Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 85: Quyến luyến



Edit: Quanh

Từ Học Dân nói với Bách Chính Dụ Sân đã tỉnh chỉ để lừa anh.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt, Bách Chính tỉnh táo lại, anh lên xe, ôm thiếu nữ vào trong ngực lần nữa.

Bách Chính không nói lời nào, không ai dám lái xe rời đi.

Thiếu niên chăm chú nhìn xuống cô gái nằm trong lồng ngực mình, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Đã rất lâu rồi anh chưa gặp lại cô, bây giờ ôm cô trong ngực, anh lại có cảm giác không chân thực, thậm chí còn khiến anh không nỡ buông tay.

Cho dù nơi này có xa hoa đến đâu thì mùi hầm để xe cũng rất khó ngửi.

Khứu giác Bách Chính không nhạy cảm, nên không ngửi thấy.

Từ Học Dân thở dài: "Bách thiếu, chúng ta đi ra ngoài trước đi, có lẽ Dụ tiểu thư hít phải quá nhiều thuốc mê vào trong cơ thể, nên đến chỗ có không khí lưu thông sẽ tốt hơn.

Cuối cùng thiếu niên cũng ậm ừ mở miệng: "Lái xe."

"Vậy hai người kia xử lý thế nào?"

"Dẫn theo."

Những người trêи mặt đất bị kéo lên, bọn họ hoảng loạn, trong đó có người bị dọa đến mức tiểu ra quần. Bình thường, bọn họ thường giúp Lâm tổng làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, nhưng đây là lần đầu tiên thất bại.

Đã rất lâu, Từ Học Dân không làm tài xế cho người khác, lần này vì sợ Bách Chính lại tiếp tục nổi điên, nên ông nhận nhiệm vụ lái xe cho anh. Thỉnh thoảng, nhìn qua gương chiếu hậu, ông thấy ông chủ nhỏ nhà mình đưa ngón tay sờ từng tấc một trêи gương mặt cô gái.

Từ đôi lông mày tinh xảo, gương mặt ửng đỏ, đến xương quai xanh lả lướt.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, không nhịn được dùng lực, quyến luyến đến tận xương.

Từ Học Dân cũng ngượng ngùng không nói, da thịt trắng trẻo của con gái người ta cũng bị anh niết cho đầy vết đỏ. Biến thái khiến Từ Học Dân không có mặt mũi mà nhìn.

Có lẽ chỉ mỗi Bách Chính không biết biểu cảm lúc này của anh trông thế nào.

Lâu lắm rồi, Bách Chính chưa được gặp Dụ Sân. Suốt ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, lúc nhớ cô nhất, anh cũng chỉ có thể làm người xem, ở nơi thật xa nhìn cô qua màn hình.

Hiện tại, trời xui đất khiến đưa người vào lồng ngực anh, hơn nữa lại còn đang hôn mê.

Anh ôm thiếu nữ, yêu thích đến mức không muốn buông tay.

Từ Học Dân ho nhẹ vài tiếng, Bách Chính cũng không phản ứng, người quản gia không nhịn được mà nhắc nhở ông chủ nhỏ nhà mình: "Cậu nên đưa cô ấy trở về, không biết khi nào Dụ tiểu thư sẽ tỉnh."

Nghe xong những lời này, thiếu niên đang ngồi ghế sau lạnh lùng ngước lên, ánh mắt liếc nhìn Từ Học Dân như muốn róc xương.

Hệt như Từ Học Dân muốn cướp đi Dụ Sân vậy.

Trạng thái hiện giờ của Bách Chính có chút điên cuồng.

Nếu không cho anh ôm người còn tốt, bây giờ trời xui đất khiến lại để cho người nằm trong lồng ngực anh, xem ra, anh đã không muốn buông tay nữa rồi.

Từ Học Dân không khuyên nữa, ông sống hơn nửa đời người, cũng hiểu về những chuyện tình yêu này. Ông tin Bách Chính có thể tự mình nghĩ thông suốt.

Xe chạy đến cổng trường Dụ Sân.

Ngón tay Bách Chính nắm chặt, khó khăn nói: "Cô ấy cần kiểm tra thân thể."

Từ Học Dân không nói, dùng ánh mắt biểu thị: Tin tôi, cô ấy không cần.

Bách Chính không nói lời nào, gắt gao ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng.

Chiếc áo khoác màu trắng gạo của cô bị bẩn trong lúc lôi kéo. Bách Chính đã cởi nó ra từ sớm, hiện giờ trêи người cô chỉ còn mặc một chiếc áo mỏng màu đỏ.

Cơ thể thiếu nữ nho nhỏ bị thân thể to lớn của ông chủ nhỏ ôm ở trong lồng ngực.

Từ Học Dân thấy cậu có chút hèn mọn, lại đáng thương.

Được rồi, Dụ tiểu thư cần.

Từ Học Dân lại lên xe lần nữa, hỏi Bách Chính: "Vậy cậu thấy, chúng ta đưa Dụ tiểu thư đi bệnh viện kiểm tra hay là đưa trở về nhà họ Bách kiểm tra thì tốt hơn?"

"Đến Lang Đình."

Từ Học Dân đánh tay lái một vòng, lái xe đi về hướng nhà của Bách Chính.

Biệt thự Liên Bài của Bách Chính ở thành phố S, nhà họ Từ có tiền, bất kể là thời kỳ nào, kẻ có tiền không làm gì thì đều thích mua bất động sản. Bất động sản của nhà họ Từ ở thành phố S không ít, nhưng căn biệt thự này, là Bách Chính mới mua.

Anh không ở biệt thự mà Từ Ngạo Thần mua cho, dù sao trong lòng vẫn có chút khúc mắc. Loại thân thế này rơi trêи người ai cũng khó mà tiếp thu được.

Ngày thường, biệt thự chỉ có mấy người giúp việc quét dọn, còn có hai đầu bếp nấu cơm.

Lúc này, đầu bếp đã đi rồi, chỉ còn mấy người giúp việc vẫn ở đây.

Đèn biệt thự sáng trưng, bọn họ nhìn Bách tổng ôm một cô gái tiến vào.

Áo khoác Bách tổng trùm lên thân thể gầy yếu của cô gái. Đám giúp việc có vài phần kinh ngạc, lòng hiếu kì của con người nổi lên, bọn họ muốn nhìn một chút xem cô gái này trông như thế nào.

Nhưng đáng tiếc, gương mặt cô gái chôn trong lồng ngực Bách Chính, chỉ lộ ra một chiếc lỗ tai nhỏ trắng nõn.

Bách Chính ôm Dụ Sân suốt cả đường đi vào. Khi nãy trêи đường đi, Từ Học Dân đã gọi cho bác sĩ gia đình, lúc này bác sĩ đang chờ sẵn.

Bác sĩ kiểm tra thân thể Dụ Sân một chút. "Chỉ hít phải một chút thuốc mê, không có chuyện gì, chờ thuốc hết hiệu lực thì sẽ tỉnh lại."

Điều này không hề ngoài ý muốn của Từ Học Dân, ông dẫn bác sĩ cùng nhau đi ra ngoài, sau đó ông đóng cửa lại giúp Bách Chính.

Chuyện đêm nay, ai nấy đều hiểu rõ, Bách Chính quá nhớ cô, dù sao anh cũng muốn tìm mấy lý do để ở lại bên cạnh cô lâu hơn một chút.

Nếu cô tỉnh lại, lá gan Bách Chính cũng sẽ không lớn như vậy, nhưng cô lại đang hôn mê, mỹ nhân ngủ say an tĩnh vô hại.

Đứng ở góc độ lý trí, Từ Học Dân cảm thấy không cần phải như vậy, cuối cùng vẫn phải đưa cô trở về, ở cạnh nhau càng lâu, lại càng không nỡ rời, càng khó vượt qua. Sao lại phải đau lòng thêm một lần nữa?

Trong phòng, Bách Chính ngồi dựa vào đầu giường, đầu gối hơi cong, để cho cô ngủ ở trêи đùi anh.

Đêm đông không có ánh trăng, chỉ có một màu xanh đen mênh ʍôиɠ vô bờ che kín bầu trời.

Bách Chính gỡ máy trợ thính trêи tai xuống.

Để như vậy, Bách Chính sẽ thấy mình giống người bình thường hơn, anh có thể tự lừa gạt mình một lát, quên đi những chuyện không tốt đó, giả bộ như đây là mãi mãi mà anh muốn.

Nhưng Bách Chính biết, cuối cùng, mọi chuyện vẫn phải kết thúc. Một tương lai không có kết quả, vốn không nên lãng phí thời gian vào quá trình này.

Tóc cô xõa xuống, rơi trêи đùi anh. Năm ấy, khi anh gặp được cô, Dụ Sân còn mang theo một chút trẻ con, hiện giờ, thiếu nữ như một đóa hoa nở rực rỡ.

Trong lòng anh vừa yêu vừa thương xót.

Rạng sáng hai giờ, anh thấy lông mi Dụ Dân nhẹ nhàng run rẩy.

Bách Chính biết không thể làm như vậy, vốn dĩ là nên đưa cô trở về từ sớm. Dù sao, cô sắp tỉnh rồi.

Anh rũ mắt, tắt đèn trong phòng.

Dụ Sân mơ màng, dần có ý thức, cô nhớ rõ những sự việc trước khi ngất xỉu, hai người xa lạ kia nhắc tới Lâm tổng.

Ngoại trừ việc đầu hơi choáng váng một chút, cô không thấy thân thể có gì khác thường.

Dụ Sân thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng mở mắt muốn nhìn xung quanh, tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn, cô cố hết sức mới mở được mắt ra, nhưng không nghĩ đến, một đôi bàn tay lạnh băng đặt lên trêи mắt cô.

Dụ Sân chưa kịp nhìn thấy gì, ban đầu trong phòng là một màu đen, tiếp đó là độ ấm từ lòng bàn tay người nọ truyền đến. Cô không nhìn được đây là ai, chắc không phải là Lâm tổng đâu nhỉ!

Đang là mùa đông, bàn tay thon dài kia khiến cô lạnh đến phát run.

Bỏ ra...

Ngón tay cô vô lực, muốn kéo bàn tay đang che mắt mình ra.

Nhưng cô không nghĩ đến, tay mình bị người nắm chặt, mười ngón tay đan xen vào nhau, thân mật không một khe hở.

Chút sức lực như mèo con của Dụ Sân không làm gì được.

Cô không nhìn thấy, chỉ còn lại xúc cảm. Bàn tay đang đan xen cùng cô, ngón tay thon dài có lực, lớn hơn tay cô gần một nửa, đây là bàn tay của con trai.

Cô không thể nói ra vì sao, vốn cô nên sợ hãi, nhưng thực tế cảm giác sợ hãi trong lòng cô cũng không nhiều.

Dụ Sân vô cùng lờ mờ, thậm chí cô có một cảm giác bức thiết muốn nhìn xem người kia là ai.

Đáng tiếc, ngay cả việc phát ra âm thanh cô cũng làm không được. Lượng thuốc mê khá nhiều, lúc này cô tỉnh lại được, đã được coi là người có tính kháng thuốc cao. Trong đầu cô rối loạn một mảnh, chút thanh tỉnh lúc này cũng chỉ ngắn ngủi.

Anh cứ như vậy an tĩnh giữ chặt tay cô, mắt rũ xuống nhìn Dụ Sân lại lần nữa mất ý thức.

Bách Chính biết, anh cần đưa cô đi.

Anh nhìn đôi môi đỏ bừng của thiếu nữ, cúi đầu, nhưng lại dừng lại khi cách môi cô một chút.

Anh không xứng.

Ít nhất đối cô, anh không thể bỉ ổi như thế.

"Đừng sợ, anh đưa em về."

Đêm nay, Từ Học Dân không quan tâm lúc nào thì ông chủ nhỏ đưa Dụ tiểu thư trở về.

Ông già rồi, không giày vò được nữa, tình yêu quả thực quá sâu sắc và phức tạp.

Lúc này, ông đang gọi lại nhà hàng năm sao, dự định mời vị "Lâm tổng" trong truyền thuyết kia ăn một bữa.

Lâm tổng, tên là Lâm Bằng Nghĩa, năm nay 48 tuổi, có một công ty không lớn không nhỏ, nghiêm khắc mà nói, thì vị trí quản lý của Đuôi Mèo, ông ta cũng không trèo được lên.

Người này có lòng hư bình rất lớn, còn háo sắc.

Lâm Bằng Nghĩa thích thưởng cho những streamer nhỏ, ông ta rất hưởng thụ quá trình được cảm ơn, cũng sẽ đi tìm mỹ nhân trong quá trình này.

Mấy năm nay, nền tảng phát sóng trực tiếp phát triển mạnh, có một bộ phận streamer không có chỗ dựa, tuổi lại nhỏ, nhưng cũng có chút nhan sắc.

Người tham tiền, Lâm Bằng Nghĩa sẽ dùng tiền dụ dỗ, nếu không đồng ý thì ông ta sẽ dùng thủ đoạn. Nhưng lá gan ông ta không lớn, số lần phải dùng thủ đoạn không nhiều, cũng coi như tương đối cẩn thận.

Lần này, ông ta gấp gáp muốn động vào Dụ Sân, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta thấy được một người đẹp tinh xảo đến như vậy.

Da thịt trắng như tuyết, cả người hiện ra sức sống tuổi trẻ tươi mới, so ra không kém với mấy ngôi sao nữ của giới giải trí.

Thật khéo, Lâm Bằng Nghĩa còn chưa đi.

Hai người đi làm việc cho ông ta còn chưa trở về, Lâm Bằng Nghĩa cũng cảm giác có gì đó không thích hợp. Nhưng cho dù thất bại, chắc chắn họ cũng sẽ báo lại tình huống, bây giờ họ không hề nhắn lại tin nào.

Trong lòng Lâm Bằng Nghĩa mắng hai người kia không được việc, lúc này quản lý Đuôi Mèo đột nhiên gọi điện cho ông ta: "Ông Lâm, giám đốc Từ của chúng tôi muốn mời ông một bữa cơm, để bàn bạc chuyện làm ăn.

Lâm Bằng Nghĩa không tin tưởng được.

Nhà họ Từ có địa vị gì, ngày thường, ông ta không dám nói một câu, bây giờ lại muốn bàn chuyện hợp tác với ông, trêи đời này có chuyện tốt như vậy sao? Trong lòng Lâm Bằng Nghĩa vui vẻ, cũng không để ý chuyện của Dụ Sân nữa, vội vàng tới chỗ hẹn.

Từ Học Dân nói: "Mời Lâm tổng ngồi."

Lâm Bằng Nghĩa biết ở nhà họ Từ, người trung niên tóc trắng một nửa này có địa vị không thấp.

Lâm Bằng Nghĩa vô cùng niềm nở, muốn dò hỏi về chuyện hợp tác.

Từ Học Dân chỉ nói: "Đừng vội, chờ Bách tổng của chúng tôi một chút."

"Vị Bách tổng này là?"

Từ học Dân chỉ cười, không nói.

Lâm Bằng Nghĩa cả kinh, chắc không phải là vị Từ gia chủ nghe nói mới trở về mấy năm nay chứ! Lâm Bằng Nghĩa không chắc chắn, bình thường ông ta không xứng xách giày cho dòng chính của nhà họ Từ, hôm nay vị kia lại muốn nói chuyện làm ăn cùng với ông ta.

Lâm Bằng nghĩa có chút sợ hãi, rốt cuộc đây là chuyện làm ăn gì?

Một lát nữa ông ta sẽ biết.

Lâm Bằng nghĩa không dám đi, đành ngồi cùng Từ Học Dân hơn nửa đêm. Lâm Bằng Nghĩa buồn ngủ, mệt không chịu được. Trước khi trời sáng, một người con trai trẻ tuổi cao lớn, giống như mang theo ánh sáng bước vào.

Bước chân anh thong thả, không nhanh không chậm, tiếng giày da gõ lên mặt sàn khiến người cảm thấy lạnh lẽo và áp lực.

Lâm Bằng nghĩa nhìn thấy anh trẻ như vậy thì rất kinh ngạc.

Hơn hai mươi năm trước, Từ Ngạo Thần giống như là nhân vật truyền kỳ, Lâm Bằng Nghĩa chỉ nghe qua kỳ danh, chứ đến mặt của Từ Ngạo Thần ông ta còn chưa có có cơ hội nhìn thấy.

Hôm nay lại thật may mắn, Lâm Bằng Nghĩa được gặp đời sau của Từ Ngạo Thần.

Lâm Bằng Nghĩa nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười tiếp đón.

Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người trẻ tuổi này đá một cái, ngã xuống bàn.

Thân thể Lâm Bằng Nghĩa kéo chiếc bàn đổ xuống theo, âm thanh lớn như vậy lại không khiến ai chú ý đến.

Đuôi lông mày Từ Học Dân cong lên, nghe âm thanh này cảm giác xương cốt cũng bị gãy.

Bách thiếu không tùy tiện động thủ, nhưng nếu anh đã động thủ thì mọi người đều biết anh đánh người đau thế nào.

Chỉ một lát, Lâm Bằng Nghĩa ngày thường rèn luyện qua loa, bây giờ đến tiếng hít thở cũng yếu ớt, trong lòng ông ta phẫn nộ, nhưng ông ta không có cách nào chống lại người con trai tuổi trẻ lạnh lùng này, từ vũ lực cho đến tài lực, ông ta run run nói: "Bách tổng... Cậu... Vì sao lại..."

Bách Chính cầm lấy một chén rượu, tùy ý ném lên tường vỡ vụn. Dưới ánh đèn, mảnh thủy tinh vỡ khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Anh tiến lại gần Lâm Bằng Nghĩa.

Lâm Bằng Nghĩa sắp bị dọa cho phát điên rồi, cũng không để ý sự đau nhức trong xương cốt, bò xuống dưới bàn.

"Mày muốn biết vì sao?" Tiếng nói của anh rất nhẹ, có chút từ tính dễ nghe nhưng lại khiến toàn thân Lâm Bằng Nghĩa nổi da gà.

"Vâng vâng, tôi đắc tội cậu chỗ nào? Tôi, tôi sẽ xin lỗi."

"Mày không có cách nào xin lỗi." Bách Chính lấy mảnh vỡ chén rượu để lên cổ Lâm Bằng Nghĩa: "Người tao còn không nỡ động, sao mày dám?"

Lúc này Lâm Bằng Nghĩa hiểu ra, là streamer kia!

Ông ta sợ hãi, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra: "Tôi chưa động cô ấy, tôi không biết cô ấy là người của cậu, về sau tôi không dám nữa. Từ tổng, Từ tổng, cứu tôi với."

Từ Học Dân ở bên cạnh nghe thấy ông ta xin giúp đỡ, không để ý đến, giả làm người gỗ. A, ai bảo là gan ông lớn lắm cơ.

Cho dù Lâm Bằng Nghĩa đâm Bách Chính một đao, chưa chắc anh đã phản ứng dữ dội như vậy.

Nhưng ông ta lại động đến một người càng quan trọng hơn.

Người nhà họ Từ một khi đã điên lên, đến bản thân còn giết huống gì là Lâm Bằng Nghĩa.

Từ Học Dân cảm thấy, Lâm Bằng Nghĩa có thể nhặt được về một cái mạng chó đã là kết quả tốt nhất rồi. Huống hồ, ông ta hủy hoại nhiều cô gái như vậy, cũng nên bị người khác trừng trị.

Dụ Sân tỉnh lại trong ký túc xá.

Trời sắp sáng, Lương Nhạc Đan vẫn đang ngủ say, giường Chúc Uyển thì trống không.

Dụ Sân đẩy Lương Nhạc Đan một chút: "Nhạc Đan, Chúc Uyển đã trở về chưa?"

Lương Nhạc Đan mơ màng đáp: "Dụ Sân hả, Chúc Uyển còn chưa về đâu, tối hôm qua cô ấy gọi điện nói sẽ ở lại bên kia. Chúc Uyển không có việc gì cả, ngược lại không gọi được cho cậu, cô ấy còn rất lo lắng." Cô ấy ngáp một cái.

Dụ Sân yên lặng một lát, hỏi Lương Nhạc Đan: "Cậu biết ai đưa mình về không?"

"Là bác gái ở ký túc xá, bác nói cậu uống say."

"Không phải bác ấy, cậu có nhìn thấy người khác không?"

"Không thấy."

Dụ Sân không làm phiền Lương Nhạc Đan còn muốn ngủ nướng nữa. Cô cũng nằm xuống giường, nhìn chằm chắm ngón tay của mình, hơi ấm từ bàn tay lạnh lẽo của anh hình như cũng đã thấm vào từng ngón tay cô.

Cho dù không nhìn thấy, nhưng cô biết được là ai.

Anh không hiểu, có rất nhiều cách để nhận ra một người, cô không nhìn thấy anh, nhưng lại có thể cảm nhận được anh.

Một năm mới lại đến trêи thành phố mà hai người đã hẹn sẽ cùng nhau tới. Dụ Sân dùng chăn che lại gương mặt, Bách Chính đã trở về, nhưng anh lại đưa cô trở lại.

Nếu anh không cần cô nữa, vậy thì cô cũng không cần anh.

Ai muốn chờ anh ba năm nữa chứ?