Thần Khống Thiên Hạ

Chương 381: Lăng Tiếu Kinh Hãi! (1)​



Thanh âm của mấy chục vạn người càng như tiếng chuống ban sáng, vang vọng không thôi.

Sau khi liên tục kêu vài tên, tất cả thanh âm đều yên tĩnh lại.

Ở sau lưng một già một trẻ, lão giả mặc áo bào màu vàng đi ra cất cao giọng nói:

- Tế thành đại điển bắt đầu!

Đón lấy, liền truyền ra tiếng tấu âm hưởng quỷ ý.

Tám gã hộ pháp mang Giải Phi Xà Thú mở huyền thiết lung ra, tám người đồng loạt vứt Giải Phi Xà Thú dài khoảng mấy chục mét vào giữa không trung.

Ngay sau đó, tám người đồng thời ra tay, tám đạo linh lực cường hãn càng như lưỡi dao sắc bén đánh tới Giải Phi Xà Thú.

Leng keng!

Tám người không phải ra tay đánh chết Giải Phi Xà Thú, mà chém đưt toàn bộ kim cương thiết liệm khóa Giải Phi Xà Thú

- Ôi!!!!

Đầu Giải Phi Xà Thú kia vừa thoát khốn, phát ra một tiếng Xi.. Xiiii.. liền bay vút chạy trốn lên không trung.

- Các con dân của ta, để thần minh bảo hộ Cổ Tế Thành ta sớm ngày bài trừ vạn thế chi tổ chú, nguyện Cổ Tế Thành ta phồn vinh hưng thịnh, vĩnh hưởng thái bình. . .

Lão giả đầu mang mão vàng kia chậm rãi lên tới giữa không trung, trong tay giơ cao quyền trượng, trong nội tâm lẩm bẩm tuyên đọc.

Thanh âm của hắn càng như phạm âm, có thể khiến người say mê trong đó, thần trí mất phương hướng, sinh ra tưởng tượng.

Sau một đoạn tuyên đọc, Giải Phi Xà Thú đã không biết đã bay đi phương nào rồi.

Nào có thể đoán được, lúc này lão giả kia kinh hô một tiếng:

- Huyết tế thành ta, phá ngươi vạn thế chi chú, bảo vệ vạn thế chi thành ta!

XÍU... UU!!

Quyền trượng trong tay lão giả tản mát ra hào quang chói mắt, tản ra hào quang thánh khiết .

Một đạo lôi điện vạch phá bầu trời, phát ra tiếng sấm sét giữa trời quang .

Ầm ầm!

Ôi!!!!

Một tiếng kêu thảm thiết chấn kinh toàn trường, một bãi huyết vũ từ phía trên rơi vãi xuống vào đầu vạn chúng.

Huyết vũ tán loạn, ánh đỏ nửa bầu trời.

Tất cả các thành dân đều ngẩng đầu lên, mở to miệng, thần sắc hưng phấn kích động chờ huyết thủy rơi xuống.

Lúc thú huyết đỏ tươi rơi xuống, mọi người đều tận lực hút lấy máu đỏ tươi rơi vào miệng, thần sắc lộ ra cực kỳ khát vọng và tham lam, tựa hồ như chút máu tươi kia vốn không thể thỏa mãn bọn hắn vậy.

Mọi người càng không ngừng gào thét, trên mặt đều là điểm huyết hồng, cảm giác tựa như quỷ đói vậy, cực kỳ dữ tợn dọa người.

Lăng Tiếu thần sắc hoảng sợ nhìn Cổ Tuấn Nam cũng như mọi người, trong lòng liền bị trạng diện quỷ ý âm trầm này dọa cho kinh hãi.

- Cái này là tế thành sao? Sao có chút giống với huyết tế trong truyền thuyết cổ xưa vậy.

Lăng Tiếu trong lòng nghi ngờ nói.

Lăng Tiếu từng trong một ít sách cổ xem qua một ít thuyết pháp Tế Tự thần bí.

Hắn cảm thấy loại huyết tế này phi thường tương tự chủng tộc Tế Tự tương truyền cổ xưa nào đó, chỉ là trong đó có chút khác biệt. Huống hồ ghi lại trên sách cổ cũng không hoàn chỉnh, cho nên hắn cũng không biết suy đoán của mình có chính xác không.

Lăng Tiếu vốn tưởng rằng tế thành đã xong, ai biết hiện giờ mới thật sự bắt đầu.

Chỉ thấy lão giả lơ lửng giữa không trung kia chắp tay trước ngực, đóng chặt mắt lại, quyền trượng trong tay hào quang càng ngày càng thịnh.

Bỗng nhiên, giữa không trung may đen che phủ, lập tức liền bị Hắc Ám bao phủ, phảng phất như thế gian trong nháy mắt liền quay về hắc ám vậy.

- Thỉnh Đại Tế Tự bảo hộ con dân ti tiện chúng ta a!

- Thỉnh Đại Tế Tự bảo hộ con dân ti tiện chúng ta a!

...

Tất cả thành dân càng không ngừng thành kính khấn bái Đại Tế Tự trên không trung, trong miệng càng không ngừng lặp lại một câu.

Thật lâu sau, quyền trượng trong tay lão giả kia lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ, giơ lên cao, trong miệng hét lớn một tiếng:

- Phá cho ta!.

Ầm ầm!

Một đạo tiếng vang như sấm sét giữa trời quang lần nữa vang lên.

Trên bầu trời đen nhánh như bị cột sáng kia phân thành hai, chỉ ở lập tức đã phá ra..

Tràng diện này quả thực đồ sộ đến cực điểm.

Thần sắc tất cả mọi người càng thêm điên cuồng đến cực điểm, không ngừng cúng bái lão giả giữa không trung.

- Ta dùng danh nghĩa Đại Tế Tự, cầu xin trời xanh thương thành dân ta, nguyện trời giáng cam lộ rửa tội danh của các con dân ta, ta dùng danh nghĩa Đại Tế Tự...

Lão giả kia duỗi hai tay chắp tay trước ngực ra, thần sắc nghiêm túc không ngừng lẩm bẩm với trên Thương Khung.

Thanh âm của hắn giống như thần âm đến từ trên chín tầng trời, từng câu từng chữ rung động nhân tâm.

Trời cao bị vạch phá tựa hồ nghe được triệu hoán gì đó, lập tức liền có mưa bay ra.

Lúc này đã không còn là huyết thủy nữa, mà là mưa chân chính.

Những hạt mưa kia xối xuống mọi người, đồng thời cũng giội sạch vết máu trên người họ.

Mấy chục vạn thành dân mỗi người ngửa đầu lộ ra thần sắc yên bình, tựa hồ vào thời khắc này, bọn hắn đều được tẩy rửa tâm linh vậy, khiến bọn hắn quên mất tất cả phiền não và thống khổ, lưu lại chỉ có hướng tới hạnh phúc và khoái hoạt .

- Tế điển kết thúc mỹ mãn, các con dân thân yêu đều thỏa thích cuồng hoan đi, chúng ta đã được trời xanh ban ân

Lão giả kia chậm rãi từ giữa không trung đáp xuống nhàn nhạt nói.

- Cảm tạ Đại Tế Tự ban ân... Cảm tạ Đại Tế Tự ban ân...

Tất cả thành dân càng không ngừng cuồng hoan lên.

Trong lúc nhất thời, quảng trường đều tràn đầy tiếng hoan hô sôi trào.

Lăng Tiếu nhìn qua thân ảnh già nua kia, thần sắc lộ ra vài phần tái nhợt.

- Địa ... Địa Hoàng giai, tuyệt đối sẽ không sai!

Lăng Tiếu nhìn qua lão giả đáp xuống kia đáy lòng nhấc lên sóng lớn kinh thiên.

Dựa vào cảm giác hơn người của hắn, hắn cho rằng lão giả kia tuyệt đối là cường giả ngoài Địa Hoàng giai.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, trong thành trì này lại có tồn tại cường đại như thế, khó trách không bị các tông môn khác thâu tóm.

Lăng Tiếu trong nội tâm càng ngày càng cảm thấy nơi này tràn đầy hào khí quỷ ý, chỉ cảm thấy ở chỗ này có lẽ sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không thể tưởng nôi.

Bất quá, Lăng Tiếu mặc dù hiếu kỳ, nhưng nơi này có nhiều cường giả như thế trấn thủ, phần tâm tư kia cũng nhanh chóng thu lại, vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn

Vạn nhất lại dẫn xuất phiền toái gì đó thì quả thật không ai cứu nổi hắn.

- Lăng huynh đệ còn thất thần gì nữa, nhanh cảm tạ Đại Tế Tự ban ân đi.

Cổ Tuấn Nam ở bên Lăng Tiếu thúc cánh tay của hắn một cái nói.

- Ah.

Lăng Tiếu lên tiếng, tranh thủ học theo Cổ Tuấn Nam tùy ý bái vài cái.

Sau khi cúng bái xong, liền có cả trăm tín đồ từ trong đại điện đi ra, trong tay nâng một thứ gì đó không ngừng ném xuống.

Khiến cho các thành dân một lần đều cực kỳ kích thích, điên cuồng tranh đoạt.

Cổ Tuấn Nam ở bên người Lăng Tiếu bên người cũng chẳng quan tâm hắn, chen vào trong đám người cướp lấy những đồ vật kia

Lăng Tiếu vốn không muốn tham dự vào đó, nhưng chợt có một thứ bay về phía hắn, hắn tiện tay bắt lấy, trong tay thình lình nhiều hơn một vật.

Lăng Tiếu mở ra xem xét, rõ ràng là một khỏa đan dược.

Lăng Tiếu cầm đến gần mũi ngửi ngửi, sau một hồi trầm mặc liền lẩm bẩm nói:

- Cái này... Đây là đan dược gì?