Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 272: Lão hổ và thỏ trắng



Edit: OnlyU

Kiếm trận của năm luyện thi vô cùng lợi hại, một tu sĩ Hóa Huyết Tông bị vây trong kiếm trận, không lâu sau bị chém nát.

“Người của Hóa Huyết Tông sắp thua rồi!” Chu Tư Tư nói.

Hóa Huyết Tông trước sau chết mất hai người, còn lại ba người đối đấu với ba người nhóm Giang Thiếu Bạch và năm luyện thi, trông có vẻ thế đơn sức bạc.

Trên không trung bỗng có một cái đầu lâu to lớn xông về phía một tu sĩ Hóa Huyết Tông lạc đàn, cắn mạnh gã một cái. Đối phương lập tức ngã xuống đất không còn động đậy.

Giải quyết xong xuôi gã đệ tử Hóa Huyết Tông cuối cùng, Giang Thiếu Bạch nhanh chóng lấy một nắm đan dược ra nuốt vào, dược lực nhanh chóng tan ra, nguyên khí tiêu hao kịp thời khôi phục.

Nguyên Phong cau mày, ngờ vực nói: “Rốt cuộc mấy người này có quan hệ thế nào?”

Luyện thi thì phải là thủ đoạn của Minh Thi Tông, nhưng phi lô lại không phải. Trong ba người đối đầu với Hóa Huyết Tông có cả Liễu Ngọc – đại thiếu gia của Liễu gia, chẳng lẽ Liễu Ngọc bị bắt làm tù binh? Nhìn không giống lắm, làm gì có tù binh nào thoải mái khỏe mạnh như vậy. Hắn nhìn dáng vẻ Liễu Ngọc, mặt mày sáng bóng, tựa hồ vô cùng tiêu dao.

Sau khi gặp Kỷ Thư Âm, Giang Thiếu Bạch không chống lại được sức hấp dẫn của Tinh Không Diễm bèn xuất phát về phía khu vực trung tâm bí cảnh. Trung tâm bí cảnh đã hoàn toàn là địa bàn của tu sĩ ngoại vực, sơ sẩy một chút sẽ đụng phải bọn chúng. Vừa rồi hắn không cẩn thận, bị mấy tu sĩ Hóa Huyết Tông chú ý thấy. Mấy tên kia vừa trông thấy ba người Giang Thiếu Bạch lập tức hào hứng, ba người chỉ có tu vi trung kỳ Động Thiên, kết quả vui quá hóa buồn.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mấy tu sĩ ngoại vực xem tu sĩ hoang vực như bánh gato mà chia nhau, từ lúc bí cảnh mở ra đến giờ, tỷ lệ tử vong của tu sĩ hoang vực hẳn là vượt hơn năm phần mười rồi, bánh gato còn ít thì càng quý.

Giang Thiếu Bạch không quay đầu lại, hắn nắm chặt thời gian tiêu hóa dược lực đan dược.

Lúc đang chiến đấu hắn đã phát hiện có người tới, thế nên vừa đánh xong hắn không lập tức đi kiểm tra chiến lợi phẩm mà nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

Giang Thiếu Bạch không hành động nhưng Liễu Ngọc lại động, y lập tức đi kiểm tra mấy nhẫn không gian từ thi thể vừa chết.

Có tổng cộng năm người đuổi giết họ, trong đó hai người có nhẫn không gian. Liễu Ngọc hào hứng nói: “Lại có thêm hai nhẫn không gian, mấy tên này thật sự giàu có.”

“Có lẽ ở ngoại vực thì nhẫn không gian khá rẻ.”

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”



Giang Thiếu Bạch đưa một nhẫn không gian cho Liễu Ngọc, còn chiếc nhẫn không gian và túi trữ vật của những người khác thì hắn thu lại. Hắn cầm chiếc nhẫn không gian thứ hai, thầm nghĩ một lúc dùng hai cái nhẫn không gian có hơi xa xỉ, giống nhà giàu mới nổi.

Liễu Ngọc nhìn một luyện thi nói: “Nó bị chém mất một cánh tay rồi, tiếc quá.”

Giang Thiếu Bạch không để ý lắm: “Không sao, hiện tại ở đây có nhiều thi thể, tìm cánh tay khác nối lại là được.”

Liễu Ngọc cau mày: “Có thể làm như thế sao?”

“Trong thẻ ngọc có nói cách làm này, nhưng uy lực sẽ kém một chút.” Hắn thản nhiên nói. Nếu đủ thời gian thì hắn còn có thể biến những thi thể này thành luyện thi, nhưng chế tạo luyện thi không dễ như vậy, quên đi.

“Vậy thì tốt rồi.”

Suốt đoạn đường đến đây, năm luyện thi đã hỗ trợ rất nhiều, nếu một luyện thi có vấn đề thì khi khởi động kiếm trận sẽ có sơ hở, chuyện này không tốt lắm.

Đáng tiếc chúng ta không gặp người của Minh Thi Tông, nếu không có thể kiếm thêm luyện thi rồi.”

Trải qua mấy ngày, cuối cùng Liễu Ngọc đã hiểu rõ không phải họ quá may mắn mà hoàn toàn là nhờ năng lực quỷ dị của Giang Thiếu Bạch. Y vô cùng có lòng tin đối với Giang Thiếu Bạch, cho rằng hắn là cao thủ đệ nhất bí cảnh, đám tu sĩ ngoại vực mà gặp hắn, nhất định sẽ bị dập cho tơi tả.

Liễu Ngọc cảm thấy bản thân đúng là biết nhìn người, tùy tiện chọn hai người trợ giúp, ai ngờ chọn trúng hai người lợi hại như vậy. Liên tục thắng lợi khiến lòng tự tin của y tăng cao.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

***

Nguyên Phong vẫn đang do dự, hắn nhìn Liễu Ngọc trò chuyện vui vẻ với hai người kia, còn độc chiếm một nhẫn không gian, cuối cùng sau một lúc cân nhắc, hắn dẫn hai sư đệ đi ra.

Liễu Ngọc thấy ba người kia xuất hiện thì hoảng hồn, đến khi thấy rõ phục sức là đệ tử Thiên Diễn Tông mới bình tĩnh lại.

“Mấy vị sư huynh, thật khéo quá.” Liễu Ngọc thoải mái nói. Y đảo mắt, không biết mấy người này đến từ lúc nào, đã chứng kiến được bao nhiêu rồi, lén lén lút lút như vậy tựa hồ không có ý gì tốt.

Nhóm Nguyên Phong đi ra nhưng lại giữ khoảng cách nhất định với ba người Liễu Ngọc.

Kỷ Vân nhìn y, nét mặt kỳ quái hỏi: “Liễu sư đệ, hai vị này là?”

“Họ là hộ vệ của ta.” Liễu Ngọc vui vẻ nói.

Chu Tư Tư vô cùng kinh ngạc: “Liễu sư đệ lại có hai hộ vệ lợi hại như vậy?!”

Hắn ta thầm nghĩ thủ đoạn của hai hộ vệ này còn kinh khủng hơn bọn ma đạo ngoại lai! Liễu Ngọc đi theo hai người này giống như thỏ trắng nhỏ bé đi chung với hai con hổ vậy. Hắn ta lại nhìn hai chiếc nhẫn không gian trên tay Liễu Ngọc, đi cùng người lợi hại như vậy mà y còn dám đeo hai chiếc nhẫn không gian, đúng là chán sống mà.

Liễu Ngọc gãi đầu nói: “Tàm tạm thôi.”

Lúc vừa tiến vào bí cảnh, Giang Thiếu Bạch chỉ là sơ kỳ Động Thiên, không nhìn ra lợi hại cỡ nào. Nhưng biểu hiện của hắn lại hoàn toàn vượt xa dự đoán của y. Liễu Ngọc vốn cho rằng họ vào bí cảnh góp quân số mà thôi, thế mà hiện tại họ còn hành động ung dung thoải mái, thật sự là y không thể ngờ tới.

“Vừa rồi ta thấy hai vị điều khiển luyện thi đúng không?” Kỷ Vân nhịn không được hỏi.

Liễu Ngọc khẽ gật đầu, quả nhiên mấy người này đã tới từ lâu.



“Trước đó có hai tu sĩ Minh Thi Tông bị giết, chúng ta lấy được luyện thi của chúng.” Liễu Ngọc giải thích.

Diệp Đình Vân đảo mắt, Liễu Ngọc thật biết cách nói chuyện, cướp luyện thi từ tu sĩ còn sống và lấy luyện thi từ tu sĩ đã chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Thì ra là thế.” Chu Tư Tư thở phào một hơi, thầm nghĩ sợ bóng sợ gió một trận, kết quả hai người kia không phải đệ tử Minh Thi Tông.

Liễu Ngọc nhìn hắn hỏi: “Sư huynh cho rằng Giang sư huynh là tu sĩ ma đạo sao? Sao có thể?! Giang sư huynh là tu sĩ chính đạo, không ai chính trực như Giang sư huynh.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Liễu Ngọc quá khen làm hắn thấy ngại quá.

Liễu Ngọc tò mò hỏi tiếp: “Trước đó chúng ta có gặp Kỷ sư tỷ, sư tỷ nói tứ đại tông môn tụ hợp, các huynh có đi không?”

Chu Tư Tư hơi ảm đạm nói: “Lúc đó chúng ta bị vây một chỗ, không có theo kịp. Cũng may là không theo kịp, nếu không sợ là không giữ được tính mạnh.” Hắn thở dài, nhớ lại lúc nhìn thấy thi thể đồng đạo mà bi thương không thôi.

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy. Xem ra các huynh có chút may mắn.”

Chu Tư Tư hiếu kì: “Liễu sư đệ không đến nơi tập hợp sao?”

Y lắc đầu đáp: “Ta không có nhiều dã tâm, chỉ cần giữ được tính mạng là được nên ta không đi đến đó.”

Chu Tư Tư nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vài lần, thầm nghĩ Liễu Ngọc không có dã tâm, vậy hai người kia cũng không có luôn sao?

Sau khi trao đổi tin tức, Nguyên Phong biết Diệp Đình Vân là luyện đan sư, bọn họ trao đổi một chút rồi rời đi.

“Nhìn Liễu sư đệ không tồi.” Chu Tư Tư nhịn không được nói.

Kỷ Vân cười khổ một tiếng, từ khi vào bí cảnh thì bọn họ đã bị truy sát mấy lần, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, pháp khí và đan dược hắn mang theo đã dùng gần hết, cứ tiếp tục thế này e là không cầm cự được đến khi bí cảnh mở ra.

Lúc nhìn thấy Liễu Ngọc, y cầm hai chiếc nhẫn không gian, trên người còn đeo mấy túi trữ vật, xem ra thu hoạch không tồi.

Chu Tư Tư lấy làm lạ: “Không biết Liễu Ngọc tìm được hai hộ vệ như thế ở đâu?”

Nguyên Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ chính là đòn sát thủ mà Tô trưởng lão bí mật bồi dưỡng.”

Chu Tư Tư khẽ gật đầu, cảm thán nói: “Đúng là chỉ có hiệu triệu của đan sư Toàn Đan mới mời gọi được nhân tài như vậy.”

“Đan thuật của Diệp sư đệ cũng không tồi.” Kỷ Vân tiếp lời.

Kỷ Vân dùng một viên đan dược rồi nói tiếp: “Đan dược này vừa được luyện chế trong vòng hai ngày gần đây thôi.”

“Có lẽ Diệp sư đệ là đệ tử của Tô trưởng lão.”

Nguyên Phong lắc đầu nói: “Không nghe nói Tô trưởng lão có đệ tử.”



“Là đệ tử bí mật bồi dưỡng thì sao.”

Nguyên Phong nhìn đan dược trên tay nói: “Diệp sư đệ chưa đến ba mươi đã luyện chế được đan dược linh cấp cao cấp, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành đan sư Toàn Đan.”

Kỷ Vân cười khổ: “Làm gì mà dễ dàng như vậy, ví dụ như Lôi sư đệ.”

Hắn thở dài, Lôi sư đệ có lôi võ hồn, mới hai mươi lăm đã có tu vi hậu kỳ Động Thiên, Lôi sư thúc kỳ vọng rất lớn, trưởng lão tông môn cũng vô cùng coi trọng, nào biết sư đệ lại bỏ mình khi giao chiến với đám tu sĩ ngoại vực, các trưởng lão mà biết tin, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào.

***

Giang Thiếu Bạch tìm một nơi nghỉ ngơi, điều chỉnh lại năm luyện thi.

Liên tục chiến đấu kịch liệt khiến năm luyện thi bị tổn thương các mức độ khác nhau. Nhưng trải qua chinh chiến, Giang Thiếu Bạch thu được không ít chiến lợi phẩm, hắn trang bị vài vũ khí không dùng đến cho luyện thi, mỗi luyện thi đều được vũ trang đầy đủ. Sau khi sửa sang, mấy luyện thi lại có bộ dáng mới.

Liễu Ngọc quan sát năm luyện thi một lúc, cảm thấy kỳ lạ nói: “Sau khi tu sửa, khí tức của chúng còn dồi dào hơn trước đây.”

Giang Thiếu Bạch cười đắc ý, hắn phát hiện luyện thi có thể hấp thu âm khí để tấn cấp, sau đó hắn lại phát hiện nhiều túi trữ vật có pháp khí tương tự Cờ Âm Hồn. Hắn hấp thu âm khí trong những pháp khí này rồi truyền vào năm luyện thi, do đó thực lực các luyện thi chẳng những được khôi phục mà còn cao hơn trước.

“Không biết Tinh Không Diễm ở đâu nhỉ?” Giang Thiếu Bạch thuận miệng nói.

Liễu Ngọc lắc đầu: “Ai mà biết. Giang thiếu, ngươi có hứng thú với Tinh Không Diễm sao?”

“Không muốn thăng lên tu sĩ Bách Kiếp thì không phải là tu sĩ giỏi. Thứ tốt như Tinh Không Diễm, đương nhiên ta cũng muốn có.”

Liễu Ngọc mở to mắt nói: “Giang thiếu có chí hướng thật rộng! Không ngờ Giang thiếu muốn trở thành tu sĩ Bách Kiếp, trong tứ đại tông môn, tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ Toàn Đan mà thôi. Có điều hình như trong lịch sử có tu sĩ Bách Kiếp.”

Đa Đa chợt cười rộ lên, chít chít bày tỏ làm người vẫn nên làm đến nơi đến chốn trước, đừng mơ một bước lên trời.

Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố, thầm nghĩ chuột đúng là chuột, không có chút mộng tưởng gì cả.

Hết chương 273