Thẩm Khê

Chương 146: Trưởng bối



" Cho nên liền đồng ý với em phải không?"

Tống Tử Hoành sâu sắc nhìn Thẩm Khê,  mày nhướng lên một chút. Hỏng rồi, cải thìa của hắn bị dã nam nhân nhớ thương.

"Nói như vậy, Từ Triệt đối với bạn học cũng hữu hảo,"

Hắn nói nói..

"Bất quá hai năm đơn độc ở một chỗ, thầy giáo sẽ hiểu lầm, không bằng, em nhiều tìm mấy bạn đồng học cùng nhau học thế nào?"

"Thầy giáo hiểu lầm, anh làm sáng tỏ giúp em"

Thẩm Hủy nhìn Tống Tử Hoành chớp chớp mắt.

"Dù sao, anh rể là người rõ nhất em với ai mới phát sinh hiểu lầm, đúng không nào"

"Trừ em,  anh còn có thể cùng ai phát sinh hiểu lầm,"

Thẩm Khê lo chính mình ôm hắn làm nũng.

"Hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, chẳng lẽ anh rể muốn chống chế không thành?"

"Vẫn là anh rể keo kiệt, không muốn em cùng Từ Triệt ở chung một chỗ?"

Lời này nói ra, đem lời sắp nói của Tống Tử Hoành nghẹn ở cổ họng, là đàn ông hắn không quen nghe người khác nói mình keo kiệt!Cho dù tất cả không muốn, ngoài miệng còn phải giả vờ rộng lượng nói không thèm để ý, đúng hẹn đem Thẩm Khê đưa đến trường học, chỉ là trên gương mặt tuấn tú có phần khó coi.
Thẩm Khê lần nữa ôm hắn làm nũng, an ủi hắn tất cả là vì kế hoạch lâu dài, tương lai muốn đi cho làm trợ thủ cho hắn...  nhưng mặt Tống Tử Hoành như cũ banh đến gắt gao, sau đó Thẩm Khê vờ mệt mỏi, dứt khoát trốn tránh  nhảy xuống xe,bỏ lại nam nhân ở trên xe ngồi hồi lâu.

Trở về? Hắn không yên tâm, vạn nhất  tâm tư Từ Triệt không chú tâm vào việc học, đối với nữ nhân này động tay động chân, làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, nam nhân quyết định nán lại, hơn nữa Thẩm Hủy  còn không ăn bữa tối, chờ đến 6 giờ lại đón cô đưa đi ra ngoài ăn chút gì.

Nhưng tình cảm hiện thực cũng không giống như Tống Tử Hoành nghĩ, Từ Triệt đối với Thẩm Khê có ý tứ, nhưng hắn cũng không có ý thổ lộ trước kì thi đại học, hắn hy vọng chờ đến khi Thẩm Khê có thể cùng hắn thi đậu cùng một trường mới tiến hành thổ lộ. Cho nên suốt hai giờ, trừ bỏ học tập, không có phát sinh chuyện khác. Đúng 6 giờ c, Từ Triệt đóng lại bài tập bổn, đem ấp ủ trong lòng nói ra.
"Đợi chút, cùng đi ăn cơm đi?".

Thẩm Khê vừa định gật đầu, đúng lúc này, di động chấn động một chút, cầm lấy vừa thấy, là Tống Tử Hoành phát  tin tức.

"Ra cổng trường, anh đưa em đi ăn bữa tối."

Thẩm Khê trộm nhìn Từ Triệt liếc mắt một cái, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, hắn dạy mình học lâu như vậy, vốn định mời hắn ăn bữa cơm, chẳng lẽ thật sự muốn buông bỏ sao? 

Nghĩ nghĩ, dụng tâm nhắn lại cho Tống Tử Hoành một câu.

"Có thể dẫn theo Từ Triệt không, cậu ấy cũng chưa ăn cơm."

Ngay sau đó, ngón tay bay nhanh lại thêm vào một câu "yêu anh" ( 😘😘 )"

"Cùng ra ngoài đây đi."

Tống Tử Hoành nhắn tin xong, đem điện thoại ném một bên, hừ lạnh một tiếng, trong lòng như đang tính toán chút gì. Được anh rể mở lời, Thẩm Khê cao hứng mà nhìn Từ Triệt nói.

"Anh rể mình nói muốn đưa chúng ta đi ăn bữa tối, chúng ta đi ra ngoài đi."
Từ Rriệt giật mình.

"... Anh rể cậu"

Kinh nghiệm tình ái trình độ thiếu niên, trong đầu thổi qua ba chữ: gặp trưởng bối. Từ Triệt lộ ra vẻ khó xử cùng ngượng ngùng, biểu tình hỗn loạn phức tạp, cái này có phải quá  quá nhanh rồi không?

Hắn sao có thể dự đoán được, cái gọi là gặp trưởng bối, kỳ thật là tình địch đối chọi.

Hoàn hảo, Tống Tử Hoành vĩnh viễn cũng sẽ không biết kẻ bị hắn coi là dã nam nhân Từ Triệt, thế nhưng đem hắn trở thành trưởng bối mà đối đãi. Cho nên khi Tống Tử Hoành thể hiện ra hết thảy hành động  thân mật của hắn cùng Thẩm Khê, rơi vào mắt Từ Triệt chính là trưởng bối yêu thương, quan tâm giản bối. Chẳng biết nếu Tống Tử Hoành nhìn rõ tâm tư Từ Triệt có hay không một ngụm thổ huyết?!

chapter content