Thám Hoa

Chương 27: Mạng của ngươi bây giờ cũng có phần của ta



Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Tống Lễ Khanh ôm Bùi Tinh Húc khóc nức nở không ngừng, Bùi Tinh Húc trở tay không kịp, hai tay không biết nên ôm lấy y hay là đẩy y ra thì tốt hơn.

Giữa đúng mực và kích động, hắn lựa chọn vế sau.

Cho nên Bùi Tinh Húc ôm lại Tống Lễ Khanh, để y dựa vào bả vai của mình, khóc một trận cho sảng khoái.

Bởi vì giờ khắc này đối với Bùi Tinh Húc mà nói, là phần thưởng.

Cho nên hắn càng không kìm nén được vui vẻ yên tâm, kinh hỉ này đến quá đột ngột.

“Ô ô ô……”

Tống Lễ Khanh nức nở không ngừng, nói không nên lời, thật lâu sau mới từ từ ngừng khóc, chuyển thành tiếng nức nở đứt quãng.

“Ta ngủ rất lâu.” Mãi sau Tống Lễ Khanh mới mở miệng, yếu ớt nói, “Ta mơ nhiều lắm, còn mơ thấy Diêm La Điện, bọn họ bắt ta tới mười tám tầng địa ngục, nói ta phạm vào tham sân si, phải chịu một trăm hình phạt mới có thể vào luân hồi đầu thai, ta bị hù dọa, nghe thấy ngươi đang gọi ta, ta liền liều mạng chạy theo âm thanh của ngươi, chạy vào một vùng ánh sáng……”

Khóe miệng Bùi Tinh Húc nhếch lên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tống Lễ Khanh có thể bình tĩnh hòa nhã ôm lấy hắn, nói về giấc mơ của y.

Chỉ vậy thôi, Bùi Tinh Húc đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Ngươi gọi tên ta ở trong ánh sáng đó, cho nên mới cứu ta……” Tống Lễ Khanh lại ôm chặt thêm một chút nói, “Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi nữa…… Kỳ Ngọc.”

Nụ cười trên mặt Bùi Tinh Húc cứng lại.

Trái tim vốn đang nhảy lên vui sướng lập tức trầm xuống, tay hắn run lên một cái, là đau.

Hóa ra người y muốn ôm không phải là mình, mà là Quân Kỳ Ngọc.

Bùi Tinh Húc lưu luyến thời gian ôm nhau với y, dù là với danh phận Quân Kỳ Ngọc cũng được, lâu hơn một chút.

Nhưng hắn không nỡ lừa y, vả lại Tống Lễ Khanh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, sẽ chỉ ghét hắn hơn mà thôi.

“Ta biết ta hôn mê rất lâu, có phải ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta không?” Tống Lễ Khanh hạnh phúc nói, “Tại sao ngươi không nói lời nào? Kỳ Ngọc.”

“Lễ Khanh.” Bùi Tinh Húc vẫn thẳng thắn nói, “Ta không phải Quân Kỳ Ngọc.”

Quả nhiên, Tống Lễ Khanh nghe được giọng nói của hắn, khựng lại một chút, sau đó đột nhiên đẩy hắn ra.

Tống Lễ Khanh yếu ớt vô lực, cú đẩy cũng nhẹ nhàng, nhưng Bùi Tinh Húc lại cảm thấy nó nặng cả ngàn cân.

Hắn nhìn Tống Lễ Khanh như thể đang tránh ôn thần, hoảng hốt thu mình vào góc giường.

“Sao lại là ngươi?! Sao ngươi lại ở nhà ta?”

Bùi Tinh Húc đau lòng đến mức không nói nên lời.

“Ngươi ghét ta vậy sao? Lễ Khanh.”

Tống Lễ Khanh bình tĩnh lại, y lau nước mắt mình, trừ bỏ Quân Kỳ Ngọc, y không quen khóc trước mặt người ngoài.

“Ta không ghét ngươi.” Tống Lễ Khanh thành thật trả lời, “Ta cứ tưởng là…… Là hắn.”

Hốc mắt của Bùi Tinh Húc bỗng nhiên đỏ lên.

Có những lời này là đủ rồi.

Có thể nhận được một lời nói thật lòng của Tống Lễ Khanh, hắn cảm thấy mọi việc đã làm đều đáng giá.

Tống Lễ Khanh nghĩ lại những chuyện mà mình đã trải qua trong mấy ngày này còn cảm thấy sợ hãi, sống lưng phát lạnh.

“Nhưng bởi vì ngươi nói lung tung trên Vạn Quốc yến, Kỳ Ngọc mới giận cá chém thớt với ta.”

“Ta biết, là ta nhất thời kích động, mới hại ngươi thành như vậy.” Bùi Tinh Húc trầm giọng nói, “Ngươi hận ta cũng phải.”

“Ta cũng không hận ngươi.”

Tống Lễ Khanh khẽ lắc đầu, y có thể thông cảm loại vì yêu mà không màng tất cả này.

Một người như vậy, sao có thể là người xấu được chứ?

“Ngươi đi nhanh đi, nếu như để Kỳ Ngọc phát hiện, ngươi lén đến phủ Kỳ Lân gặp ta, không biết lại tức giận đến mức nào nữa.”

Bùi Tinh Húc an ủi nói: “Ngươi yên tâm, là hắn cầu xin ta cứu ngươi.”

“Hắn cầu xin ngươi?”

Tống Lễ Khanh thực sự không thể ngờ rằng, Quân Kỳ Ngọc sẽ đi cầu xin người khác?

Hơn nữa còn là bởi vì mình mà cầu xin người khác?

“Ta thật sự không dám tin, ta tưởng là hắn……Hắn không thèm quan tâm ta, thà để ta chết.” Tống Lễ Khanh lại nghi hoặc nói, “Thái Y Viện nhiều người như vậy, Tề thái y y thuật cao siêu, sao lại là ngươi cứu ta?”

“À, là dùng huyết thung dung chế thành đan dược.”

Bùi Tinh Húc thản nhiên trả lời.

Tống Lễ Khanh cảm thấy không đúng, y nhớ Bùi Tinh Húc từng nói bọn họ dùng hết quốc lực, cũng chỉ tìm được một cây huyết thung dung.

Phần đâu mà dùng trên người y?

“Vậy hẳn là rất quý, loại thuốc này ngươi cũng không có nhiều mà?”

“Tổng cộng có chín viên, ta bắt đầu uống từ sáu năm trước, may là còn dư lại ba viên, nếu không chưa chắc đã cứu được ngươi.” Bùi Tinh Húc cười nói.

Bùi Tinh Húc ung dung nói, lại mở ra sóng to gió lớn trong lòng Tống Lễ Khanh.

“Ngươi……” Tống Lễ Khanh kinh sợ, “Đây…… Đây là thứ kéo dài tính mạng của ngươi!”

“Đúng vậy, thì sao?” Bùi Tinh Húc vẻ mặt thờ ơ.

Tống Lễ Khanh há miệng, y thật sự là…… Thật sự là quá mức khiếp sợ!

“Nó…… Là tuổi thọ của ngươi, sao ngươi có thể dùng nó cứu ta, một người không liên quan gì đến ngươi chứ?”

Bùi Tinh Húc sửa lại lời y: “Trước đây không liên quan, về sau thì không phải.”

“Đây không phải trọng điểm!” Đầu óc Tống Lễ Khanh mơ hồ, “Trọng điểm là, nó là mạng của ngươi đó, ngươi cho ta, ngươi sẽ chết!”

“Ha ha……”

Nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của y, Bùi Tinh Húc nhịn không được bật cười.

Nhận được chút lòng tốt, liền kinh hồn bạt vía, đúng là càng nhìn càng cảm thấy đơn thuần đáng yêu……

Bùi Tinh Húc tới gần Tống Lễ Khanh một chút, lần này Tống Lễ Khanh không trốn.

“Nó có thể kéo dài tính mạng thì sao? Tổng cộng chỉ còn lại ba viên, ta cũng chỉ sống thêm ba năm, bây giờ chia cho ngươi, ta còn có thể ở bên ngươi thêm một năm, món nợ này bất kể tính thế nào cũng là ta được lời.”

“Không……”

Tống Lễ Khanh vừa định phản bác lại hắn, Bùi Tinh Húc đã đoạt lời nói.

“Lẽ nào ngươi muốn ta mặc kệ sống chết của ngươi, sau đó sống tạm bợ thêm ba năm sao?” Bùi Tinh Húc than một tiếng nói, “Nếu như trước khi ta chưa gặp ngươi còn có thể, nhưng sau khi quen biết ngươi…… Ngươi đi rồi, ta làm sao có thể sống qua ba năm cô đơn đó.”

Nước mắt Tống Lễ Khanh trào ra.

Bất cứ ai được đối xử như vậy, cũng sẽ cảm động, cho dù là y cố tình từ chối Bùi Tinh Húc, cách xa hắn hàng ngàn dặm.

Trái tim cằn cỗi của y, phảng phất như có người mang gió xuân đến, tràn đầy sức sống.

Loại ấm áp này, y từng cảm nhận được từ trên người Quân Kỳ Ngọc……

“Ngươi đối với ta như vậy, ta căn bản không hiểu.”

Tống Lễ Khanh che mặt, nước mắt chảy ra từ giữa kẽ tay.

Y hổ thẹn.

Bởi vì đời này, y đã nhận định Quân Kỳ Ngọc, trong lòng không còn cách nào chứa một người thứ hai nữa.

“Ta nên lấy cái gì trả lại cho ngươi? Ngươi…… Ngươi muốn cái gì? Ngươi nói cho ta, ta nhất định tìm cho ngươi, hai tay dâng lên……”

Tống Lễ Khanh không muốn nhận ân tình này!

Ân tình này quá nặng, y vốn không thể báo đáp nổi!

Bùi Tinh Húc nhích lại gần, ôn nhu nói: “Bình thường, ân cứu mạng đều là lấy thân báo đáp, ngươi……”

Tống Lễ Khanh ngẩng đầu, khuôn mặt khóc đến ướt nhẹp.

“Ngươi biết rõ ta……”

“Ta còn chưa nói hết mà.” Bùi Tinh Húc nén cười nói, “Ý ta là, ngươi định làm trâu làm ngựa báo đáp ta sao?”

Tống Lễ Khanh có chút khó chịu: “Ngươi muốn đùa giỡn, cũng đừng lấy ta ra trêu đùa.”

“Ai…… Ngươi vẫn không hiểu. Ta nói cho ngươi biết, không phải để ngươi cảm thấy áy náy và biết ơn ta, cũng không phải để ngươi báo đáp ân tình của ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, mạng của ngươi bây giờ cũng có phần của ta, không dễ gì mới cứu lại được, sau này nhất định phải sống thật tốt, đừng chà đạp bản thân nữa, coi như… trả ơn ta đi.”