Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 276: Dung hợp Tinh Không Diễm



Edit: OnlyU

Đa Đa đi theo Giang Thiếu Bạch tiến vào cửa thứ sáu, sau cánh cửa không phải là nâng tảng đá như trong tưởng tượng của hắn mà là khảo nghiệm mở khóa.

Đa Đa đến gần nhìn thoáng qua rồi nói: “Khóa thần thức, đây là khảo nghiệm điều khiển thần thức, ngươi phải dùng thần thức mở khóa ra.”

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi, nếu khảo nghiệm là thần thức thì không cần phải lo lắng.

“Ta có cảm giác các cửa ải của Thiên Tài Điện chủ yếu muốn khảo nghiệm thần hồn, khá có lợi đối với ngươi đó.” Đa Đa nói.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ chuột ngố nói đúng.

Có lời đồn rằng Thiên Diễn Tông – một trong tứ đại tông môn hoang vực – đã tìm được truyền thừa trong bí cảnh, mà truyền thừa này có khuynh hướng thiên về thần hồn.

Khóa thần hồn yêu cầu thần thức tương đối cao, chủ yếu muốn khảo nghiệm điều khiển linh hồn tinh tế, trong quá trình giải khóa, chỉ cần xảy ra một sai lầm nhỏ thôi thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch tiếp xúc thứ này, đành phải từ từ nghiên cứu.

“Không biết Đình Vân đi đến cửa ải nào rồi, đối với Đình Vân thì năm con rối hơi khó giải quyết.” Giang Thiếu Bạch lo lắng nói.

Đa Đa lại vui vẻ nói: “Diệp thiếu thông minh như vậy, không chừng đã thông quan rồi.”

Hắn cười cười: “Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn.”.

***

Lúc Giang Thiếu Bạch nói chuyện với Đa Đa thì Diệp Đình Vân đang ở cửa ải thứ ba của Thiên Tài Điện.

Mấy con rối trước mặt cậu đã bị dây leo quấn chặt, ở mỗi khớp nối của con rối mọc ra đầy dây leo trói chặt chúng lại, càng lúc càng chặt. Diệp Đình Vân kiên nhẫn dùng dây leo quấn từng vòng từng vòng, trói con trói càng lúc càng chặt. Cử động của chúng càng lúc càng nhỏ.

Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, ngay lúc đó mấy con rối lập tức ngừng cử động, giống như người máy mất đi nguồn năng lượng.

Diệp Đình Vân nhìn cánh cửa mở rộng, xem ra cậu được tính là vượt ải thành công. Cậu đi đến cạnh mấy con rối bất động, thu chúng vào trong nhẫn không gian rồi nhanh chân đi qua cửa.

Diệp Đình Vân nhìn tảng đá to phía sau cửa ải thứ tư, nét mặt lộ vẻ rối rắm. Cậu phất tay một cái, dây leo lập tức xuất hiện trước mặt cậu, Diệp Đình Vân kích thích mọc ra vô số dây leo, đan lại với nhau ý đồ kéo tảng đá to lên.

Thực vật nhìn thì yếu ớt nhưng lại có tiềm lực rất lớn, một cọng cỏ nhỏ không đáng chú ý nhưng khi nảy mầm sẽ bộc phát lực lượng cường đại dị thường, ví dụ như đẩy tảng đá đang đè lên mình nó ra.

***

Giang Thiếu Bạch vượt qua từng cửa ải, đi đến cửa ải cuối cùng.

Thủ vệ ở cửa thứ chín là một quái vật Toàn Đan, nó mạnh mẽ xông tới, rất khó đối phó, không cách nào vượt qua. Giang Thiếu Bạch rơi vào đường cùng đành phải triệu hồi cự thi hoàng kim, cuối cùng mới không chế được con rối.

Đa Đa nhìn con rối bị đánh không còn cục cựa được nữa: “Thiên Tài Điện có vẻ hữu danh vô thực nhỉ?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ dù cửa ải cuối cùng có nguy hiểm, nhưng đúng là độ khó thấp hơn dự đoán của hắn một chút. Có thể vì cung điện đã vận hành một thời gian quá dài, thú hạch và linh hạch trong con rối bị tiêu hao, thế nên con rối bảo vệ cửa ải cuối cùng mới yếu hơn dự đoán. Nhưng dù có yếu thì nó vẫn là con rối có tu vi Toàn Đan, nếu hắn không có cự thi hoàng kim thì không dễ đối phó được.

Giang Thiếu Bạch đi đến trung tâm cung điện, có một hỏa diễm bị giam trên một đài trong suốt ở đó.

“Rốt cuộc đến rồi.” Một bóng người mờ ảo ngồi trên trụ đá bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhìn cái bóng, tò mò hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là người giữ cửa Thiên Tài Điện, một tàn hồn mà thôi, ngươi không cần lo lắng.”

Hắn nhíu nhíu mày nhìn tàn hồn, đối phương như hổ yếu nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.

Bóng mờ nhìn Giang Thiếu Bạch, thản nhiên nói: “Thì ra là một Hoang Cổ Thánh Thể, thảo nào tu vi chỉ trung kỳ Động Thiên đã có thể vào được đây.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi: “Hoang Cổ Thánh Thể là cái gì?”

Bóng mờ khinh bỉ nhìn hắn, dường như khinh thường hắn kiến thức hạn hẹp.

“Hoang Cổ Thánh Thể là một loại thể chất đặc thù, người có thể chất này có thể cướp đoạt võ hồn của người khác, sở hữu tiềm năng vô hạn.”

Hắn nghe thế sửng sốt, chợt nhớ lại lúc hắn có được kim võ hồn và lôi võ hồn. Theo cách nói quỷ dị này thì hắn còn có thể cướp được nhiều võ hồn hơn nữa.

“Nói như vậy, ta có tiền đồ vô lượng?”

Bóng mờ cười lạnh nói: “Ngươi chỉ có chút bóng dáng của Hoang Cổ Thánh Thể mà thôi. Hoang Cổ Thánh Thể còn gọi là Hoang Cổ Ma Thể, thời thượng cổ, nhiều tông môn gặp người như ngươi sẽ dốc sức tiêu diệt.”

Giang Thiếu Bạch giật mình: “Vậy bây giờ thì sao?”

Đối phương lắc đầu nói: “Những năm gần đây tu sĩ đời sau không bằng đời trước, linh thể như thế dần dần biến mất, đại khái không nhiều người nhớ rõ có loại thể chất này tồn tại.”

Hắn nghe thế lập tức hớn hở: “Thì ra là vậy.”

Bóng mờ thở dài, thẫn thờ nói: “Nhớ năm đó, Thiên Tài Điện cao thủ nhiều như mây, tu sĩ chưa đến hai mươi tuổi là tiến vào đỉnh Động Thiên, thiên tài nhiều không đếm xuể, hiện tại đời sau không bằng đời trước.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Bọn họ lên đến đỉnh Động Thiên mới làm được, ta chỉ trung kỳ Động Thiên đã đến được đây, chẳng phải chứng tỏ ta rất tài giỏi sao?”

Bóng mờ bật cười một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì? Thiên Tài Điện bặt vô âm tín nhiều năm, nhiều pháp khí và con rối bị biến chất, do đó độ khó vượt ải giảm xuống không ít. Nhờ vậy ngươi mới có thể đến được đây, nếu là vạn năm trước thì ngay cả cửa ải thứ ba ngươi cũng không qua được.”

Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ: “Thì ra là vậy sao? Mà phần thưởng vượt ải cũng giảm xuống, ta vượt nhiều cửa ải như vậy chỉ nhận được chút phần thưởng.”

“Thiếu niên, có thưởng đã không tồi rồi, lòng tham không đáy.”

Hắn cảm thấy ánh mắt bóng mờ nhìn hắn có chút đố kị, như tức giận hắn gặp may.

“Dù thế nào đi nữa thì ta đã thông quan rồi, có thể lấy Tinh Không Diễm được rồi chứ?”

Bóng mờ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi thông quan, ngươi có thể thử dung hợp Tinh Không Diễm, nếu thành công sẽ đạt được Tinh Diệu Quyết.”

Hắn tò mò hỏi: “Những người khác thì sao? Trong quá trình dung hợp, ta sẽ không bị người khác quấy rối chứ?”

“Không đâu. Thiên Tài Điện chỉ có thể chứa một người. Ngươi ở đây, những người khác không vào được.”

“Vậy nếu ta dung hợp thất bại thì sao?”

Bóng mờ cười cổ quái: “Vậy người tiếp theo có thể vào.”

“Vừa rồi có người thất bại sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Sao có thể? Ngươi là người đầu tiên vào được đây. Đời sau không bằng đời trước, tu sĩ hiện giờ ngày càng yếu hơn tu sĩ trước kia, dù độ khó cửa ải giảm xuống vẫn không nhiều tu sĩ vượt qua được. Nếu là vạn năm trước, với tư chất của ngươi thì đừng nói vào đến đây, ngay cả cửa Thiên Tài Điện cũng không vào được?”

“Cửa Thiên Tài Điện? Tám mươi mốt cánh cửa kia cũng phải giành nhau sao?”

Bóng mờ hơi kích động nói: “Đương nhiên, trước kia khi Tinh Tông còn cường thịnh, đệ tử Động Thiên Cảnh có đến hàng trăm hàng ngàn, vì tranh nhau tám mươi mốt cửa mà lần nào cũng xảy ra kịch chiến…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là vật đổi sao dời!

Hắn thình lình ra tay, vận chuyển pháp quyết ý đồ muốn cắn nuốt bóng mờ kia.

Đối phương tức giận: “Ngươi làm cái gì? Dám ra tay với ta? Ngươi điên rồi?!”

Giang Thiếu Bạch không để ý đến đối phương mà tập trung vận chuyển pháp quyết, muốn nuốt hết bóng mờ. Đối phương tức giận tấn công linh hồn hắn, nhưng chuyện mà Giang Thiếu Bạch không sợ nhất chính là tấn công linh hồn. Bóng mờ tranh đấu một trận, cuối cùng không thể trốn được bị Giang Thiếu Bạch cắn nuốt.

Sau khi dung hợp cái bóng kia, hắn nhanh chóng thăm dò ký ức của đối phương, quả nhiên phát hiện trò bịp.

Thì ra Giang Thiếu Bạch không phải là người đầu tiên đến được đây, vừa nãy có một nữ tu sĩ tiến vào, trước cô ta còn có một nam tu sĩ Huyết Luyện Tông.

Bóng mờ nhân lúc hai người kia đoạt lấy dị hỏa mà tiến hành đoạt xá. Kết quả hai tu sĩ kia bỏ mạng, cái bóng cũng đoạt xá thất bại. Thật ra đây không phải lần đầu tiên bóng mờ làm chuyện này, mấy lần trước khi Thiên Tài Điện mở ra hắn đã làm vậy, do đó những người đáng lẽ lấy được truyền thừa mới chết ở đây.

Bóng mờ vốn chỉ là người canh giữ Thiên Tài Điện, tìm kiếm truyền nhân thích hợp cho Thiên Tài Điện. Nhưng bị giam trong Thiên Tài Điện quá lâu, thế lực lưu lại truyền thừa không còn xuất hiện nữa, như đã quên lãng nơi này. Thời gian qua lâu, bóng mờ không cam tâm giữ mấy mét vuông nơi này nên sinh ra ý nghĩ khác thường, muốn đoạt xá trùng sinh.

Bóng mờ không phải là hồn thể hoàn chỉnh, trực tiếp đoạt xá căn bản không thành công, chỉ đành nhân lúc tu sĩ suy yếu mà ra tay. Mấy lần ra tay đều thất bại, thời gian càng lâu, Thiên Tài Điện mở ra càng trở nên khó khăn, bí cảnh sắp sụp đổ, đối với hồn thể, lần này bí cảnh mở ra chính là cơ hội cuối cùng.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, nghi ngờ nói: “Ngươi ăn luôn hồn thể?”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên đáp: “Đói bụng.”

May là hắn đã nuốt hồn thể, nếu không… hồn thể cổ xưa kia nhất định sẽ ra tay với hắn lúc hắn dung hợp hỏa diễm.

“Sao ngươi nhận ra tên kia không thích hợp, hay vì hắn luôn khinh bỉ ngươi không có bản lĩnh khiến người ghi thù trong lòng?” Chuột ngố tò mò hỏi.

“Hắn nói ta là người đầu tiên vào được đây.”

Giang Thiếu Bạch rất mẫn cảm đối với tử khi, lúc vừa tiến vào hắn lập tức phát hiện trong điện có mùi tử khí, còn là tử khí của tu sĩ vừa chết. Nhưng hắn làm bộ không phát hiện, lúc hỏi thăm tên thủ điện quỷ dị kia, đối phương cố ý lừa gạt hắn.

Giang Thiếu Bạch lập tức phát hiện manh mối bất thường, dung hợp hỏa diễm vốn cực kỳ nguy hiểm, huống chi còn có người bên cạnh nhìn chằm chằm.

Hắn kiểm tra ký ức hồn thể, phát hiện ngoại trừ lừa hắn là người đầu tiên vào đến đây thì đối phương không lừa những chuyện khác, đoán chừng là vì thủ tín với hắn.

“Lão quái vật trông rất đàng hoàng đứng đắn, ta còn tưởng hắn chỉ hơi cay nghiệt, không ngờ gian trá như vậy.” Đa Đa nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Biết người biết mặt không biết lòng, ngươi phải đề cao mắt nhìn người nữa.”

Đa Đa bật cười: “Ngươi chính là thèm ăn mới tìm lý do ra tay mà thôi, làm như ta không biết vậy.”

Giang Thiếu Bạch không để ý đến chuột ngố nữa mà nhìn Tinh Không Diễm giữa tế đàn. Hắn hơi hưng phấn, từ trong ký ức của hồn thể cổ xưa kia, hắn hiểu rõ Hoang Cổ Thánh Thể là một loại thể chất đặc biệt, thể chất này có thể dung hợp vạn vật. Mặc dù chỉ có một chút huyết mạch Hoang Cổ nhưng có thể giảm độ khó khi dung hợp Tinh Không Diễm.

Giang Thiếu Bạch đi đến giữa tế đàn, dẫn Tinh Không Diễm vào trong người.

Lúc dung hợp hỏa diễm vào người, hắn có cảm giác như bị ngọn lửa đốt cháy, may là hắn thường xuyên rèn luyện bằng lôi điện, có sức chịu đựng nhiệt độ cao nên so với người bình thường thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Tinh Không Diễm hóa thành nhiều đốm lửa dung nhập vào người Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhắm mắt lại, như nhìn thấy ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, dưới sự thiêu đốt của liệt hỏa, hắn có cảm giác lồng ngực ngưng tụ từng giọt máu. Trong mỗi giọt máu lại như chứa năng lượng bao la, hắn hoài nghi đó là Hoang Cổ Thánh Huyết được tôi luyện ra.

Nếu như hắn có thể biến tất cả huyết dịch thành Hoang Cổ Thành Huyết, vậy thì thể chất của hắn sẽ thay đổi cực lớn, có điều ngưng tụ Hoang Cổ Thánh Huyết không dễ, tạm thời chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày, cuối cùng hoàn toàn dung hợp Tinh Không Diễm, tu vi tăng lên hậu kỳ Động Thiên. Hắn mơ hồ có cảm giác trong Tinh Không Diễm ẩn giấu thứ gì đó nhưng đang bị phong ấn, tạm thời hắn không cách nào mở phong ấn.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, có cảm giác hưng phấn khó diễn tả.

Đa Đa ở bên cạnh đang lăn một nguyên thạch tròn vo, không ngừng chà móng vuốt.

Lúc Giang Thiếu Bạch dung hợp Tinh Không Diễm thì trong cung xuất hiện mấy cái rương lớn, Đa Đa đoán đây là bảo vật được thưởng sau khi thông quan, nó thừa dịp Giang Thiếu Bạch không chú ý bèn nuốt lấy một rương đựng nguyên thạch, nhưng nó không quá tham lam nên chỉ nuốt một cái.

Mặc dù hắn tập trung hấp thu Tinh Không Diễm nhưng vẫn thấy được hành động của chuột ngốc, có điều hắn không thèm để ý.

Giang Thiếu Bạch lướt mắt nhìn mấy thi thể, không biết trước đó mấy thi thể này bị tàn hồn cổ xưa kia giấu ở đâu, sau khi hắn dung hợp Tinh Không Diễm thì thi thể tự động xuất hiện, có vài thi thể chết chưa đến mười ngày, có cái thì đã hơn ngàn năm, hẳn là tu sĩ tiến vào trước đó.

Giang Thiếu Bạch còn tìm thấy mấy nhẫn không gian và một vòng tay không gian. Hắn kiểm tra không gian trong vòng tay, phát hiện quần áo nữ tu sĩ, còn có mấy cái ngọc giản.

Có một ngọc giản ghi chép về Tinh Không Điện, hắn phát hiện phần ghi chép tỉ mỉ này chính là một phần công lược thông quan.

Trên người nữ tu còn có một lá bùa, là tông môn đặc biệt chuẩn bị cho cô ta. Ở cửa ải cuối cùng, cô ta dùng đến lá bùa này mới may mắn vượt ải.

Giang Thiếu Bạch thu mấy cái rương còn lại vào nhẫn không gian.

Đa Đa nhìn mấy cái nhẫn không gian trên tay hắn mà thở dài, thầm nhĩ Giang Thiếu Bạch có nhiều nhẫn không gian như vậy, sau này sẽ không cần đến nó nữa. Chuột ngố bỗng cảm thấy hơi áp lực.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch giấu mấy nhẫn không gian trong Tinh Không Diễm.

“E là bí cảnh sắp sập rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Đa Đa khẩn trương nói: “Vậy là chúng ta sắp bị truyền tống ra ngoài?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”

Hết chương 277