Thẩm Khê

Chương 145: Về sau cho em quản



Dứt lời, nhanh trở về trong phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại. Có thể hai ngày này Thẩm Hủy cũng chưa thân mật với Tống Tử Hoành. Hắn bởi vì cô mà tự an ủi, vậy mà cô lại còn hoài nghi hắn. Thẩm Hủy chột dạ kéo chăn trùm lên đầu. Tống Tử Hoành tất nhiên sẽ không nhanh như vậy sẽ vào phòng, sau khi thay quần, hắn lập tức đi đến phòng Thẩm Khê.

Thẩm Khê giống như sớm dự đoán được anh rể sẽ đến, chỉ khép hờ cửa, cũng không có khóa, Tống Tử Hoành nhẹ nhàng đẩy ra liền nghiêng người đi vào trong. Thẩm Khê chưa ngủ, ở dưới ánh trăng đại khái nhìn ra hình ảnh anh rể là lập tức ngồi dậy, xuống giường chạy tiến vào trong lòng ngưc hắn.

"Anh rể, anh rể..."

Nữ nhân từng tiếng gọi nam nhân, vẻ hoảng sợ trong thanh âm làm người ta khó có thể bỏ qua, Tống Tử Hoành tự oán trách bản thân chẳng khác gì " tra nam" chỉ vì kᏂoáı ©ảʍ nhất thời mà khiến nữ nhân này lâm vào lo lắng hãi hùng. Vòng tay ôm Thẩm Khê không ngừng buộc chặt, phảng phất muốn đem cô xoa tiến nhập vào xương cốt mình.
"Em... Em thực sự rất sợ .."

Thẩm Khê Khê nhược nhược nói. Tống Tử Hoành cúi đầu nhìn đến một bộ tiểu tình cực đáng thương, tâm càng đau, tự trách hôn hôn cái trán của cô.

"Thực xin lỗi, đã khiến em sợ hãi?"

Nhìn biểu tình tự trách của Tống Tử Hoành, nữ nhân vội an ủi nói.

"Cũng được rồi."

Giữa ngón cái cùng ngón trỏ giương lên một khoảng cách.

"Chủ một tí xíu sợ mà thôi."

Thẩm Khê trừng tròn xoe mắt to, nỗ lực cho hắn yên tâm làm Tống Tử Hoành càng thêm khó chịu, hắn ôm cô cùng nhau đảo trên giường, đem đầu dựa vào trên vai nhỏ.

"Đừng an ủi anh, đều là anh không tốt, anh thực xin lỗi em .."

Tâm can Thẩm Khê lập tức khẩn trương lên, có phải hắn đang muốn kết thúc mối quan hệ này?

"Không, không phải, em cũng nguyện ý..."

"Anh đừng như vậy, về sau nếu em quấy rối anh, anh cứ đẩy em, hay đánh em, làm cho em bình tĩnh,.
Tống Tử Hoành che lại miệng nhỏ, phảng phất hạ quyết định, nhìn chăm chú đôi mắt ngấn nước nói.

" Khê Khê, con người của anh lỗ mãng, chỉ có em tới trị được anh biết không? Chỉ cần em nói, anh sẽ nghe."

Tống Tử Hoành sống hơn 30 năm trải qua nhiều sóng to gió lớn, ưa thích mạo hiểm cùng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, lớn lên lại tuân mỹ, cho nên có rất nhiều bạn gái theo hắn, tùy ý hắn làm bậy, không ai có thể quản được hắn.

Tới khi kết hôn, nghe cha mẹ cùng chị gái đề nghị, tùy ý tìm một người xem là hợp ý nhất, giữa hai vợ chồng chưa có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng lấy lễ đối đãi tôn trọng nhau như khách. Về sau khi có con, tính ham chơi phai nhạt, thẳng đến khi gặp được Thẩm Khê, nhóm lên ngọn lửa bản năng đàn ông bị phong ấn từ lâu của hắn.

Thậm chí mấy năm gần đây càng thích cảm giác kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, liền lăn lộn một đoạn thời gian như thế, hiện thực đột nhiên nói cho hắn phân kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ này đã khiến Thẩm Khê hình thành thương tổn, liền trong tích tắc kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đối hắn mà nói đột nhiên trở nên không quan trọng. Hắn càng hy vọng Thẩm Khê có thể vui vui vẻ vẻ, không phải lo lắng hãi hùng.
Từ khi Tống Tử Hoành hạ quyết tâm để cho Thẩm Khê quản mình, mấy ngày liền sau đó không tái diễn tình huống hắn động tay động chân khi ở nhà, thời gian nhanh chóng trôi qua...

Chuẩn bị kì thi nên nhiều học sinh muốn học thêm vào 7h tối, Thẩm Khê cùng Từ Triệt luôn muốn giải đáp án trước nên buổi chiều vừa tan học cô đã nhắn với Tống Tử Hoành rằng sẽ không về ăn cơm chiều.

Hắn lập tức bày ra tư thái chất vấn.

"Em muốn đi đâu?"

Thẩm Khê nội tâm mừng thầm, lập tức khoanh tay trước ngực, kéo trường "ừm" một tiếng nhướng nhướng chân mày, ý tứ là nói cho hắn, làm hắn nhớ rõ thái độ đoan chính.

"Cho em cơ hội nói lại một lần nữa."

"..."

Khóe miệng nam nhân trừu trừu, thu liễm hơi thở quanh thân áp bách, mỉm cười nói.

"Không ở nhà ăn cơm, em muốn đi đâu?"

Thẩm Khê mừng rỡ nhảy lên người hắn, cánh tay treotrên cổ, hờn dỗi nói.
"Muốn đi giải bài tập cùng bạn học, chẳng phải em đã nói qua với anh sao?"

Tống Tử Hoành nghiêm túc gật gật đầu, rồi sau đó nói lời chính đáng nói, "giải bài tập sẽ tốn nhiều thời gian? Em không định ăn cơm rồi mới đi sao"

Đó là bởi vì người cùng cô giải bài tập chính là Từ Triệt, không đề cập tới vì e ngại. Thẩm Khê do dự có nên đem sự việc nói cho anh rể nghe không, nghĩ nghĩ, vì sợ bọn họ về sau sinh ra hiểu lầm, vẫn nên là theo đúng sự thật nói ra. Tống Tử Hoành lặng im một cái chớp mắt, buồn bã nói

"Lần trước đã về nhà muộn, cũng là đi cùng hắn?"

Thẩm Khê ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu.

"Em không nói cho anh sao?"

"Cậu ấy giải bài tập rất lợi hại, mãi nghe liền quên mất đón xe bus."

"Hắn thường xuyên giải bài tập cho người ta sao?"

Đôi mắt Tống Tử Hoành buông xuống, không biết nghĩ cái gì, Thẩm Khê chỉ lo cọ cổ hắn, không chú ý vẻ mặt của hắn, tự nhiên mà vậy phải trả lời,
"Em cũng không biết, vẫn chưa thân với cậu ấy đến loại tình huống này đâu."

Dừng một chút, nói tiếp.

"Bất quá hẳn là cũng không thường đi, hắn thoạt nhìn không thích người khác phản ứng "
chapter content