Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 447: Hậu kỳ Tiên Tôn



Edit: OnlyU

Sau khi Long tộc rời đi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại bên ngoài bí cảnh Thương Huyền thêm một thời gian rồi mới theo dòng người rời đi. Hai người tìm một nơi gần đó bế quan.

Hai người dùng Huyền Thiên linh quả, trực tiếp tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn.

Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên lực, hắn kinh ngạc cảm thán: “Quả nhiên Huyền Thiên linh quả danh bất hư truyền.”

Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, hắn đã dùng không ít linh quả, nhưng chưa từng có loại linh quả nào khiến hắn chấn động như vậy. Hắn hít sâu một hơi, quả nhiên trên con đường tu luyện này, cơ duyên là thứ cực kỳ quan trọng, chỉ dựa vào khổ tu thì không biết đến năm nào tháng nào hắn mới lên hậu kỳ Tiên Tôn.

“Nếu có nhiều loại linh quả thế này thì ta sẽ nhanh chóng tiến giai Tiên Hoàng.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại nghĩ lung tung gì đấy?”

Huyền Thiên linh quả vô cùng quý giá, lần này chỉ có vài tu sĩ Tiên Tôn thành công lấy được linh quả trong bí cảnh.

Giang Thiếu Bạch cười cười, lơ đãng nói: “Dù không có khả năng thì nghĩ thôi cũng vui mà.”

Diệp Đình Vân: “…”

Teddy nhìn hắn nói: “Loại quả như Huyền Thiên linh quả không thể coi là thứ tốt, trước kia trong địa bàn của tộc Bất tử có trồng mấy cây Huyền Thiên, vài người thường dùng quả này đánh răng.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Dùng linh quả đánh răng, phung phí của trời!

“Bây giờ những cây linh quả đó ở đâu?”

Teddy ngẫm nghĩ rồi nói: “Không nhớ rõ.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Con chó Teddy như cái chày gỗ, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt lại nghỉ làm. Có điều tộc Bất tử đã trở thành lịch sử, nếu bọn họ từng trồng cây Huyền Thiên, không chừng đã bị đào đi từ lâu rồi.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi có tính toán gì tiếp theo?”

Hắn xoa xoa trán, đột ngột tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn làm hắn hơi mờ mịt, hắn vốn nghĩ phải một thời gian rất dài nữa mới có thể tấn cấp, không ngờ..

Cậu suy nghĩ rồi nói: “Hay là thu thập linh dược đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Cũng được, bớt chút thời gian luyện chế đan dược.”

Lúc gặp Lạc Kỳ, hắn đã đưa hết đan dược trong người cho anh trai, hiện tại đang thiếu đan dược.

Ngao Dạ bị thương, lại dùng không ít linh dược, sau khi về Long tộc có lẽ phải dành thời gian dài điều trị cơ thể, trong thời gian hắn, bọn họ không thể gặp mặt nhau. Tình hình đã như thế, hai người cố gắng tăng cường luyện đan là lựa chọn tốt.

Long tộc có rất ít luyện đan sư, nếu hắn có thể trở thành luyện đan sư cấp tám, Long tộc hẳn sẽ nhìn bọn họ với cặp mắt khác. Hiện tại nghĩ đến chuyện trở thành luyện đan sư cấp tám còn quá sớm, tăng đan thuật không dễ hơn tăng tu vi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mất hơn hai mươi ngày mới tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn xong. Sau khi thành công, hai người quay lại cửa hàng Hoa Hạ.

Từ khi bí cảnh đóng lại đã được một thời gian, các thế lực thu thập linh dược xong xuôi đã rời đi, cũng có vài cửa hàng còn mở cửa, nhưng người tới người lui ít hơn trước kia rất nhiều.

“Giang đan sư, ngươi quay lại rồi.” Hàn Đông vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Hàn đạo hữu, đang chuẩn bị đóng cửa sao?” Hắn lên tiếng hỏi.

Hàn Đông khẽ gật đầu, tâm trạng không tồi nói: “Đúng vậy, dạo này ngày càng ít tu sĩ lui tới, việc kinh doanh không tốt.”

“Thoạt nhìn đạo hữu rất vui sướng.”

Hàn Đông phe phẩy cây quạt trong tay: “Để ngươi nhìn ra rồi. Nơi này cực kỳ hoang vu, nếu không phải bí cảnh Thương Huyền mở ra ở đây thì ai mà muốn ở lại nơi khỉ ho cò gáy này. Mọi người ra khỏi bí cảnh đã lục tục rời đi, khu vực này chẳng còn gì tốt để mò nữa.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ra là vậy.”

“Không phải Giang đan sư đã đi rồi sao? Sao lại trở về, muốn thu mua linh thảo hả? Hiện tại các tu sĩ bán linh thảo gần xong rồi.”

Hắn cười đáp: “Lúc trước có chút việc bận nên phải đi trước.”

“Chuyện gì, quan trọng vậy sao?” Hàn Đông chăm chú quan sát Giang Thiếu Bạch từ trên xuống dưới, đột nhiên trợn to hai mắt: “Ngươi… tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn rồi?”

Hắn cười cười: “Đạo hữu nhìn ra rồi.”

Y khó hiểu nói: “Sao lại nhanh như vậy được, giống như ngươi vừa ăn Huyền Thiên linh quả vậy, nhưng chuyện này không có khả năng. Người lấy được linh quả đã ăn hết ngay trước mặt mọi người, chính là tên Ngao Dạ của Long tộc ngông nghênh nhất. Hắn ăn nhiều như vậy chỉ tổ lãng phí dược lực, chia cho ta một quả thì tốt bao nhiêu.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ai nói không phải đâu.”

Hắn thầm nghĩ thì ra có nhiều người tin rằng Ngao Dạ đã ăn hết Huyền Thiên linh quả, xem ra danh tiếng Long tộc là một đám mãnh phu không thích động não thỉnh thoảng cũng giúp không ít việc.

Hàn Đông nghiêng đầu nhìn Diệp Đình Vân, kinh ngạc nói: “Ngươi…. Ngươi cũng tiến giai?”

Cậu cười nói: “May mắn thôi.”

“Hai người thật sự không dùng Huyền Thiên linh quả đó chứ?”

“Ta cũng muốn lắm, nhưng lấy đâu ra linh quả mà dùng.” Hắn cười đáp.

Hàn Đông gật gù, vô cùng cảm thán nói: “Cũng đúng.” Huyền Thiên linh quả không phải cải trắng, nếu không thì các tu sĩ đã không liều lĩnh đắc tội Long tộc mà truy sát Ngao Dạ trong bí cảnh.

Nghe nói Ngao Dạ trở về Long tộc, thực lực tiến cảnh rất nhanh, có hy vọng tiến thêm một bước lên đỉnh Tiên Tôn trong vòng trăm năm. Với tốc độ tu luyện của đối phương, có lẽ một ngàn năm tiếp theo, Long tộc sẽ có thêm một vị Long Hoàng.

Hàn Đông nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sau đó nhìn thoáng xuống dưới lầu: “Hai vị đạo hữu Tử Nguyệt và Lan Lâm vẫn chưa đi.”

Giang Thiếu Bạch dùng linh hồn lực quét xuống lầu dưới, nghi ngờ nói: “Xem ra tâm trạng hai vị đạo hữu không được tốt lắm.” Chẳng lẽ hai nha đầu này lại bị người ta chọc ghẹo.

Hàn Đông lắc đầu nói: “Tâm trạng tốt mới là lạ, tu sĩ đồng môn của họ đều táng thân trong bí cảnh hết rồi.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Thật sao? Đều chết hết?”

“Bí cảnh Thương Huyền khá nguy hiểm, lần này đến bảy phần mười tu sĩ bỏ mạng bên trong.”

Hắn chớp mắt, thì ra nhiều người chết như vậy, tiếc là hắn đến quá trễ, nếu không vào trong bí cảnh không chừng sẽ hấp thu được kha khá tử khí. Tử khí mấy trăm tu sĩ Tiên Tôn đó, đáng tiếc, thật đáng tiếc…

Hàn Đông nhìn hắn hỏi: “Giang đan sư, nhìn ngươi buồn vậy, chẳng lẽ trong bí cảnh có người quan trọng?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là hắn có người quan trọng trong bí cảnh, nhưng Ngao Dạ và Lạc Kỳ đều đang rất khỏe mạnh.

Hàn Đông thấy hắn không trả lời, cũng không hỏi tới.

“Tử Nguyệt đạo hữu lưu lại hẳn là vì điều tra nguyên nhân cái chết của các đồng môn.”

“Vậy à.”

Tử Nguyệt và Lan Lâm đang nói chuyện, bỗng chú ý thấy Hàn Đông bèn đi đến gần.

“Giang đan sư?” Tử Nguyệt lên tiếng chào hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Cô nhìn hắn, kinh ngạc xen lẫn ngờ vực: “Ngươi tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn?”

Tử Nguyệt vô cùng ngạc nhiên mở to hai mắt, ánh mắt lập tức chuyển qua Diệp Đình Vân, phát hiện cậu cũng tăng một cấp bậc. Cả hai vừa tấn cấp không lâu, khí tức trong người lộ rõ ra ngoài. Cô nhìn lại Giang Thiếu Bạch, trong thức hải chợt lóe lên tia sáng, mọi vấn đề đột nhiên thông suốt.

“Ngươi có được Huyền Thiên linh quả?”

Hàn Đông liếc mắt, cạn lời nói: “Tử Nguyệt đạo hữu đoán chuyện gì lạ vậy, Huyền Thiên linh quả đã bị ăn hết rồi, đâu ra linh quả khác, dù ta cũng vừa đoán như vậy.”

Tử Nguyệt thầm nghĩ người ngoài không lấy được Huyền Thiên linh quả, nhưng hai người này thì rất có thể.

Giang Thiếu Bạch không tiếp tục giấu giếm: “Không sai, ta có được Huyền Thiên linh quả.”

Hàn Đông trợn mắt: “Giang đan sư nói đùa cái gì vậy?”

“Là thật.” Hắn bình thản đáp.

Hàn Đông trợn trắng mắt, Giang Thiếu Bạch vừa nói không có Huyền Thiên linh quả, kết quả Tử Nguyệt vừa nhắc đến, hắn lại xác nhận đã ăn linh quả, còn nói bình thản như vậy! Đây chính là Huyền Thiên linh quả đó!

Tử Nguyệt hít sâu một hơi, chợt hiểu ra tất cả, năm đó Giang Thiếu Bạch cố ý đùa giỡn, làm rối loạn suy nghĩ của hai cô, bây giờ hắn dứt khoát thừa nhận, vì… không còn sợ hãi nữa sao?

Bí cảnh đã đóng được một thời gian, tu sĩ Tiên Hoàng đã rời đi, Giang Thiếu Bạch dùng Huyền Thiên linh quả, thực lực tăng lên đến hậu kỳ Tiên Tôn, đúng là hắn không còn kiêng kị gì nữa.

Lan Lâm nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt khó tin.

“Ngươi lại thành đan sư?”

“Quả nhiên Ngao Dạ chưa dùng hết Huyền Thiên linh quả, xem ra mọi người đã bị thanh danh của Long tộc đánh lừa.” Tử Nguyệt nói tiếp.

Hàn Đông khó hiểu hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Ngao Dạ?”

Hắn cười cười nói: “Ngao Dạ xem như là anh rể của ta.”

Y trợn mắt: “Ngươi là đệ đệ của Lạc Kỳ? Sao có thể?”

Lạc Kỳ có anh em sao? Lời đồn từ Long tộc chỉ nói Lạc Kỳ là một tên họa thủy, mê hoặc tâm trí Ngao Dạ, khiến y không cần Long nữ huyết thống cao quý, bỏ trốn khỏi Long tộc, nhưng chưa từng nghe nói Lạc Kỳ có anh em.

“Nghe rất khó tin đúng không, nhưng đây lại là sự thật.”

Hàn Đông trừng mắt nhìn, rất nhanh tiếp thu chuyện này, vì nếu không có Huyền Thiên linh quả thì hai người không thể nào tiến giai Tiên Tôn nhanh như vậy được. Y cau mày, thầm nghĩ nếu Ngao Dạ không ăn hết linh quả, vậy hẳn là còn thừa ba linh quả.

Trong lòng Hàn Đông nóng lên nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại, dù Ngao Dạ còn ba linh quả nhưng người ta đã về Long tộc, y không có khả năng có phần. Long tộc còn nhiều Tiên Tôn, ba quả chẳng đủ chia.

Hàn Đông nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, trong lòng ước ao, vận may thật tốt, lúc trước hắn thấy hai người còn cách hậu kỳ Tiên Tôn rất xa. Ngao Dạ đúng là tình thánh, đến nỗi yêu ai yêu cả đường đi thế này.

Lan Lâm đen mặt nói: “Thì ra là ngươi!”

“Đã lâu không gặp.” Giang Thiếu Bạch vui vẻ cười nói.

Lan Lâm không nói gì, chỉ hung ác nghiến răng nghiến lợi.

Hắn lắc lắc đầu, tính tình Lan Lâm vẫn kém như vậy.

Tử Nguyệt ngoài ý muốn nói: “Không ngờ ngươi đã trở thành luyện đan sư cấp bảy.”

Thân phận đan sư cấp bảy của hắn đã khiến cô bị lừa, cô thật sự không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã trở thành đan sư cấp bảy.

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Sau khi lên trung kỳ Tiên Tôn, tu vi không tăng nữa, rảnh rỗi chán muốn chết bèn nghiên cứu đan thuật, không ngờ lại trở thành đan sư cấp bảy.”

Hàn Đông trợn mắt, rảnh rỗi chán muốn chết bèn nghiên cứu đan thuật? Té ra trở thành luyện đan sư lại là chuyện đơn giản như vậy sao? Dạo này y cũng chán muốn chết nè, có lẽ y nên nghiên cứu đan thuật, không chừng có thể trở thành đan sư cấp bảy.

Hàn Đông nhìn Giang Thiếu Bạch và Tử Nguyệt hỏi: “Hóa ra mọi người quen biết nhau sao?” Y còn tưởng Giang đan sư có khúc mắc gì với hai nữ tu này, là người quen cũ sao?

Giang Thiếu Bạch điều chỉnh khuôn mặt, khôi phục dung mạo ban đầu.

Hàn Đông vừa nhìn, suýt nữa bị sặc: “Là ngươi…”

Vì lấy được một hồ Chân Linh Chi Thủy mà Giang Thiếu Bạch trở nên khá nổi tiếng, Hàn Đông từng thấy hình ảnh đối phương, y giật mình nhớ lại trước đây còn nói Giang Thiếu Bạch là tên háo sắc, vì thèm nhỏ dãi nhan sắc của Tử Nguyệt và Lan Lâm mới bán Chân Linh Chi Thủy với giá rẻ mạt cho hai cô.

Y trợn mắt, trước mắt đen kịt, y đã nói không ít lời ngu xuẩn trước mặt Giang Thiếu Bạch.

“Sao ngươi không về Long tộc cùng Ngao Dạ?” Lan Lâm hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Đến Long tộc chán lắm.”

Tử Nguyệt hiếu kỳ: “Giang đạo hữu, tiếp theo có tính toán gì không?”

“Không có, đi một bước tính một bước.”

Tu luyện càng về sau càng không dễ, muốn từ hậu kỳ Tiên Tôn mau chóng lên đỉnh Tiên Tôn vẫn phải tìm cơ duyên. Tìm kiếm di tích của tộc Bất tử tại tinh vực cấp tám là một giải pháp không tồi.

Hàn Đông lại nói: “Ngươi là Giang Thiếu Bạch, vậy chắc chắn có Chân Linh Chi Thủy đúng không?”

Y nhớ lại lời đồn nghe được, từ khi Ngao Dạ trở về Long tộc, tu vi tiến bộ thần tốc, vì có liên quan đến Chân Linh Chi Thủy sao? Ngao Dạ đã đưa Huyền Thiên linh quả cho Giang Thiếu Bạch, chắn hẳn hắn đã đáp lễ Chân Linh Chi Thủy cho đối phương.

Giang Thiếu Bạch nói: “Hàn đạo hữu muốn đổi hả? Không rẻ đâu.”

Hàn Đông gật đầu: “Đổi.” Không rẻ cũng muốn đổi!

Tử Nguyệt nhíu mày, Chân Linh Chi Thủy cô đổi trước đó đã dùng hết một nửa, cô muốn đổi thêm một ít, có điều Giang Thiếu Bạch đã sống tại tinh vực cấp tám được một thời gian, tầm nhìn và kiến thức đã vượt xa khi còn ở tinh vực cấp bảy.

Hết chương 448