Thẩm Khê

Chương 52: Về nhà



"Đừng lộng, đừng lộng, anh rể, ô ô..."

Thẩm Khê tứ chi chấm đất hướng bên cạnh ghế dựa bò đi, chỉ là khi bò sát cái mông hướng về phía Tống Tử Hoành, khi váy ngắn cọ ©ôи ŧᏂịŧ lại hướng lên trên lộ ra không ít, làn váy khó khăn lắm mới che khuất nửa cái mông, dính đầy dâʍ ɖị©Ꮒ trong suốt theo cánh hoa túc tác mấp máy, chói lọi bại lộ ở trước mặt nam nhân.

Tống Tử Hoành mắt đều đỏ, một chân đạp lên phía dưới, một đầu gối gập quỳ lên trên ghế dựa, đôi tay chế trụ eo em vợ hướng chính mình trên người túm lại, ©ôи ŧᏂịŧ tiếp tục dán trên khe hở thao lộng.

Đúng lúc khi, di động sáng lên - là  Thẩm Hủy nhắn tin đến,  Tống Tử Hoành không có hứng thú mở  vào xem nội dung, hắn liếc mắt một cái nhìn thời gian, 9 giờ 48 phút.

Nam nhân ánh mắt tối tăm, khép lại hai chân Thẩm Khê, nhục huyệt gắt gao uốn thành một đạo thẳng tắp, ©ôи ŧᏂịŧ trướng thành màu đỏ tím phá vỡ khe hở đi xuống thao lộng.
Chân khi hép lại kẹo thật sự chặt,  hơn nữa mỗi khi thao đến âm đế, nơi riêng tư liền chặt lại một chút, kẹp đến Tống Tử Hoành thoải mái cực kỳ, như vậy nhanh chóng thọc vào rút ra ba mươi mấy cái, du͙© vọиɠ phàn đến đỉnh phong.

Tống Tử Hoành đem ©ôи ŧᏂịŧ từ khe hở rút ra, để ở trên mông thịt bắn ra.

Hơn hai giờ trước mới vừa bắn qua một lần, tϊиᏂ ɖϊ©h͙ không có đặc sệt như vậy, theo mông  tròn trịa chảy xuống xuống dưới, có vài giọt thậm chí chảy đến huyệt khẩu, chất lỏng trắng trắng treo ở môi âm hộ ửng đỏ  nhìn rất là dâʍ đãиɠ.

Tống Tử Hoành vội ở bên cửa hộc cất  đồ rút ra khăn giấy lau tϊиᏂ ɖϊ©h͙ dính trên môi âm hộ Thẩm Khê .

Hoa huyệt Thẩm Khê tinh tế,  căng múp khô một sợi lông mao, khi  chà lau xúc cảm thực mềm mại. Tống Tử Hoành không có con gái nhưng nếu như có thì hắn chắc cũng sẽ không chạm vào chỗ riêng tư này, cho nên khi giúp Thẩm Khê chà lau, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách. Cái này làm cho hắn có một loại cảm giác ấu dâʍ với trẻ vị thành niên làʍ t̠ìиɦ cấm kỵ.
Thẩm Khê tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng không đến mức nhỏ đến trình độ trẻ con, nhưng lý do gì chỗ này lại nhẵn nhụi?!

Nam nhân vẫy vẫy đầu, ném ra lung tung rối loạn ý tưởng, lau qua 3 lần khăn giấy mới giói em vợ sửa sang lại đứng dậy. .

"Khê Khê, có thể mở mắt."

Nam nhân buồn cười bắt lấy Thẩm Khê che lại đôi mắt tay, lại ấn lượng di động.

"52, nhanh mặc quần áo."

Kỳ thật cũng chỉ đơn thuần kéo lên qυầи ɭóŧ thôi.  Thẩm Khê đầu thấp thấp  " Ừm" một tiếng, đỏ mặt kéo lên qυầи ɭóŧ.

Hai người cùng xuống xe, Tống Tử Hoành đem cặp sách đưa cho cô.

"Em nên đi rồi." -  Nữ nhân nhỏ giọng nói.

Tống Tử Hoành xoa xoa mái tóc. Thẩm Khê đi hai bước, đột nhiên chạy về  ôm lấy hắn, thật mạnh hôn lên  mặt ạn rể.

"Về đến nhà sẽ nhắn tin cho anh"

Dứt lời, Thẩm Khê tựa như cơn gió chạy đi, khi chạy đến thang máy đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hướng Tống Tử Hoành huơ huơ tay, Tống Tử Hoành cười cười, xua tay ý bảo làm cô đi nhanh lên, thẳng đến hoàn toàn nhìn không thấy hình ảnh cô gái nhỏ. Tống Tử Hoành mới lên xe rời đi.
Xe đã chạy đến nửa đường, hắn mới nhớ lại hình như Thẩm Hủy đã nhắn 1 tin tức. Mở WeChat, Thẩm Hủy nhắn hắn khi về mua cho cô một hộp bánh su kem.

Tống Tử Hoành nhắn ngắn gọn " Ừ", sau đó thay đổi hướng xe chạy đến tiệm bánh kem Thẩm Hủy thường ăn.

***

Thẩm Khê một đường chạy như bay, miễn cưỡng đuổi kịp xe, đặt mông nằm liệt ngồi xuống, điều xuống xe chuông báo mơ mơ màng màng liền đã ngủ.

Về đến nhà,  vừa lúc ba mẹ Thẩm nấu xong cơm trưa, ở trên bàn cơm hỏi tình hình Thẩm Khê.

"Có nên đi xem trường học trước không?!

Thẩm Khê lắc đầu.

"Không phải rất gần chỗ làm việc của chị sao, vì sao lại không muốn đi xem một chút?"

"Chị đang mang thai hiện tại không tiện, chị hiện tại cũng đã nghỉ dưỡng thai nên chị cũng không đi làm."

Mẹ Thẩm đánh nhẹ lên tay con gái nhỏ.
"Vậy con không biết tự mình đi ư? Đã lớn như vậy mà không một tính tự lập"

chapter content