Thám Tử Bóng Đêm

Chương 46: Ngoại truyện - Cuộc sống thường nhật của Thomas



Ngày chủ nhật, không có việc gì làm, Thomas đến gặp một người quen cũ của mình là Robert. Robert là thầy dạy pháp luật tại trường đại học của anh. Ông từng là một luật sư nổi tiếng, sau chuyển sang làm giáo viên, bây giờ ông đã không còn đi làm nữa nhưng thi thoảng Thomas vẫn hay ghé qua chỗ ông để hỏi ý kiến về một số vụ án. Lần này, anh muốn hỏi ông về đạo luật Antidote.

Anh đến nhà Robert. Ông đã già và phải ngồi xe lăn. Khi anh đến Robert ở trong vườn hoa, nhà của ông có một vườn hoa ở hai bên lối ra vào. Khi vừa thấy anh, Robert mừng rỡ. Anh cũng mỉm cười và đẩy xe cho ông. Họ nói với nhau thật nhiều chuyện, họ nói về những vụ án gần đây, những quy định mới sửa đổi rồi cả những chuyện khi anh còn học đại học Luật nữa. Khi nói đến chuyện của Erik và Giant, Robert lại thở dài buồn bã:

- Khi còn đi học, thầy đã biết là Giant rất có tham vọng và Erik thì quá cảm tính nhưng không ngờ là mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Hai người không nói chuyện này nữa, Thomas đẩy xe cho ông vào nhà. Trên đường đi, Thomas nói:

- Giáo sư! Em có điều muốn hỏi. Thầy có một thân chủ nào là thám tử bóng đêm chưa?

Robert ngồi trên xe lăn và nhẹ nhàng nói:

- Có chứ! Nhiều là đằng khác!

Thomas ngạc nhiên:

- Họ bị kiện vì tội gì?

- Rất nhiều! Đa phần là vu khống. Hung thủ trong những vụ án mà họ phá không chấp nhận việc họ vào tù vì một thám tử bóng đêm nên đã kiện lại họ. Nhưng kết cục cũng chẳng đi vào đâu. Trong các vụ án của thầy, đa phần các thám tử bóng đêm đều thắng kiện.

Thomas lại ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Vậy những thám tử bóng đêm đó. Họ phải ra tòa sao?

- Tất nhiên, Robert nói. Có một số trường hợp họ được quyền giữ kín danh tính của mình theo đạo luật Thám tử bóng đêm nhưng cũng có một số trường hợp họ phải công khai thân phận của mình trước tòa.

Nói rồi, ông hồi tưởng lại một chuyện gì đó rồi tiếp tục kể:

- Cách đây rất lâu rồi, thầy có một người bạn là thám tử bóng đêm. Thầy không biết điều đó cho đến khi anh ấy nói ra. Lúc đó anh ấy bị kiện vì tội vu khống. Anh ta buộc lòng phải đến trước tòa và công khai thân phận của mình nếu không sẽ bị truy bắt. Cuối cùng, đã chứng minh được suy luận của anh ta không hề sai nhưng những kẻ thù của anh ta đã biết được thân phận của anh ấy. Chúng truy đuổi và gia đình anh ta phải bỏ đi nơi khác.

Nói đến đây, Robert bỗng cảm thấy bùi ngùi. Hai người không nói chuyện nữa. Thomas đẩy ông vào trong nhà.

Vào trong phòng khách, Thomas ngồi xuống. Robert rót ra một chén trà mời anh. Anh cầm lấy tách trà và nói:

- Giáo sư! Thật ra em vẫn có điều muốn hỏi. Về điều luật Antidote, những trò chơi của tòa án lấy từ đâu ra.

Robert nói:

- Thật ra không phải ngẫu nhiên mà tòa án lại đưa ra những trò chơi như vậy đâu. Tất cả các thông tin về vụ án sẽ được cập nhập vào một siêu máy tính và máy tính đó sẽ soạn ra một trò chơi cho tất cả những người có liên quan tham gia.

Thomas trầm ngâm rồi hỏi:

- Vậy có thể nào có người trong tòa án thay đổi trò chơi để trò chơi đó có cơ lợi cho bị cáo không?

Robert trầm ngâm rồi nói:

- Tất nhiên... trên lý thuyết thì là có...

Thomas trầm ngâm chớp chớp mắt vài cái và nghĩ về vụ án của Alexander Gohan. Anh không nói về đề tài này nữa và chuyển sang chủ đề khác. Đang nói chuyện rôm rả thì vợ Robert bước vào. Thomas quay ra chào hỏi. Bà từng gặp Thomas trước đây nên niềm nở chào: "Thomas lại tới chơi đấy à!". Thomas cũng vui vẻ hỏi thăm tình hình gần đây của bà. Không khí trở nên vui vẻ. Cuối cùng, vợ chồng Robert còn mời Thomas ở lại ăn tối. Thomas lúc đầu từ chối xong cuối cùng cũng đồng ý.

Một lát sau. Elena chuẩn bị bữa tối trong bếp. Thomas và Robert lại tiếp tục nói về vấn đề pháp luật. Đang nói chuyện đột nhiên Robert hỏi:

- Mà con đã có bạn gái chưa?

Thomas bất ngờ chột dạ. Không phải anh chưa từng yêu ai, chỉ là hiện tại anh chẳng có chút hứng thú gì với việc yêu đương hết.

Nhìn phản ứng của Thomas, Robert mỉm cười:

- Vẫn chưa có bạn gái hả?

Rồi ông cưới hỏi có cần ông giới thiệu cho không. Thomas không biết nói thế nào đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nào ngờ Robert cứ tiếp tục chủ đề này. Đang nói chuyện bỗng một cô gái mặc đồ công sở bước vào, Robert đột nhiên với tay nói:

- Linda! Ngồi xuống! Ngồi xuống đây nào!

Rồi ông bắt đầu giới thiệu hai người với nhau:

- Đây là Linda Adler, cũng là học trò của thầy. Còn đây là Thomas.

Linda chìa tay ra. Thomas bắt lấy tay cô. Đang bắt tay đột nhiên Robert nói:

- Cậu ấy vẫn còn độc thân đấy!

Câu này Robert nói về Thomas nhưng không hiểu sao cả hai bất giác giật mình. Hai người vẫn đang bắt tay nhau. Khi Robert nói ra câu đó, cả hai cảm giác như có thể cảm nhân được đối phương. Cuối cùng, hai người buông tay nhau ra. Thomas thầm nghĩ:

"Robert! Ông đang nói cái gì vậy? Có phải ông cố tình hẹn cô gái này đến đây không?"

Nhưng Thomas lại nghĩ làm sao Robert biết mình sẽ đến hôm nay được nên đây chỉ là tình cờ thôi.

Thật may vì câu chuyện không còn xoay quanh vấn đề này nữa. Linda là một luật sư mới ra trường, cô đang có một vụ án muốn nhờ Robert giúp đỡ. Mấy ngày trước xảy ra một vụ xô xát. Adonis Shoto, một thiếu gia của một gia đình giàu có gây sự và đánh 10 người bị thương, 10 người này đều là những người bạn mới quen trong một câu lạc bộ. Nguyên nhân là hôm đó 10 người cùng đi ăn lẩu trong một nhà hàng ven biển, trong lúc để xe thế nào lại làm xước xát xe của Adonis nên xảy ra mâu thuẫn. Adonis mới tiện tay đánh gục cả 10 người. Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ấy thế nhưng đến khi ra tòa Devlin Small, 1 trong 10 người bị đánh lại phản khẩu cung nói rằng hôm đó 10 người bọn họ đã biết trước Adonis là một thiếu gia nhiều tiền nên cố tình tạo ra mâu thuẫn và tạo vết thương trên người từ trước để ăn vạ Adonis. Những lời này khiến những người có mặt ở phiên tòa đều bất ngờ. Thẩm phán cho rằng Adonis dù có khỏe đến đâu cũng khó có thể một mình đánh 10 người trọng thương được nhưng cũng không thể bỏ mặc của các nhân chứng khác nên phiên tòa tạm thời được hoãn lại và vẫn chưa đi đến phán quyết cuối cùng.

Linda kể xong. Robert nhìn sang Thomas. Ông hỏi anh nghĩ thế nào về vụ án. Thomas trầm ngâm rồi trả lời. Anh cho rằng vụ án này thẩm phán sẽ dùng đến đạo luật Antidote. Nói đến đạo luật Antidote, Thomas lại cảm thấy chùn xuống.

*

Sáng hôm sau, Lunar và Weecas đến và đưa cho Thomas một hồ sơ vụ án và một chiếc phong bì. Thomas đang ngồi trong phòng làm việc, khẽ nhíu mày nói:

- Cái gì đây?

- Nhà Shoto muốn gửi tiền nhờ anh giúp họ trong một vụ án. – Lunar nói – Anh cũng biết vụ đó chứ, thiếu gia nhà Shoto đánh người xôn xao mấy ngày gần đây còn gì.

- Ờ! Đúng rồi! – Thomas cầm phong bì lên và nói – Nhưng không phải họ đã có luật sư rồi sao? Sao còn phải nhờ đến anh làm gì?

Lunar nói:

- Họ cho biết sắp tới tòa án sẽ tổ chức một trò chơi bóng tối. Họ biết anh là một luật sư giỏi nên muốn nhờ anh giúp đỡ họ chiến thắng trò chơi đó.

- À! Đúng rồi! – Thomas nói – Đúng là trong một số trường hợp thì luật sư có thể đưa ra ý kiến giúp thân chủ mình chiến thắng trò chơi.

Thế rồi, anh cười và nhìn vào phong bì nói:

- Muốn anh giúp đỡ cũng đâu cần tâng bốc nên như vậy đâu.

Thấy sắc mặt của Thomas, Lunar nói:

- Nếu anh không muốn thì để em từ chối vụ này cho.

- Huh! – Thomas ngạc nhiên – Sao em lại nói vậy?

- Cái tên thiếu gia nhà Shoto này, trước đó cũng nổi tiếng là gây nhiều thị phi rồi. Lần này hắn phải ra tòa, ai cũng mong hắn thua kiện để dằn mặt hắn một thời gian. Bây giờ, anh giúp đỡ hắn em thấy nó không hay đâu anh ạ.

Thomas thở dài nhưng anh lại nhớ tới gương mặt của Linda rồi nói:

- Nguyên tắc đầu tiên của luật sư là gì? Là tin tưởng khách hàng. Đâu thể vì trước đó họ làm việc sai trái mà kết tội họ chứ. Em bảo với họ là anh sẽ tham gia vụ này.

*

Tối hôm đó, tại một nơi nào đó tối tăm, Thomas nói:

- Cậu ra đi! còn định thập thò tới tận bao giờ?

- Haiz... – Ma cà rồng mỉm cười bước tới sau lưng Thomas – Dạo gần đây cậu dính dáng nhiều tới luật Antidote nhỉ?

- ... – Thomas không nói gì hết và Ma cà rồng tiếp tục.

- Yên tâm đi! Tôi chỉ đến để giúp cậu thôi. Cậu có biết tại sao Devlin Small lại thay đổi khẩu cung vào phút cuối không...

- Tại sao? – Thomas quay lại hỏi.

- Họ đã quen nhau từ trước kia rồi. Devlin và Adonis ấy. Trước kia, khi còn bé Devlin sống ở gần nhà một người bạn thân của Adonis. Khi Adonis sang nhà người bạn đó hai kẻ đã bày trò bắt nạt Devlin. Sau đó, Devlin chuyển đi cả hai chẳng có quan hệ gì với nhau nữa.

- Vậy vụ lần này...?

- Đúng vậy! Là Adonis đe dọa Devlin đổi khẩu cung, Devlin vì quá sợ nên đã làm theo. Tất nhiên những điều này chẳng có bằng chứng gì hết, cho dù có nói trước tòa rằng Devlin từng sống cạnh nhà bạn của Adonis thì cũng chẳng thể nói là lời khai của cậu ta không chính xác được.

- Tôi hiểu rồi! – Thomas nói – Này, V! Tại sao cậu lại làm vậy?

- Cậu đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần rồi! – Ma cà rồng cười nói.

- Tôi không hỏi tại sao cậu lại tống tiền! – Thomas nói – Tôi muốn hỏi: tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy.

- Bởi vì... – Ma cà rồng ngập ngừng rồi nói – Bởi vì... tôi rất "thích" cậu. A... ha... ha...ha...

Nói đoạn, hắn cười lên khoái trí rồi bước giật lùi và chìm dần vào bóng tối.

*

Vài ngày sau, Thomas cùng Lunar và mấy người nhà Shoto đến phòng xét xử của tòa án. Vừa đến nơi, Thomas đã thấy ngay Linda ở đó. Cô ngạc nhiên:

- Ủa? Sao anh lại ở đây?

Thomas mỉm cười nói:

- Cô thấy đấy! Tôi là luật sư của Adonis Shoto.

Linda tỏ vẻ không vui cau mày nói:

- Anh có biết hắn là hạng người nào không?

Thomas vẫn bình thản đáp:

- Tôi không phán xét một người dựa trên những việc mà họ đã làm trong quá khứ.

Trên mặt Linda tỏ rõ sự thất vọng chán nản. Cuối cùng, không còn gì để nói cả hai bước vào bên trong. Thẩm phán bắt đầu giải thích luật chơi.

Trò chơi sẽ được diễn ra trong vòng hai tiếng. 11 người trong vụ án này sẽ được chơi với 19 người do tòa án chọn ra. Tổng cộng có 30 người cùng tham gia trò chơi. Trò chơi được diễn ra trên một con tàu lớn trong vòng một tiếng nữa. Sau khi phổ biến luật xong người chơi phải lái xe ra bến tàu những người không liên quan như người nhà hay luật sư không được phép đi theo.

Luật chơi được phổ biến như sau: mỗi người chơi được đưa cho 2 triệu và dùng số tiền đó để mua những lá bài: búa, kéo, bao của ban tổ chức (tòa án). Những lá bài này đều được đặt trong một chiếc phong bì, người mua sẽ không biết mình mua được lá bao bài gì cho đến khi mở phong bì ra. Trên phong bì đều có mã số seri và người nào mua phong bì nào sẽ được ghi lại nên không ai có thể đổi bài cho nhau. Nhiệm vụ của người chơi là sử dụng những lá bài đó để thách đấu với những người chơi khác. Khi hai lá bài được đặt ở trên bàn lật ra thì búa thắng kéo, kéo thắng bao, bao thắng búa giống như một ván búa kéo bao bình thường. Những lá bài đã được sử dụng qua sẽ bị loại bỏ. Với mỗi một ván thắng, người chơi sẽ có được 1 triệu đồng vào tài khoản. Người chơi có thể dùng số tiền đó để mua những lá bài mới và tiếp tục thách đấu những đối thủ khác hay quy ra tiền để nhận sau trò chơi thì tùy.

Người chơi có thể thách đấu bất kỳ ai, ở bất kỳ nơi nào trên tàu nhưng phải có sự chứng kiến của giám khảo. Có rất nhiều giám khảo trên tàu, người chơi có thể nhờ bất kỳ ai tùy thích. Cuộc đấu nào không có sự chứng kiến của giám khảo sẽ bị coi là không hợp lệ. Điều đặc biệt là mỗi người chơi chỉ có thể thách đấu với 1 đối thủ 2 lần còn lại phải thách đấu với đối thủ khác.

Mỗi lá bài trong phong bì có giá trị 100.000 đồng zen.

Đến cuối trò chơi ai có nhiều tiền hơn thì người đó thắng. Phán quyết của tòa án sẽ được quyết định dựa trên kết quả trò chơi.

*

Sau khi đã phổ biến xong luật chơi, cả hai bên bị và khống đều lên xe đi ra bến tàu. Ngồi trên xe Andonis quay sang hỏi Thomas:

- Ngài luật sư! Anh có cách gì để thắng trò chơi này không?

Thomas quay sang thân chủ của mình nói:

- Thắng hay không thì không biết nhưng để có lợi thế cậu phải tìm cho mình ít nhất một đồng minh.

- ???

- Trò chơi này khó ở chỗ cậu không biết bài của đối thủ là gì để ra cho phù hợp. Tuy nhiên, nếu cậu có nhiều bài hơn bài của đối thủ thì cậu sẽ có cơ hội thắng cao hơn.

- ???

- Tôi lấy một ví dụ nhé. Cậu có 20 lá bài gồn 3 búa, 9 kéo, 11 bao nhưng đối thủ của cậu chỉ có 3 lá. Vậy cậu cứ ra là mà cậu nhiều nhất là bao. Vậy trường hợp xui xẻo lắm cả 3 lá của đối thủ và kéo thì cậu mới có thể thua được còn nếu không cậu ít nhất sẽ thắng một ván.

- Nhưng tất cả mọi người đều có 2 triệu như nhau. Và tất cả sẽ cùng mua một số lượng bài như nhau chứ làm sao lại có kẻ nhiều người ít được.

- Đó chính là lý do tôi bảo cậu phải có một đồng mình. Đầu tiên, cậu hãy dùng hết số tiền của mình để mua 20 lá bài rồi rủ đồng minh của cậu ra một chỗ vắng vẻ nào đó trao đổi thông tin và cách ra bài cho nhau để cả hai bên cùng có lợi. Ví dụ cậu có 20 lá bài gồm 4 búa, 6 kéo, 10 bao; đồng minh của cậu có 2 búa, 3 kéo 15 bao. Nếu cậu ra 3 lần búa – đồng minh của cậu ra 3 kéo, cậu ra 1 bao – đồng minh của cậu ra 2 búa. Đồng minh của cậu ra 1 bao – cậu ra 1 búa. Vậy kết thúc ván đấu cả hai cậu đều còn lại 8 bao nhưng cậu đã thắng 11 lần (được 11 triệu) nhưng đồng minh của cậu lại chỉ thắng có 1 lần (được 1 triệu) như vậy là không công bằng, đồng minh của cậu sẽ không đồng ý. Vậy phải làm sao để cả hai cậu cùng có lợi.

- ...

- Ví dụ cũng trong trường hợp ở trên, cậu ra 3 búa – đồng minh của cậu ra 3 kéo => cậu thắng được 3 triệu. Tiếp đó cậu lại ra 2 kéo – đồng minh của cậu ra 2 búa => đồng minh của cậu thắng 2 triệu. Tiếp đến nữa cậu ra 1 búa – đồng minh của cậu ra 1 bao => đồng minh của cậu thắng 1 triệu. Vậy là chung cuộc cả 2 cậu đều có 3 triệu và còn lại 14 lá bài (cậu còn lại 10 bao, 4 kéo còn đồng minh của cậu còn 14 bao).

- ...

- Hai người thống nhất về cách đánh với nhau sao cho cả hai bên cùng có lợi rồi thách đấu trước mặt của giám khảo như vậy cả 2 sẽ đều có tiền rồi dùng tiền đó để mua bài mới. Sau khi mua bài mới cậu có thể dùng cách tương tự với đồng minh khác để kiếm thêm bài rồi đánh với những kẻ ít bài hơn tùy cậu (là những người chơi bài nhưng bị thua).

Adonis đã hiểu ra nhưng vẫn còn thắc mắc.

- Tôi hiểu rồi! Nhưng giả sử có người khác cũng nghĩ ra được thế này thì sao?

- Bởi vậy nên cậu phải nắm bắt thời cơ lúc trò chơi mới bắt đầu mọi người còn chưa hình dung hết luật chơi mà tìm cho mình một đồng minh. Tất nhiên, tôi cũng không biết rõ cậu sẽ bốc phải những lá bài nào nên khi lên trên tàu cậu phải tùy cơ ứng biến.

Cuối cùng, hai người không nói nữa bởi vì xe đã đi đến bến tàu rồi. Thomas xuống xe, phía bên kia, Linda cũng xuống. 11 người liên quan đến vụ án lần lượt lên tàu. Những người không liên quan như luật sư và người nhà Shoto ở lại đợi con tàu trở về. Linda cũng đứng gần đó. Thomas liếc mắt sang nhìn cô. Cô quay mặt đi như muốn tránh ánh mắt của anh. Trời càng lúc càng gió rét. Thomas không ở bên ngoài nữa mà vào trong xe ô tô hút thuốc. Khi Thomas đi rồi, Linda mới quay sang nhìn anh buồn bã.

*

Ở trên tàu, trò chơi đã bắt đầu. Trong lúc những người chơi khác đang cân nhắc việc mua bài. Adonis tiến tới từ đằng sau và đặt tay lên vai Devlin khiến anh ta giật mình. Devlin quay lại. Adonis mỉm cười:

- Muốn hợp tác không?

*

Kết cục, chiều hôm đó, con tàu trở về, Adonis chiến thắng với tỉ số cách biệt. Tất cả người nhà Shoto và Adonis đều hài lòng. Họ vui mừng vì đã lựa chọn một luật sư như Thomas để chiến thắng trò chơi này. Trước những lời cảm ơn, Thomas khiêm tốn không nói gì hết. Anh không nói, cũng không cười và cũng không có gì bất ngờ cả. Vì anh biết điều bất ngờ thực sự nằm ở phía sau đây.

Chiều hôm đó, tòa tuyên án Adonis Shoto, tội danh đánh người được thành lập. Gia đình Shoto phải chi trả toàn bộ chi phí điều trị và Adonis Shoto phải cải tạo trong trại thiếu niên thời hạn là 1 năm. Phán quyết được đưa ra, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

- Cái quái gì vậy? – Adonis Shoto hét lên dù đang ở giữa tòa. – Ông thẩm phán, ông làm cái gì vậy? Rõ ràng tôi đã thắng cơ mà, sao ông lại ra phán quyết như thế.

- Đúng! Đúng! – Người nhà Shoto cũng đồng thanh nhao lên.

Trước những lời chỉ trích của gia đình Shoto, ngài thẩm phán đập đập búa xuống bàn và đanh thép nói:

- Tôi xin nhắc lại! Phán quyết đưa ra không có gì là sai hết! Luật Antidote chỉ nói phản quyết sẽ được đưa ra dựa trên kết quả trò chơi chứ có nói ai thắng trò chơi này thì người ấy sẽ thắng kiện đâu.

Nói đoạn, ngài thẩm phán rút ra một điều khiển và bật máy chiếu. Một màn hình lớn được hiện ra, ngài thẩm phán nói:

- Sở dĩ, vụ án được kéo dài cho đến ngày hôm nay là vì tòa án không biết liệu lời khai của Devlin Small có phải là thật hay không nhưng bây giờ đã có thể chắc chắn... Hãy nhìn trong trò chơi này, lúc đầu bị cáo có 5 búa, 5 kéo, 10 bao, bị cáo tìm một đồng minh khác là nhân chứng Devlin là người có 3 búa, 8 kéo, 9 bao. Hai người đã thống nhất cách ra bài với nhau. Điều này không quan trọng vì nó nằm trong khuôn khổ trò chơi. Điều đáng nói là cách thống nhất ra bài của hai người không hề công bằng. – Ngài thẩm phán tua nhanh màn hình rồi nói – Hãy nhìn đi, khi bị cáo ra 5 búa thì nhân chứng lại ra 5 kéo, khi bị cáo ra 3 bao thì nhân chứng lại ra 3 búa, khi bị cáo ra 5 kéo thì nhân chứng lại ra 5 bao. Chung cuộc, bị cáo thắng 13 ván (được 13 triệu) trong khi nhân chứng lại chẳng được đồng nào.

Nói đoạn, thẩm phán nhìn thẳng vào mắt Devlin và nói:

- Nhân chứng! Tại sao anh lại chấp nhân một cuộc thỏa thuận thiếu công bằng như vậy. điều đó khiến quan tòa hoài nghi, phải chăng bị cáo và nhân chứng đây đã quen biết nhau từ trước và như vậy liệu những lời khai trước kia của nhân chứng có đáng tin hay không?

Thẩm phán tiếp tục nói trước sự ngỡ ngàng của người nhà Shoto.

- Chính từ những điều trên cộng thêm những bằng chứng trước đó đã nêu ra. Tòa tuyên án, bị cáo Shoto, tội danh hành hung đánh người được thành lập.

Ngay lập tức, có hai viên cảnh sát bước đến như chuẩn bị dẫn Adonis đi. Thẩm phán dõng dạc nói tiếp:

- Còn nhân chứng Devlin Small, anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì tôi khai man trước tòa.

- KHHÔÔÔNNNNGGGGG!!!!!! – Adonis thét lên khi bị cảnh sát dẫn đi.

Còn Devlin, anh ta ngồi thẫn thờ xuống khi nghe những lời buộc tội của tòa án.

Vụ án kết thúc trong sự bất ngờ của tất cả mọi người..

*

Một lúc sau, sau khi ra khỏi tòa án, Thomas đã nhìn thấy Linda đang đứng ở ngay đó,dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó. Thomas nói với Lunar "Em về trước đi." rồi bước đến phía trước.

Thomas lại gần, Linda quay mặt ra, anh nói:

- Xin chúc mừng! Cô đã thắng kiện rồi! Sao không về nhà mà ăn mừng đi!

Linda mỉm cười nói:

- Tôi đang đợi một người!

- Ai?

- Anh.

- Tôi? – Thomas ngạc nhiên hỏi.

- Robert có nói với tôi khi nào vụ kiện kết thúc hãy thông báo kết quả cho ông, anh có muốn đi cùng tôi không?

- À! Đúng rồi! – Thomas cười xòa đùa nói – Cô muốn khoe với Robert là cô đã thắng được đàn anh của cô như thế nào à? Được rồi! Chúng ta đi thôi!

- Không phải thế! – Thomas đang định đi thì Linda cúi mặt như thể đang muốn tìm đúng từ để nói. – Thật ta tôi không có ý đó... tôi muốn cảm ơn anh...

- Cảm ơn! Vì điều gì?

- ... – Linda không nói

- ... – Thomas cũng không nói

- Tôi đã hỏi rồi! – Cô ngẩng mặt lên với Thomas nói – Chính anh đã dạy Adonis Shoto cái cách chiến thắng trò chơi đó đúng không? Anh biết trước Adonis sẽ chọn Devlin làm đồng minh và điều đó sẽ không qua mắt được tòa án nên cuối cùng Adonis sẽ thua kiện đúng không?

Thomas mỉm cười rồi thở dài. Anh ta không thừa nhận mà cũng không phủ nhận nói:

- Tôi được mời đến để giúp cậu ta chiến thắng trò chơi thôi chứ có giúp cậu ta thắng kiện đâu.

- ... – Linda không nói gì và Thomas tiếp tục

- Thật ra tôi đã nói cho cậu ta cách chiến thắng rồi. Tôi đã lấy ví dụ cho cậu ta về 2 trường hợp, trường hợp 1 là phân chia không đều và đồng minh của cậu ta không đồng ý, còn trường hợp 2 là phân chia đều để đôi bên cùng có lợi. Tôi bảo cậu ta hãy làm theo cách chia đều nhưng cậu ta muốn mua được nhiều bài để chiến thắng dễ nhất có thể và cậu ta thấy Devlin có thể dùng được nên cậu ta đã chọn Devlin làm đồng minh. Và cuối cùng là được kết cục như thế đấy.

- ...

Thomas im lặng vài giây rồi nói tiếp:

- Thế nên cô không cần cảm ơn tôi đâu.

Thomas không nói gì nữa và Linda mỉm cười nói:

- Tôi hiểu! Tôi hiểu – Thế rồi dừng lại một chút cô nói – Tôi thật sự muốn biết nếu tòa án đưa ra trò chơi khác thì anh sẽ làm như thế nào?

Thomas suy nghĩ vài giây rồi trả lời:

- Tôi cho rằng sống thì cần phải có niềm tin. Robert từng nói với tôi: không phải ngẫu nhiên mà tòa án lại đưa ra những trò chơi như vậy. Tôi nghĩ bất kể thế nào cũng sẽ có một trò chơi thích hợp được đưa ra cho vụ án này.

- Đúng! Đúng vậy! – Linda gật đầu nói.

- Chúng ta mau đi thôi! Đến nhà của Robert!

Ra khỏi tòa án, hai người nói chuyện:

- Anh không đi xe à?

- Không! Tôi ngồi xe của gia đình Shoto tới đây! Giờ chắc không thể đi nhờ xe của họ được rồi! Thế còn cô?

- Tôi cũng đi nhờ xe của thân chủ!

- Chúng ta bắt taxi đi!

Thomas vẫy tay:

- Không biết Robert nghe phiên tòa sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

- Chắc ông ấy sẽ bất ngờ lắm! – Thomas nói.

Cuối cùng, hai người lên taxi và xe bắt đầu chuyển bánh. Đó là lần đầu tiên, Thomas và Linda gặp nhau.