đang làm gì thì có.” Thời Độ vừa bực mình vừa buồn cười, “Chuyện quan trọng như công khai này, anh tưởng muốn nói liền nói sao, còn không thương lượng với em?”

Ngu Chiếu Hàn nói: Nhưng mà chuyện anh cong này, không phải sớm hay muộn thì mẹ anh cũng biết sao?”

“Đúng. Nhưng mà…”

Ngu Chiếu Hàn không thể hiểu được: “Nếu sớm muộn gì cũng phải công khai, vậy nói sớm cùng nói muộn có khác gì đâu.”

“Đương nhiên là có.” Thời Độ nỗ lực để cho Ngu Chiếu Hàn hiểu được, “Không phải anh thích xem mấy loại tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo sao? Trong tiểu thuyết, tổng tài bá đạo công khai tình yêu của mình cho ba mẹ mình, bình thường đều là phần sau. Chính là chờ khi nào tỉnh cảm hai người đã ổn định thì cùng nhau đối mặt —— em nói như vậy anh có hiểu không?”

Ngu Chiếu Hàn cái hiểu cái không: “Nhưng chúng ta không có nữ chính, chỉ có hai nam chính thôi.”

Thời Độ không đọc tiểu thuyết nhưng cũng biết mạch não của người bình thường, “Tiểu thuyết hai nam chính càng không thể nói cho ba mẹ sớm như vậy được.”

“Được rồii.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Vậy em nói, khi nào chúng ta mới có thể công khai?”

“Hẳn là…… Sau khi xác định quan hệ —— hoặc là chờ khi nào em lấy được nhà.”

“Thế nào mới tính là xác định quan hệ?” Ngu Chiếu Hàn tò mỏ, “Lên giường sao? Nhưng mà hai người đàn ông thì lên giường thế nào?”

Thời Độ ngẩn ra, giơ tay bưng kín mặt.

Cậu chỉ hiểu đại khái, cụ thể thì đúng là cậu không biết thật.

Thời Độ uống nốt cốc coca, cố gắng hạ nhiệt độ cho người mình, sau đó dùng bộ dáng vô cùng hiểu biết nói, “Ít nhất là cần phải hôn môi trước.”

Ngu Chiếu Hàn “À” một tiếng. Anh bị Thời Độ hôn mặt cùng trán rồi, tuy rằng thực thẹn thùng, nhưng mà vẫn chống đỡ được. Nếu như anh đã cong, vậy hôn môi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Vì thế, Ngu Chiếu Hàn nói, “Vậy chúng ta tìm một ngày hoàng đạo hôn môi đi.”

Thời Độ nhìn Ngu Chiếu Hàn, môi mở ra rồi lại đóng lại, trải qua trăm cay nghìn đắng mới nghẹn ra một chữ: “…… Được.”

Editor:

Ngu Chiếu Hàn nói thử thăm dò mà nói câu: “Phô Mai là heo.”

Phô Mai: (⊙.⊙)?????