Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 207: Vương Minh tấn công



Edit: OnlyU

Trong nhà của nhóm Liễu Cầm Cầm có một cái ti vi, ti vi đang đưa tin một ông chủ lớn bị giết chết trong biệt thự.

“Sư đệ, biệt thự này là mục tiêu hôm qua của đệ?” Liễu Cầm Cầm lạnh giọng hỏi.

Vương Minh gật đầu.

“Không phải đã nói đệ cẩn thận một chút sao? Sao lại giết người, còn lên bản tin.”

Vương Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Tên kia đe dọa muốn nổ súng, ta thuận tay giết luôn, đúng là ngu si, tư thế ưỡn ẹo không thẳng nổi còn muốn uy hiếp ta.”

“Sư phụ dặn chúng ta không được gây ra động tĩnh lớn, ngươi muốn giết người là giết. Cần gì phải giết người máu me như vậy?” Liễu Cầm Cầm nhìn dáng vẻ của sư đệ, nghiêm mặt khiển trách.

Vương Minh thờ ơ đáp: “Sợ cái gì, chỉ là một người thường mà thôi, chết thì chết.”

Thực lực của Vương Minh không thua kém Liễu Cầm Cầm, khi sư phụ chọn Liễu Cầm Cầm làm người dẫn đầu, trong lòng gã không phục, mấy lời dặn của cô cơ bản vào tai trái lại chui ra tai phải của gã.

Cô cau mày nói: “Người ở thế giới bên ngoài tìm được không ít đồ vật kỳ lạ, có vẻ họ đang tìm manh mối về tiểu bí cảnh. Ngươi giết người, cẩn thận bị họ để ý.”

“Sư tỷ, tỷ sợ cái gì chứ? Mấy tên đó ấy à, ta chỉ cần một tay là đánh bay.”

Liễu Cầm Cầm thấy Vương Minh không nghe lời, hơi bực mình.

Tôn Phong thấy bầu không khí nặng nề bèn cười nói: “Sư tỷ, ngươi đừng lo lắng quá, tuy thế giới bên ngoài không giống lời của Hòa trưởng lão, nhưng có một việc các trưởng lão nói không sai, những người này rất vô dụng.” Hôm qua lúc hắn đi làm nhiệm vụ cũng thuận tay giết một cô gái, nhưng sợ Liễu Cầm Cầm biết sẽ quở trách nên không nói ra.

Tôn Phong biết rất rõ, không chỉ hắn mà trên tay các sư huynh đệ đều dính mạng người, chỉ là ít nhiều mà thôi, có điều họ đều gạt sư tỷ.

Thật ra trong lòng hắn cũng nghĩ Liễu Cầm Cầm cẩn thận quá mức, nhưng cô là đại sư tỷ, hắn không muốn vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra tranh chấp với cô.

“Thế đạo bất đồng, bên ngoài thay đổi quá lớn, có vài vũ khí dù là chúng ta cũng rất khó giải quyết.” Liễu Cầm Cầm thở dài nói.



“Sư tỷ, động tác của chúng rất chậm, thời gian chúng rút vũ khí cũng đủ cho chúng ta giết chúng đến mấy lần rồi.” Tôn Phong nói.

Trương Lệ đổi đề tài: “Sư tỷ, chúng ta nói về mục tiêu lần này đi.”

Thế giới phồn hoa bên ngoài thay đổi quá lớn, vài người trong tiểu bí cảnh bị thu hút, dù sao người có thể tu hành đại đạo rất ít, nhiều người nghĩ rằng cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chính đạo.

Vương Minh tu luyện cổ võ, rất chướng mắt người thường ở thế giới bên ngoài, nhưng nhìn cuộc sống của những người có tiền lại không khỏi sinh ra vài phần ghen tỵ, cũng vì lý do này, lúc gã làm nhiệm vụ thường không kiềm được mà ra tay giết người ta.

Liễu Cầm Cầm nhìn phản ứng của mọi người, gật đầu nói: “Mục tiêu lần này là Mâm Ngân Nguyệt.”

“Mâm Ngân Nguyệt? Là cái mâm có thể thu thập tinh hoa nhật nguyệt của Thiên Nguyệt Môn?

Liễu Cầm Cầm gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói Mâm Ngân Nguyệt có thể tụ được linh dịch, có tác dụng cải thiện căn cốt.”

Mọi người vừa nghe Liễu Cầm Cầm nói xong, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt. Người trong tiểu bí cảnh rất coi trọng thiên phú, mấy người có căn cốt tốt trong tông môn thường được coi trọng, tài nguyên cũng dồn cho họ. Thứ có thể cải thiện căn cốt cực hiếm, thứ này mà xuất hiện trong tiểu bí cảnh sẽ bị tranh đoạt khốc liệt.

“Không ngờ bên ngoài lại có thứ này.”

“Năm xưa không biết Thiên Nguyệt Môn đắc tội ai mà bị diệt môn, Mâm Ngân Nguyệt không có tung tích, nghe nói bị người khác đưa ra ngoại giới. Cách đây không lâu, Mâm Ngân Nguyệt xuất hiện ở một buổi đấu giá, có người ra giá mấy trăm triệu mua về.”

Năm xưa Thiên Nguyệt Môn bị diệt môn cũng là vì Mâm Ngân Nguyệt, nhưng lúc đó có người thừa dịp hỗn loạn mang Mâm Ngân Nguyệt đi, khiến chính hung thủ diệt Thiên Nguyệt Môn không chiếm được thứ tốt.

Vương Minh ghen ghét nói: “Đúng là bên ngoài có tiền thì cái gì cũng làm được, tên bán Mâm Ngân Nguyệt cũng quá ngốc, đồ quý như vậy mà dùng tiền đổi…”

Liễu Cầm Cầm nhìn Vương Minh: “Không nên quá khinh địch, người mua Mâm Ngân Nguyệt không phải người bình thường, hẳn là người tu cổ võ.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Xong mục tiêu đầu, chúng ta bàn đến mục tiêu tiếp theo.”

Vương Minh khinh thường, nhỏ giọng nói: “Mấy tên tu cổ võ bên ngoài rất yếu.”

Gã nhìn mọi người thảo luận về mục tiêu tiếp theo, hơi đảo mắt, trong đầu nảy lên một ý.

***

Lạc Văn Phong đang ở nhà đọc sách, chuột ngố và rùa Phao Phao đang chơi Mâm Ngân Nguyệt.

Vì gần đây tình hình không yên ổn nên Giang Thiếu Bạch bảo hai con yêu quái ngừng lên sân thượng thu thập linh dịch.

“Bực bội quá à.” Rùa phá của lười biếng than vãn.

Chuột ngố gật đầu tán thành: “Đúng vậy, Trần mập mạp cũng đi rồi.”

Trần Dương đã về nhà của y khiến Đa Đa hơi mất mát, nó rất thích giám sát người khác, chuyện này giúp nó có cảm giác rất tốt.

Bỗng một cơn gió mạnh hướng về phía Lạc Văn Phong, Phao Phao ngồi cạnh ông xòe tay, tạo một bức tường nước ngăn cản đòn tấn công của đối phương.

Lạc Văn Phong giật mình nhìn bức tường nước, cả người ngây ra. Ông đã nuôi Phao Phao một thời gian nhưng không biết rùa con có năng lực này.



“Cái gì vậy?” Kẻ vừa tới nhìn Phao Phao, ngạc nhiên mở to mắt.

Đa Đa lập tức biến to ra gấp mấy chục lần, quơ móng vuốt về phía kẻ tấng công.

Người kia kinh ngạc kêu lớn: “Chuột tầm bảo? Không ít thứ tốt nha! Tên này quá tốt số, đồ tốt nằm trong tay hắn thật lãng phí.”

Đa Đa quơ móng tấn công kẻ định bắt nó.

“Đồ súc sinh, ngoan ngoãn đi.”

Kẻ tấn công chính là Vương Minh, gã vung một quyền về phía Đa Đa, chuột ngố nhận ra tình hình không ổn, nhanh chóng tránh né. Tuy tránh được cú đánh chính diện nhưng Đa Đa vẫn bị quyền phong hất ngã xuống đất.

“Không ngờ lại có chuột tầm bảo, đúng là may mắn.” Nhận ra Đa Đa là chuột tầm bảo, Vương Minh hưng phấn không thôi.

“May mắn? Chỉ sợ là xui xẻo.”

“Ai?”

Một tia sét giáng xuống nhắm về phía Vương Minh, gã bị lôi điện đánh, lập tức tỏa ra mùi khét.

“Dị năng sấm sét? Không thể nào!” Vương Minh cả kinh. Trong tiểu bí cảnh cũng có người sở hữu dị năng đặc biệt, nhưng những người như vậy rất ít, chỉ xuất hiện trong điển tịch.

“Ồ, thế mà không chết?” Giang Thiếu Bạch hơi sửng sốt, liên tục nạp điện khiến dị năng lôi điện của hắn tiến triển vượt bậc. Hắn từng thử nghiệm, dưới tình huống bình thường, hắn tấn công bằng sấm sét có thể nháy mắt khiến 10 người bỏ mạng.

Lúc sấm sét đánh tới, Vương Minh lách người một cái, chỉ bị trúng ảnh hưởng của tia sét, may là thế nhưng vai gã xuất hiện một vết thương hẹp dài.

Có lẽ vì nhận ra Giang Thiếu Bạch nguy hiểm, cộng thêm bị chọc giận, gã lấy một cái hộp nhỏ ra, bắn về phía Giang Thiếu Bạch.

Trong hộp nhỏ lập tức bắn ra mấy trăm cây châm thép, chính là vũ khí “Bạo Vũ Lê Hoa”.

*Chiêu thức mạnh nhất của Đông Phương Bất Bại sau khi luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, theo đó nếu Đông Phương sử dụng võ công này để áp chế đối thủ, chiêu thức sẽ dùng ám khí kim châm để biến thành một cơn mưa, sức mạnh ngang bằng với vũ tiễn (mưa tên). Nếu không phải là người sở hữu thân pháp cao cường, người lãnh phải Bạo Vũ Lê Hoa Châm chắc chắn sẽ phải bỏ mạng vì tất cả kim châm phóng ra đều có độc.

Giang Thiếu Bạch từng nghe sư phụ nhắc về loại ám khí này, lực xuyên thấu của nó rất mạnh, bắn ra phạm vi rộng, khó mà tránh né, vả lại phân nửa kim châm được tẩm độc, gặp được khó mà chạy thoát.

Giang Thiếu Bạch giơ tay lên, châm thép rơi xuống khắp nơi.

Ngoại trừ dị năng sấm sét, Giang Thiếu Bạch còn có dị năng kim loại, tạm thời hắn chưa tìm được cách cường hóa dị năng kim loại nên dị năng sấm sét đã vượt trội hơn. Tuy dị năng kim loại của hắn không mạnh nhưng vẫn đủ năng lực khiến châm thép đổi hướng.

Rõ ràng Vương Minh không ngờ ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa” sẽ mất tác dụng, ám khí này rất quý giá trong tiểu bí cảnh, sư phụ lo lắng gã gặp rắc rối nên mới cho gã mượn dùng. Nếu không gặp phiền phức thì về lại tiểu bí cảnh, phải trả lại ám khí này.

Lạc Văn Phong nhìn châm thiết rơi xuống đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phần kim châm hướng về phía ông, không biết gã kia vô tình hay cố ý.

Sau khi Giang Thiếu Bạch xuất hiện, Lạc Văn Phong vội ôm Phao Phao trốn qua một bên. Rùa phá của vẫn còn nhỏ, nó có thể dựng bức tường nước ngăn cản đòn tấn công Vương Minh đã là khó khăn lắm rồi, sau đợt tấn công đó, Phao Phao cạn kiệt sức lực, may là Giang Thiếu Bạch xuất hiện đúng lúc.



Vương Minh nhận ra Giang Thiếu Bạch không dễ chọc, theo bản năng muốn chạy trốn. Đương nhiên hắn sẽ không để gã này trốn thoát, gã đã thấy được quá nhiều chuyện không nên thấy.

Giang Thiếu Bạch lại phóng sấm sét tấn công, tia sét thứ hai đánh trúng đùi Vương Minh, chân gã lập tức chảy máu, ngã sấp xuống đất.

Vương Minh ngã nhào xuống đất, trong lòng chợt sợ hãi không thôi. Lúc này gã chợt cảm thấy hối hận, nếu gã không tham công, nghe theo lời của Liễu Cầm Cầm thì tốt rồi.

Đương nhiên Giang Thiếu Bạch không biết giờ phút này Vương Minh đang hối hận, hắn chỉ biết thừa dịp đối phương suy yếu mà lấy mạng gã, để gã sống sót sẽ có hậu hoạn vô cùng.

Mấy tia sét giáng xuống, Giang Thiếu Bạch hơi đuối sức, thế là hắn lấy bùa ngũ lôi ra, dùng dị năng sấm sét phát động. Hơn mười tia sét lập tức giáng xuống phòng khách, đánh Vương Minh chết queo. Phòng khách bị sét đánh hỗn loạn, cả nhà như bị càn quét.

Giang Thiếu Bạch nhìn người đã hoàn toàn thay đổi hình dạng dưới sàn, phát hiện bùa ngũ lôi và dị năng sấm sét có thể kết hợp sử dụng với nhau, còn có uy lực lớn hơn, phát hiện này khiến hắn hưng phấn không thôi.

Giang Thiếu Bạch đến gần, lục soát trên người Vương Minh, tìm được một lọ đan dược trên người gã, hẳn là đan dược dùng để bổ sung nguyên khí, có vẻ hiệu quả không tồi.

Lạc Văn Phong đứng lên, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Con nghe được tiếng động à?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu.

“May là con đến kịp, vừa nãy quá nguy hiểm.”

Lạc Văn Phong cau mày nhìn thi thể dưới đất, ông đã biết con trai có năng lực đặc biệt khác người từ lâu rồi, nhưng ông không ngờ lại lợi hại như thế, có thể phóng sấm sét. Thật sự không tưởng tượng nổi, giống như siêu nhân vậy.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn rùa phá của: “Phao Phao, cám ơn mày.”

Phao Phao hãnh diện nhìn hắn, vừa cầm bình sữa vừa nút chùn chụt. Có lẽ vừa mới vận động mất sức, hiện tại Phao Phao đang nghiêm túc và say sưa uống sữa, nó nằm ngửa ôm bình sữa, sữa trong bình nhanh chóng cạn sạch, bụng nó thì phồng lên, nhìn khá đáng yêu.

Giang Thiếu Bạch nhìn Phao Phao, cứ có cảm giác nó sẽ bị sặc chết bất cứ lúc nào.

Lạc Văn Phong mỉm cười hài lòng nhìn Phao Phao, sau đó đi pha sữa tiếp cho nó.

Hết chương 208