Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 194: Tin tức về Tinh Đại Liên



Edit: OnlyU

Nhà họ Mộ.

Mấy người trẻ tuổi đang tụ lại với nhau, ríu rít bàn luận gì đó.

“Nhà họ Trần bị người ta tìm tới tận cửa, mấy trưởng lão cũng bị đánh một trận!”

Trần gia là gia tộc luyện đan, cả gia tộc giỏi về luyện đan nhưng nếu bàn về sức chiến đấu thì thực lực mấy trưởng lão nhà họ vẫn rất khá. Kết quả, trong một đêm mà mấy cao thủ Trần gia đều bị đánh, đúng là không tưởng tượng nói.

“Không ngờ sẽ có người đánh người của gia tộc luyện đan.” Vì họ bán đan dược, giao thiệp rộng, người thường không dám đắc tội với họ.

“Nghe nói người bị đánh thảm nhất là Trần Kỳ.”

Trần Kỳ bị đánh một trận thì thôi đi, nhưng gã còn bị trói ở một khu vực náo nhiệt đông đúc nhất, trên người viết mấy chữ “Gian dâm bắt người, nhậu nhẹt chơi gái, lừa đảo cướp của, không chuyện ác nào không làm”.

“Lần này Trần Kỳ mất hết mặt mũi.” Mộ Phong vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Mộ Tuyết cũng cười khanh khách: “Tên kia chọc không đúng người rồi, lần này mất mặt như vậy, hắn sẽ không dám lộ diện trong thời gian ngắn.”

“Chắc chắn hắn đã đắc tội người ta.” Mộ Viễn nói tiếp.

Mộ Phong gật gật đầu: “Chắc chắn 100%, bằng không người kia sẽ không “chăm sóc” Trần Kỳ đặc biệt như vậy.” Người nọ đánh Trần Kỳ xong còn mang đến nơi sầm uất trói lại, không biết gã đã làm gì đắc tội người ta đến vậy.

“Mấy em đoán xem, ai đã ra tay?”

“Trong vòng một đêm mà cao thủ Trần gia đều bị quét sạch, nhất định là cao thủ!”

“Phòng vệ nhà họ có vẻ lỏng lẻo nghĩ, người kia đánh từng trưởng lão, thế mà không ai phát hiện, đúng là lợi hại.”

Mộ Lâm nghe mấy anh em trong tộc bàn tán, hắn nhớ lại chuyện vừa có người dùng luyện cốt đan thuê Dịch Thành Hiên đánh Lạc Kỳ, ngay sau đó trên dưới Trần gia bị đánh một trận, chuyện này chắn chắn có liên quan với nhau.

Giang Thiếu Bạch lại không phải người dễ chọc. Năm ngoái Huyết Sát ám sát Lạc Kỳ, kết quả bị Giang Thiếu Bạch diệt sạch cả tổ chức. Lần này Trần Kỳ dám đụng đến Lạc Kỳ, chỉ mất mặt mà giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi. Giang Thiếu Bạch không giết gã có lẽ vì Dịch Thành Hiên không định lấy mạng Lạc Kỳ mà chỉ muốn dạy một bài học.

***

Nhà họ Trần.

Trần Linh quan sát Trần Kỳ hỏi: “Anh thật sự không có cảm giác gì? Nhưng anh bị người ta khiêng từ nhà đến khu sầm uất!” Còn bị cởi hết quần áo.

Trần Kỳ đỏ mặt: “Ừ không có cảm giác gì, chắc chắn nó dùng thuốc mê.”

“Nhìn thấy người kia không?”



Trần Kỳ không vui nói: “Tên kia tấn công từ sau lưng, không thấy được.” Tuy không thấy nhưng có thể đoán là tên khốn Giang Thiếu Bạch.

“Sao anh lại không nhìn thấy được chứ?”

Gã buồn bực không thôi, không phải một mình gã không nhìn thấy mà mấy trưởng lão trong tộc cũng không ai nhìn thấy.

Trần Linh nói tiếp: “Chắc là anh đắc tội ai rồi, nếu không thì đã không bị “chăm sóc đặc biệt” như vậy.”

Trần Kỳ không cam lòng lườm Trần Linh, nhưng không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn gã chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nhớ lại việc bị trói vào cột, bị đám đông chỉ trỏ chụp hình, không ai tiến lên cởi trói cho gã, Trần Kỳ vô cùng xấu hổ. Còn có tên khốn nạn nào đó đưa tin này lên mạng, tuy gã đã tìm người xóa bỏ nhưng vẫn chậm một bước, rất nhiều người đã thấy được.

Khoảng thời gian này, Trần Kỳ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại. Nhiều người trong giới gọi điện đến “an ủi”, gã dứt khoát tắt máy luôn.

Trần Linh nhìn anh họ hỏi: “Có phải anh đã ra tay với Giang Thiếu Bạch không?”

“Sao em biết?”

“Quả nhiên là vậy.”

Trần Kỳ bất mãn nói: “Tên kia vượt quá giới hạn mà chúng ta không thể phản kích sao?”

Trưởng lão bị người ta đến tận nơi đánh mà vẫn không dám báo thù, ngược lại còn sợ đắc tội cao thủ, luôn lo sợ người kia vẫn chưa bỏ qua.

Trần Linh cau mày, Mộ gia giao dịch với Giang Thiếu Bạch, cắt đứt quan hệ với bọn họ, việc này khiến Trần Linh không vui nổi, nhưng Giang Thiếu Bạch là người mà họ không thể trêu vào.

“Giang Thiếu Bạch thực lực quá cao, mạo hiểm quá lớn.”

Trần Kỳ bực tức nói: “Nó chỉ là một thằng tiểu bạch kiểm mà thôi.”

Cô nghe vậy lắc lắc đầu, thầm nghĩ anh họ ngu không tả nỗi, bị người đánh như vậy rồi mà còn nghĩ đối phương không ra gì.

“Mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, nhưng tốt nhất anh đừng liên lụy đến cả gia tộc.”

Trần Kỳ trừng mắt nhìn cô nhưng không nói được gì.

***

Giang Thiếu Bạch đi quét sạch Trần gia, kế đó quay về Thiên Kỳ.

“Nhị thiếu gia đi công việc đã về rồi?” Mộ Nghiên cung kính nói.

Hắn gật đầu: “Ừ, đi ra ngoài một chuyến. Anh tôi có trong phòng không?”

“Lạc tổng ở trong.”

“Tôi đi gặp anh ấy.” Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Mộ Nghiên, nhận ra ánh mắt y nhìn hắn hơi kỳ quái, có lẽ đã đoán ra hai ngày nay hắn đi đâu làm gì.

Lạc Kỳ thấy Giang Thiếu Bạch mặt mày hớn hở bèn nói: “Về rồi à? Nhìn tâm trạng em rất khá.”

Hắn hơi ngạc nhiên, anh hắn nhìn ra sao.

“Em ra ngoài đánh vài người, thoải mái ghê.”

“Đánh người ta mà vui như vậy sao?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đánh người bình thường thì không có gì cao hứng.”

Nhưng đánh trưởng lão Trần gia thì khác, có cảm giác vất vả lắm mới vùng lên được. Hắn cảm nhận được hơi thở của đám trưởng lão kia tương tự lão thần côn vài phần. Đương nhiên đám kia sao bì được với sư phụ hắn, nhưng vẫn có chút tương tự, ví dụ như kiêu ngạo, tu cổ võ, có mùi thuốc.

Mỗi lần hắn và lão thần côn so tài đều là hắn bị đánh, nay đánh với trưởng lão Trần gia, hắn hoàn toàn chiếm thượng phong.

Đánh một trận thật sảng khoái, Giang Thiếu Bạch cảm thấy hắn tiến bộ rất nhiều trong vòng một năm nay. Nếu là năm ngoái, hắn vào Trần gia làm càn, chưa chắc an toàn rút lui.

Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, chợt nhớ tới Diệp Đình Vân, hắn tiến bộ nhanh chóng như vậy không thiếu công của cậu.



“Em về rồi thì nghỉ ngơi vài ngày, chuẩn bị đi học đi.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ: “Đương nhiên em sẽ đi học, thật ra em có thích trốn học đâu.”

Lạc Kỳ: “…”

***

Yên đại.

Giang Thiếu Bạch ngồi trong phòng ăn, Diệp Đình Vân ngồi đối diện cậu cùng dùng bữa.

“Hai ngày trước cậu lại đi chơi?”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Tôi không phải thích đi chơi đâu, có công việc mà.”

Diệp Đình Vân nghi ngờ: “Công việc?”

Hắn lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Đó là bí mật kinh doanh.”

“Đi đánh người ta cũng coi là bí mật kinh doanh?”

Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

“Nhà họ Trần rất có tiếng tăm trong giới cổ võ, đại gia tộc như vậy mà bị người ta âm thầm vào nhà đánh từ trên xuống dưới, chuyện này đã lan truyền khắp giới cổ võ rồi.”

Giang Thiếu Bạch có thể tự do ra vào nhà họ Trần, chứng tỏ hắn cũng có thể ra vào các gia tộc lợi hại khác, một người đáng sợ như vậy xuất hiện, đương nhiên các gia tộc cổ võ khác phải lưu ý một chút, tránh việc lúc nào đó bị tấn công.

“Là nhà họ Trần khiêu khích trước, đáng đời họ.” Nếu họ ra tay với hắn cũng không sao, hắn tự tin có thể đối phó được, thế mà họ dám ra tay với anh hắn.

“Cậu đấu với trưởng lão Trần gia, thấy thực lực họ thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi tiếp.

“Không tốt lắm, có thể do tuổi cao nên tay chân không nhanh nhẹn.”

Diệp Đình Vân nghe vậy thầm nghĩ là do thực lực của Giang Thiếu Bạch quá cao. Mấy trưởng lão Trần gia không quá lợi hại, nhưng nếu muốn dùng vũ lực cứng đối cứng với họ cũng không dễ dàng gì. Chứng tỏ thực lực của Giang Thiếu Bạch hiện tại đã vượt xa mấy người tu cổ võ trẻ tuổi.

***

Lạc Kỳ đi vào văn phòng, Lý Doanh tiến vào nói.

“Lạc tổng, có tin tức về hoa sen mà anh tìm rồi.”

Anh nghe thế vô cùng ngạc nhiên: “Ở đâu?”

“Khang tổng của tập đoàn Khang Nhạc nói ngài ấy có.” Lý Doanh đáp.

Hình hoa sen của Lạc Kỳ rất kỳ quái, Lý Doanh còn tưởng Lạc Kỳ xem nhiều tiểu thuyết quá nên tự nghĩ ra loại hoa này, không ngờ trên đời thật sự có thứ này. Lý Doanh nhất thời có cảm giác thế giới của người có tiền sâu không lường được.

“Khang tổng ra giá bao nhiêu?”

“Khang tổng nói muốn nói chuyện riêng với anh.”

“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Lạc Kỳ dựa vào lưng ghế suy tư trong chốc lát, quy mô của tập đoàn Khang Nhạc không nhỏ hơn Thiên Kỳ, nếu đối phương muốn nói chuyện với anh, chưa chắc vì cầu tài.

Cuối cùng Lạc Kỳ đồng ý gặp mặt, anh đi đến nơi hẹn, Khang Trình Bình, Khang tổng của tập đoàn Khang Nhạc đã đến trước.

“Lạc tổng, rốt cuộc cậu đã đến, tôi chờ cậu lâu rồi.” Khang Trình Bình vô cùng nhiệt tình chào hỏi.

“Xin lỗi, để Khang tổng phải đợi lâu.”

“Không sao không sao, Lạc tổng đồng ý gặp mặt là tốt rồi.”

Lạc Kỳ hỏi thẳng: “Khang tổng thật sự có Tinh Đại Liên?”



Đối phương cười nói: “Tôi không biết đó có phải là Tinh Đại Liên hay không, nhưng nó rất giống loại hoa trong hình.” Khang Trình Bình lấy mấy tấm hình ra đưa cho Lạc Kỳ xem.

Anh xem hình Khang Trình Bình chụp, trong lòng vui sướng không thôi: “Khang tổng ra giá đi.”

Khang Trình Bình cười cười: “Lạc tổng rất khách sáo, thật ra chỉ cần cậu giúp tôi một chuyện nhỏ, tôi sẵn sàng tặng cậu Tinh Đại Liên.”

Lạc Kỳ nghe Khang Trình Bình nói đến đây, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

“Không biết tôi có thể giúp gì?”

Đối phương hơi lúng túng nói: “Tôi nghe nói, tình trạng cơ thể của cậu đã được giải quyết.”

Lạc Kỳ liếc nhìn hắn một cái: “Tin tức của Khang tổng thật nhanh nhạy.” Cơ thể anh đã khôi phục một thời gian rồi, đến bệnh viện kiểm tra hai lần, tình trạng ngày càng tốt, nhưng Lạc Kỳ không tuyên bố công khai.

Khang Trình Bình nhìn phản ứng của Lạc Kỳ, hiểu rõ phán đoán của hắn không sai.

Bệnh tình của Lạc Kỳ như là án tử, nếu không trước kia Lạc gia sẽ không nháo nhào đưa con nối dõi cho Lạc Kỳ. Xem ra người chữa được cho Lạc Kỳ có y thuật… không tầm thường.

Khang Trình Bình nhắc tới tình trạng của anh, khiến anh chợt nhớ ra đối phương đã hơn 40 tuổi mà đến giờ vẫn chưa có con.

Khang Trình Bình nói tiếp: “Tôi muốn nhờ Lạc tổng giới thiệu cho vị thần y kia.”

“Khiến Khang tổng thất vọng rồi, bệnh của tôi không phải do thần y nào chữa trị cả mà là nhờ em trai tôi. Trước kia Thiếu Bạch có đi theo một thầy lang miệt vườn, học được chút y thuật, vừa khéo em tôi biết cách chữa cho tôi. Nhưng bệnh này do rất nhiều nguyên nhân gây ra, em tôi chỉ may mắn thôi.”

Khang Trình Bình gật gật đầu: “Tôi đã nghe nói về nhị công tử, là một cao thủ sư xuất danh môn!”

Lạc Kỳ hơi khó xử: “Khang tổng nghĩ nhiều rồi. Thiếu Bạch chỉ học sơ về y thuật, biết vài phương thuốc cổ truyền, không phải bệnh gì cũng chữa được.”

“Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi muốn thử một lần…”

Khang Trình Bình làm ăn kinh doanh rất lớn, nhưng lại không có con nối dỗi, vậy thì gia sản đồ sộ đành để lại cho bà con xa.

“Anh có đến bệnh viện kiểm ra chưa?” Lạc Kỳ hỏi.

Khang Trình Bình gật đầu: “Đương nhiên có rồi. Kỳ thật bệnh viện kiểm tra, nói tôi rất bình thường, nhưng là…” Hắn đi “gieo hạt” khắp nơi, thế mà đến giờ vẫn chưa có con.

“Tôi đoán có khi nào vì lý do đặc biệt gì đó, máy móc không kiểm tra ra được.”

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy thì chọn thời gian, tôi sẽ nhờ Thiếu Bạch xem cho anh.”

Khang Trình Bình vội nói: “Làm phiền rồi.”

Hết chương 195