Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 84: Giải cứu



Edit: Vân Anh

Lương Nhạc Trí nằm trong bệnh viện trị thương, Lương Nhạc Đan thường xuyên đi chăm anh ta.

"Anh, anh nói thật đi, có phải anh đã đắc tội với ai hay không?"

"Không, làm sao có thể chứ, anh trai em nhân duyên tốt như vậy, người gặp người yêu. Đám mất dạy kia xuống tay tàn nhẫn muốn chết, giống như có thâm thù đại hận gì với anh vậy, sao anh lại chọc phải loại người này cơ chứ."

Lương Nhạc Đan liếc mắt nhìn anh trai mình: "Em nghe ba nói, ngày hôm đó trêи đường phố, ba thấy anh hôn một cô gái, người đó sẽ không phải là Dụ Sân chứ?"

Sắc mặt Lương Nhạc Trí đỏ bừng, anh ta ấp úng.

"Bị người ta đánh thành như vậy, đáng đời lắm." Lương Nhạc Đan tức giận đấm lên cái chăn của anh mình: "Đã bảo nếu Dụ Sân không thích anh thì anh không được mặt dày mày dạn rồi, anh nhất quyết phải tiến tới cơ. Như lời em nói đấy, đánh thật tuyệt vời."

"Này, Lương Nhạc Đan, em có còn xem anh là anh trai của em không đấy. Anh bị người ta đánh thành như vậy rồi em còn châm chọc anh. Lại nói, anh chỉ hôn trán thôi, còn chưa có hôn cái miệng nhỏ của người ta đâu."

"Đùa giỡn lưu manh mà anh còn nói có lý đúng không?" Lương Nhạc Đan còn rống to hơn so với Lương Nhạc Trí: "Không phải anh không biết bây giờ Dụ Sân đang là streamer, nói không chừng cảnh đó bị một fans nhỏ nhìn thấy, thuê người đánh anh một trận ra trò. Lần này em cũng không giúp anh!"

Nếu không phải bây giờ Lương Nhạc Trí đang nằm liệt trêи giường bệnh, Lương Nhạc Đan cũng muốn đánh anh mình thêm một trận nữa.

Tổn thương gân cốt một trăm ngày, Lương Nhạc Trí dưỡng xương tay suốt ba tháng.

Sắp Tết rồi, bây giờ Dụ Sân đã có chút danh tiếng, sẽ không thiếu tiền. Cô nghe nói anh trai đang làm thực nghiệm, còn chuyển một phần tiền cho Dụ Nhiên.

Không bao lâu sau, số tiền kia lại chuyển về nguyên vẹn, lại còn thêm mấy vạn.

Dụ Sân muốn cười, trong lòng thật ấm áp.

Anh trai vẫn không thay đổi, vẫn là thiếu niên từ nhỏ đã thường xuyên kiếm tiền cho cô tiêu.

Dụ Sân tin tưởng năng lực của Dụ Nhiên, nhưng cũng không vì thế mà nhún nhường, cô đem tiền gửi về nhà.

Nhưng cô không dám gửi quá nhiều, mỗi lần chỉ dám gửi dưới một vạn.

Nếu để Dụ Trung Nham biết cô "Làm việc không đàng hoàng", ông nhất định sẽ giận tím mặt.

Tiền thưởng nhiều như vậy, cộng lại hơn một triệu. Dụ Sân không có việc gì cần tiêu tiền, phần lớn là quyên góp về Liên Thủy.

Việc Chúc Uyển không nghĩ tới chính là, sau khi cô ấy trở thành streamer về trò chơi, phát triển lại rất ổn.

"Dụ Sân, công hội khóa trêи có một bữa liên hoan, cậu nhớ chuẩn bị một chút."

"Có thể không đi được không?"

"Hình như là không được, dù sao chúng ta cũng là streamer mới. Cùng Hoa ca, Sanh Sanh ăn cơm thôi, không có việc gì đâu."

Dụ Sân không có cách nào cự tuyệt, bình thường phòng livestream của cô không cùng mọi người thì thôi, tất cả mọi người đều cùng một công hội, lại từ chối ăn cơm nữa thì không được.

Buổi tối cuối tháng mười hai, Dụ Sân và Chúc Uyển cùng nhau ra khỏi cửa.

Chúc Uyển trang điểm tinh tế, Dụ Sân lại tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu be.

Khi hai người tới, những người khác gần như đã đến hết.

Địa điểm tụ tập của công hội được chọn ở một nhà hàng năm sao. Dụ Sân vừa bước vào, mọi ánh mắt dường như đều nhìn qua.

Cô gái tên Sanh Sanh cười nói: "Thì ra em chính là streamer điều hương, thật xinh đẹp, còn đẹp hơn so với trêи màn ảnh."

Sanh Sanh có khuôn mặt của một "Hot girl" mạng, nhìn ở ngoài đời không giống như trêи livestream, hơn ở chỗ vô cùng nhã nhặn.

"Cảm ơn, chị Sanh Sanh cũng rất xinh đẹp."

Sanh Sanh nghe được lời khen ngợi, nhịn không được mà nở nụ cười, xua tay: "Em và Vãn Vãn tới đây ngồi đi."

Giữa những ánh mắt này, kỳ lạ nhất chính là của một người đàn ông trung niên.

Đôi mắt anh ta dường như không chớp mà dừng trêи người Dụ Sân, mang theo vẻ thèm thuồng rõ ràng.

Dụ Sân cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi Sanh Sanh: "Người đó cũng là streamer trong công hội sao?"

Sanh Sanh nói: "Không phải, chị nghe nói, hình như đó là fan hâm mộ lớn của Hoa ca, nghe nói chúng ta ăn cơm thì liền đến đây. Anh ta họ Lâm, bọn chị đều gọi là Lâm tổng."

Theo lý thuyết thì không hợp quy tắc, nhưng bình thường Lâm tổng thưởng cho Hoa ca rất nhiều, hơn nữa còn có streamer nhỏ ở đây, không ít người muốn leo lên người Lâm tổng, vì vậy mà không ai từ chối để Lâm tổng tới đây.

Lúc này Lâm tổng nói: "Streamer nhỏ này trước đây chưa từng thấy, năm nay mới tới sao?"

"Đúng vậy, Lâm tổng, cô ấy là streamer về điều hương, nước hoa cô ấy làm rất dễ ngửi đấy."

Lâm tổng nâng ly rượu đứng lên, mắt của anh ta híp nhỏ, đi đến bên cạnh Dụ Sân, làm một động tác ngửi ngửi: "Quả thật... Rất thơm."

Chúc Uyển cũng phát hiện ra điều không đúng, cô thấy ghê tởm đến nổi cả da gà.

Dụ Sân coi như còn bình tĩnh, không nói gì, chỉ nhìn Hoa ca.

Hoa ca có vài phần xấu hổ, nhưng cũng may EQ của anh ta rất cao: "Hương Hương, đây là người có ân huệ với anh - Lâm tổng, một người anh trai của anh, anh ấy lớn hơn em một chút, chúng ta coi anh ấy là trưởng bối là được rồi."

"Lâm tổng."

Lâm tổng có vài phần không vui.

"Em tên là Hương Hương đúng không. Nể mặt anh uống một ly đi, nếu như anh sớm biết Đuôi Mèo còn có streamer đáng yêu như vậy, anh đã sớm đến phòng livestream của em rồi."

Dưới ánh mắt của mọi người, Dụ Sân cụng ly với anh ta.

Cô lịch sự lại lễ phép nói: "Cảm ơn."

Lâm tổng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, anh ta gặp qua không ít "Hot girl" mạng, người thật xinh đẹp như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, thật đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp. Anh ta trở về ngồi bên cạnh Hoa ca, nhỏ giọng nói: "Cô bé kia, có người chống lưng không?"

Hoa ca lăn lộn nhiều năm như vậy, thừa biết Lâm tổng có tâm tư gì.

Mặc dù không thân thiết với Dụ Sân, nhưng con người Hoa ca chưa tính là xấu, anh nói: "Người ta vẫn là sinh viên, trong sạch vô tội, bình thường cũng không quan tâm đến tiền livestream."

"Sinh viên càng tốt, sạch sẽ."

"Lâm tổng!"

"Tiểu Hoa à, đừng kϊƈɦ động như vậy, tôi tán thưởng người trẻ tuổi bây giờ mà thôi."

Cả đêm này, Dụ Sân vì ánh mắt của người đàn ông kia, dường như không ăn nổi cơm.

Cũng may anh ta chỉ nhìn cô, không làm gì nhiều, muốn kính rượu cũng bị Chúc Uyển cười hì hì cản lại.

Dụ Sân uống không nhiều lắm, tửu lượng của cô còn uống được, không đến mức say.

Cách vách cũng có một bữa ăn tối.

Người quản lý Đuôi Mèo chúc mừng ông chủ của mình.

"Đúng rồi, câu lạc bộ có thể được thành lập trong năm nay và việc tuyển dụng các cầu thủ chuyên nghiệp gần như đã hoàn tất. Bách tổng có muốn đến xem không?"

"Không cần đâu, chú Từ đi là được."

Từ Học Dân cười nói: "Tôi nghe nói Kiều Huy tiên sinh, hiện tại cũng đang đánh chuyên nghiệp."

Người quản lý suy nghĩ: "Có một người như vậy, hình như là thành viên của PNC."

Quản lý không biết quá khứ của Tiểu Bách tổng, cũng không rõ vì sao người thừa kế của nhà họ Từ lại không mang họ Từ, nhưng anh ta rất thông minh lựa chọn không quan tâm đến việc đó, hỏi cái gì đáp cái đó là tốt rồi.

Một bữa cơm cũng coi như là náo nhiệt, chỉ cần tâm trạng không tệ, Bách Chính cũng sẽ không cố tình lạnh nhạt.

Ngoại trừ Bách Chính, còn có vài giám đốc của công ty lớn.

Mấy lão già không ngừng khen Bách Chính tuổi trẻ tài cao, Bách Chính chỉ cười.

Họ nói gì đó, Bách Chính cũng chẳng hiểu.

Anh còn quá trẻ, mà địa vị lại quá cao, bất kể là trình độ học vấn hay lý lịch, đều kém những người này. Cũng may Từ Học Dân cũng là lão hồ ly, hoàn cảnh gì cũng có thể ứng phó.

Nếu đã tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Từ, anh muốn tận lực làm tốt, những thứ như kinh nghiệm, anh đều khiêm tốn lắng nghe.

Bách Chính trầm tư, qua năm nay, anh nhất định phải đến trường ghi danh tiếp tục học tập, không phải là vấn đề về trình độ học vấn, mà quả thật là anh còn có nhiều thứ chưa từng tiếp xúc, cần có người chỉ dạy.

Người ngoài nghĩ quan hệ giữa anh và Từ Học Dân là hợp tác, nhưng chỉ có Bách Chính biết, Từ Học Dân này, trước giờ chỉ phục vụ tổ tiên nhà họ Từ, càng giống tôi tớ hơn.

Cho dù Bách Chính có gì đó không ổn, Từ Học Dân cũng chỉ có thể nghe theo anh, sẽ không uốn nắn, dạy bảo như Bách Thiên Khấu.

Trêи bàn đều là người có mặt mũi, nhược điểm là mọi người đều rất thận trọng lời ăn tiếng nói, không đủ náo nhiệt.

Sau khi uống được ba hiệp, quản lý Đuôi Mèo đột nhiên nói: "Nghe nói bọn Tiểu Hoa đang ở bên cạnh, hay là tôi gọi bọn họ đến chào hỏi các vị."

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bách Chính.

Bách Chính không biết đang nghĩ đến cái gì, mím môi, nói: "Không cần đâu."

Những người khác liền dập tắt tâm tư.

Chu tổng cười lạnh trong lòng một tiếng, bọn họ thật sự càng sống càng đi lùi, bây giờ còn phải nhìn sắc mặt của một người đàn ông lông còn chưa đủ dài.

Phòng cách âm rất tốt, không thể nghe thấy tiếng nói của phòng bên cạnh.

Dụ Sân cùng mọi người vất vả lắm mới kết thúc bữa tiệc, Hoa ca nói: "Anh đã đặt trước phòng karaoke trêи tầng, nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể đến vui đùa một chút, Sanh Sanh, Thỏ Con các cô, đều là những người ôm lấy mic mà không chịu bỏ xuống."

Cô gái được xướng tên bẽn lẽn mỉm cười.

Dụ Sân nói: "Em không đi đâu. Hoa ca, mọi người chơi vui vẻ. Sáng mai em còn phải tới sân bay sớm để về quê."

Hoa ca vốn định giữ cô lại, vừa nghe cô muốn trở về ăn Tết, ngược lại không nỡ ngăn cản.

"Như vậy đi, tài xế của công hội là Tiểu Trần đưa em về, bình thường mọi người đều ngồi xe anh ấy, rất an toàn, nếu không anh thấy không yên tâm."

Đương nhiên hôm nay Dụ Sân không trở lại thành phố T, cô chỉ tìm bừa một cái cớ để rời đi, nghe vậy cô gật gật đầu.

Cô đã gặp qua Tiểu Trần, đúng là đã ký hợp đồng với công hội, rất đáng tin cậy.

Chúc Uyển lựa chọn ở lại, Dụ Sân nhỏ giọng nói: "Cậu chú ý an toàn, đừng chơi quá muộn, trước khi về nhớ báo bình an cho tớ."

Chúc Uyển nói: "Cậu đến trường cũng nhớ báo bình an đó."

Hai cô gái ước định cẩn thận, Dụ Sân liền đi theo Tiểu Trần.

Tiểu Trần đậu xe dưới tầng hầm.

Anh ta nói: "Chờ chút, tôi đi lái xe."

Dụ Sân gật đầu, nhà để xe dưới tầng hầm có chút bí bách. Cô che lại đôi má hơi đó, không khí như không lưu thông.

Một người đàn ông cường tráng lén lút chạy tới, nháy mắt ra hiệu với đồng bọn của mình.

Một khắc sau, miếng vải đã che miệng Dụ Sân.

Trong lòng Dụ Sân đầy hoảng hốt, cô biết rõ không ổn, vội vàng nín thở, dùng gỡ đẩy tay người kia ra: "Tiểu Trần... Đừng..."

Tiểu Trần nghe thấy tiếng la hét của cô, anh ta vội vàng chạy xuống xe: "Buông cô ấy ra."

Một người đàn ông khác xông tới, đánh nhau với Tiểu Trần.

Gã ta lấy ra một miếng khăn tay nữa, che cả miệng của Tiểu Trần, chỉ chốc lát sau, Tiểu Trần đã bất động.

Người đàn ông kéo Dụ Sân đi về phía cửa thang máy, đầu óc của Dụ Sân đã choáng váng, cô đã hít vào một ít khí, sắp kiên trì không nổi nữa.

Trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy tiếng họ nói: "Đi thôi, người đã đến tay, thông báo cho Lâm tổng."

Một tiếng còi xe vang lên.

Hai người đàn ông ngẩng đầu, chiếc Bentley màu đen đang lái về phía họ.

Đèn xe chói mắt, chiếc xe hoàn toàn không khống chế được tốc độ, giống như muốn đâm chết bọn họ trước thang máy.

Sắc mặt một người trắng bệch: "Không ổn rồi, trong tầng hầm còn có người."

"Làm thế nào bây giờ?"

Người đàn ông buông Dụ Sân: "Không nhìn thấy đây là siêu xe hay sao? Không phải người bình thường đâu, chạy thôi."

Thiếu nữ im lặng nhắm hai mắt, tựa vào trước thang máy.

Siêu xe suýt chút đụng phải thang máy, cuối cùng dừng lại trước mặt cô gái bị bỏ lại phía sau, thiếu niên ở trong xe đi xuống.

Sắc mặt anh rất khó coi, suýt chút nữa cắn lời nói: "Hai người kia, kéo ra ngoài cho tôi."

Bách Chính ngồi xổm xuống, cách ba năm, không kịp đề phòng, lần đầu tiên anh đến gần cô như vậy. Cánh tay anh vươn ra khẽ run rẩy, ôm lấy Dụ Sân.

Từ Học Dân từ phía bên kia chạy tới, ra hiệu.

Thang máy mở ra, mấy người nhà họ Từ được huấn luyện bài bản đuổi theo.

"Tầng mười ba."

Bách Chính ôm Dụ Sân lên xe.

Cô ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay anh, cánh tay anh gắt gao ôm chặt lấy cô. Từ Học Dân quay đầu lại nhìn, gân xanh trêи cánh tay Bạch Chính nổi lên.

Không bao lâu sau, hai người chạy trốn bị ném đến trước Bentley, nhìn họ chật vật không chịu nổi.

Bách Chính buông cô gái trong tay xuống.

Anh không tra tấn bất cứ ai, trong mắt như được bao phủ bởi sự thô bạo rồi đi thẳng lên ghế lái của một chiếc xe khác. Anh không nói một lời, khởi động xe, đột nhiên đạp chân ga. Là muốn trực tiếp nghiền nát thân thể hai người kia.

Từ Học Dân thất thanh: "Bách thiếu."

Hai người đàn ông sợ hãi bò xung quanh: "Tha mạng! Chúng tôi lấy tiền làm việc, là Lâm tổng sai chúng tôi tới."

Đừng nói bọn họ, người nhà họ Từ cũng bị dọa cho phát ngốc.

Từ Học Dân biết, ông chủ nhỏ hoàn toàn điên rồi, không thể để anh giết người.

"Dụ Sân tỉnh rồi!"

Chiếc xe bỗng dừng lại ở phút chót.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, hai người kia đã sợ tới mức nước mắt giàn giụa, bị người đạp trở về.

Bách Chính hung hăng đấm vô lăng, anh đi xuống xe.

Ánh mắt hai người nhìn anh hông khác gì nhìn người điên: "Tha mạng, tha mạng..."

Nhưng anh lại đi ngang qua bọn họ, kẻ điên kia chậm rãi đi tới trước xe Bentley.

Họ thấy bàn tay của thiếu niên đã đặt trêи cửa xe nhưng lại chậm chạp không mở.

Đâu có quả quyết bằng nửa phần muốn giết người khi nãy.

Thiếu niên đặt trán lên cửa xe, xuyên qua tấm kính màu xám, anh thấy, Dụ Sân vẫn đang yên lặng nhắm mắt lại.

Cô chưa thức dậy và cũng không thấy anh nổi điên.