Thái Y Nhất Phẩm

Chương 13



Nháy mắt đã tới ngày tú nữ vào cung, ngoại trừ bốn vị lão thành có tư cách vắng mặt, còn lại hai mươi Lại mục trong Thái Y Viện đều bị điều động tập thể, bất luận nhằm vào ngày nghỉ hay không phải ca trực.

Hồng Văn thức dậy sớm, trời còn tờ mờ đã chuẩn bị sẵn sàng chạy ra khỏi cửa.

Bà cụ Hà đuổi theo phía sau kêu: “Cháu đã ăn sáng đâu!”

Sớm như vậy, trong nhà còn chưa nhóm bếp nữa đấy!

Hồng Văn tay xách mũ quan, xoay người đi giật lùi, mấy sợi tóc thò ra trên đỉnh đầu bay phất phơ: “Cháu sẽ mua đồ ăn trên đường, bà về đi ạ!”

Nói xong, thoắt cái đã chạy xa.

Long Nguyên Đế rất cần cù, mỗi ngày một tiểu triều, năm ngày một đại triều, khiến các quan viên ở xa phải thức dậy sớm hơn gà. Giờ ấy căn bản không kịp nuốt trôi, đều là vừa đi đường vừa giải quyết bữa sáng.

Dần dà, một số con phố phát triển thành nơi chuyên bán đồ ăn điểm tâm.

Trước kia Hồng Văn mới chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay tự mình có thể nếm thử cảm giác mới mẻ.

Vừa qua khỏi giờ Dần, màn đêm vẫn chưa tan, bầu trời còn lấm tấm vài ngôi sao, thành đô cổ kính rộng lớn đã lặng lẽ vận hành như một cỗ máy tinh vi khổng lồ.

Các quán xá ven đường là nơi đầu tiên được đánh thức.

Bếp lò nguội lạnh suốt đêm lại được nhóm lên, ngọn lửa vui sướng liếm đáy nồi, chẳng bao lâu, làn khói xanh nhạt bay ra từ ống khói trên mái nhà, nhanh chóng theo cơn gió lạnh tan vào không khí.

Tiểu nhị tháo vát vắt tấm khăn trên vai, nhanh tay nhanh chân nhấc ra từng miếng ván cửa, sau đó kéo xuống tấm khăn trên vai vung lên, dồn khí đan điền, một tay kê bên miệng làm loa, cao giọng hô vang lời chào hàng:

“Đây ~ bánh nướng mè vừa thơm vừa ngọt đây ~ sẵn nóng ăn ngayyyy!”

Dường như đấy là ám hiệu nổ tung trên đất bằng, những con phố yên tĩnh bỗng trở nên sôi động, các cửa hàng lớn nhỏ vốn im lặng suốt đêm đều bừng tỉnh vào ngay lúc này, đầu đường cuối ngõ tràn đầy sức sống.

“Bánh hấp, bánh hấp nóng hầm hập! Hai văn tiền một cái, ba văn tiền hai cái đâyyyyy!”

“Bánh bao nhân thịt thím Ngưu, thơm nức mũi đâyyyyy!”

“Canh vừng bà Lưu, một chén xuống bụng ấm áp ngayyyy!”

“Hoành thánh to đùng mới gói đâyyyy, khách quan làm một chén?”

Bởi vì vừa lãnh bổng lộc, Hồng Văn hiếm khi hào phóng với bản thân một phen, tay trái cầm bánh bao nhân thịt, tay phải là thịt hấp giòn, nửa đường dừng lại húp hai chén cháo gạo kê táo đỏ, tổng cộng tiêu chín văn tiền, trong lúc ăn còn nhìn theo mấy chiếc xe ngựa chạy thoáng qua.

Vào giờ này mà xe ngựa chạy về hướng hoàng thành, tám chín phần mười là chở tú nữ.

Nghĩ tới những tiểu cô nương mười mấy tuổi phải dậy sớm, cơm cũng không dám ăn sợ trên người có mùi lạ hoặc thất nghi bị gạt bỏ, Hồng Văn ăn uống no đủ bỗng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Hồng Văn đến không sớm cũng không muộn, sau khi các đồng liêu tập hợp xong, lãnh thẻ bài, đi đến Hối Tú cung chia thành từng nhóm hai người, chuẩn bị bắt đầu công việc.

Vòng đầu tiên tuyển chọn tú nữ phải xem gia thế trong sạch hay không, chỉ cần ba thế hệ trong gia đình không có tiền án tiền sự, không có khuyết tật hoặc khuyết điểm rõ ràng thì về cơ bản có thể được chọn. Cho nên vòng đầu tiên tú nữ trúng tuyển khá nhiều, ước chừng năm trăm người trở lên.

Sau đó sẽ có ma ma trong cung và các thái giám cẩn thận kiểm tra, xem gương mặt tú nữ đoan chính hay không, thân thể có mùi lạ hay không. Tiếp theo là đến phiên đám người Hồng Văn bắt mạch, tiến thêm một bước xem xét có bệnh kín hay không, có dễ sinh sản hay không.

Qua cửa ải này vẫn còn chưa xong, nghe nói sau đó sẽ dạy dỗ lễ nghi, không hợp quy củ đuổi đi; ăn cơm chép miệng đuổi đi; ngủ ngáy nghiến răng đuổi đi... Tuy nhiên, mấy vấn đề đó không phải nhiệm vụ của Thái Y Viện. Nhà bacom2 ở wattpad đăng truyện.

Ngồi bên tay phải Hồng Văn là Lại mục họ Hoàng, năm nay ba mươi mốt tuổi, đã từng trải qua một kỳ tuyển tú khi tiên đế còn tại thế, cho nên cũng khá có kinh nghiệm.

“Lát nữa sẽ có người đưa tới danh sách, trước khi bắt mạch, chúng ta cần đối chiếu danh sách với thẻ nhận diện trên người tú nữ cho trùng khớp. Bằng không, nếu để xảy ra sự cố mạo danh thay thế, chúng ta thực sự 'ăn không hết gói đem đi' đấy.”

Hồng Văn liên tục gật đầu: “Thụ giáo.”

Hoàng Lại mục cười: “Lời này ta không nói thì chút nữa cũng có người tới nói, chỉ là ngồi chờ chán quá nên kiếm đề tài bắt chuyện làm quen thôi.”

Hồng Văn tới Thái Y Viện một tháng, biết Hoàng Lại mục là người phúc hậu, lúc này đối phương dẫn đầu biểu đạt thiện ý, dĩ nhiên không có lý gì đẩy ra, lập tức thò vào sờ soạng trong tay áo, lôi ra một viên kẹo mạch nha bọc trong giấy dầu.

Hoàng Lại mục phì cười, không chối từ, sảng khoái nhận viên kẹo cho vào miệng nhấm nháp: “Khi còn nhỏ nhà nghèo, kẹo bánh không dễ có, hiện giờ lớn rồi lại chẳng thể nếm ra được mùi vị tuyệt vời như lúc nhỏ được kẹo... À phải, Tiểu Hồng đại nhân có hôn phối chưa?”

Hồng Văn hơi ngượng ngùng lắc đầu.

Hoàng Lại mục cười: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, chuyện này có gì mà e thẹn? Ta có đứa cháu năm nay mười sáu tuổi, tuy không dám nói dung mạo như hoa như nguyệt tài giỏi hơn người, nhưng cũng dịu dàng lễ phép thích hợp nên vợ nên chồng...”

Hồng Văn đâu bao giờ trải qua màn làm mai như vậy, mặt mày đỏ lựng: “Tiểu bối nghèo lắm.”

Kinh thành là nơi khó có thể an cư, trước đó hắn đã hỏi Hà Nguyên Kiều giá nhà bao nhiêu, kết quả bị đả kích đến mức choáng váng không tìm được phương hướng, đơn giản tạm thời dẹp bỏ tâm tư.

Dẫu sao hắn cũng còn trẻ, chi bằng trước tiên nỗ lực làm việc mấy năm, tích cóp tiền bạc. Đâu thể để cô nương nhà người ta đi theo mình chịu khổ được chứ! Cho dù người ta không oán giận, trong lòng hắn cũng băn khoăn.

Hoàng Lại mục nhớ tới tư thế "nhạn bay qua cũng rút lông" của cậu nhóc này, cảm thấy đặc biệt đáng tin cậy: “Đừng lo, tính toán tỉ mỉ thì sẽ có cuộc sống tốt...”

Hai người đang tán dóc câu được câu mất, quả nhiên có Quản sự ma ma tới đưa một chồng danh sách, sau đó các Lại mục phải dựa theo danh sách mà vọng, văn, vấn, thiết cho các tú nữ.

(Vọng, văn, vấn, thiết: Bốn phương pháp khám bệnh trong y học cổ truyền, còn gọi là tứ chẩn, bao gồm: Nhìn, Nghe/Ngửi, Hỏi, Sờ nắn)

Để phòng ngừa có người âm thầm mua chuộc cấu kết trong ngoài, danh sách được phân bổ ngẫu nhiên không theo thứ tự. Hồng Văn cũng lãnh một tờ, lập tức mở ra xem, phát hiện cái tên đầu tiên lại là Tiết Vũ!

Hắn sửng sốt, lật xem chú thích gia thế ở mặt sau: Đích thứ nữ của Định Quốc Công Thế tử.

Quả nhiên là cô nương kia.

Khoảnh sân có hạn, cứ một nhóm hai Lại mục ngồi ở hai bàn kê sát nhau, bên này vừa quay mặt là có thể nhìn thấy tên trong danh sách của bên kia. Trong khi Hồng Văn đang sững sờ, chợt nghe Hoàng Lại mục "ối chà" một tiếng.

“Hóa ra lời đồn đãi lại là sự thật.”

“Cái gì là sự thật?” Hồng Văn theo bản năng truy vấn.

Hoàng Lại mục chu môi hất cằm về phía danh sách có tên Tiết Vũ, hạ giọng thì thầm: "Trước đó ta mơ hồ nghe bàn tán, nói là thiên kim phủ Định Quốc Công cũng tới tham gia tuyển chọn, lúc ấy bao nhiêu người còn không tin đấy... Định Quốc Công cũng thiệt là, chả biết nghĩ thế nào?”

Tuy nói thể theo quy củ thì thiếu nữ vừa độ tuổi đều phải tham tuyển, nhưng thực tế có rất nhiều khoảng trống để luồn lách. Bước vào cửa cung sâu như biển, vinh hoa phú quý của phi tần tuy mê người nhưng khó bảo đảm sẽ không bị uất ức. Cho nên thông thường các nhà quyền quý không muốn đưa con gái vào cung, tùy tiện tìm đại lý do nào đó xóa tên con gái ra khỏi danh sách.

Tuy nhiên Long Nguyên Đế trẻ trung khoẻ mạnh lại hiếm con cái, cho nên không ít gia tộc bị hấp dẫn, vì thế có khá nhiều cô nương thuộc gia đình quyền quý trong đám tú nữ, thân phận của Tiết Vũ cũng không phải độc nhất vô nhị.

Cơ mà phủ Định Quốc Công vẫn luôn tôn sùng sự tích tạo dựng gia nghiệp bằng quân công của tổ tiên, tuyên bố đàn bà con gái không thể 'đương môn lập hộ', vân vân... Lúc trước khi Thục Quý phi vào cung, Định Quốc Công Tiết Dũng đã từng giáp mặt châm chọc Trấn Quốc Công bán nữ cầu vinh, gây ra một trận sóng to gió lớn, hai nhà trở mặt thành thù, nên mọi người đều cho rằng cô nương Tiết gia tất nhiên không có khả năng tham tuyển.

Nhưng hiện tại, chuyện gì xảy ra thế này?

Qua một lát, cùng với tiếng vải xiêm y cọ xát, một lượt hai mươi tú nữ trẻ trung xinh đẹp xếp hàng tiến vào, nghe tiểu thái giám đọc tên mình bèn tìm Lại mục tương ứng để bắt mạch.

Tiết Vũ vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Hồng Văn, vô cùng ngạc nhiên trước sự trùng hợp như vậy.

Lẻ loi một mình vào cung khó tránh khỏi bị căng thẳng, bất ngờ gặp được một vị thái y mà mình quen biết, dẫu chả có bao nhiêu giao tình nhưng cũng là một loại an ủi.

Vừa ngồi xuống, Tiết Vũ chậm rãi thở hắt ra.

Hồng Văn nhìn gương mặt và thần sắc của Tiết Vũ, tay trái bắt mạch, tay phải múa bút, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

“Giấc ngủ thế nào? Ban ngày có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không?”

Dù gì vẫn là tiểu cô nương, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên Tiết Vũ vào cung một mình, nghĩ đến con đường mênh mang vô tận phía trước vốn đã sợ hãi, lúc này nghe những câu hỏi như vậy càng khó tránh khỏi mất bình tĩnh.

Nhận ra mạch đập dưới mấy ngón tay chợt nhanh hơn, Hồng Văn hiểu rõ: “Cô nương không cần căng thẳng, chỉ làm theo lệ mà thôi.”

Nghe Hoàng Lại mục bên cạnh cũng đang hỏi cùng vấn đề, Tiết Vũ chậm rãi thả lỏng, ngập ngừng nhưng vẫn thành thật đáp: “Ngủ đủ giấc, chỉ thỉnh thoảng chân cẳng hơi bủn rủn...”

Hồng Văn gật đầu, ra hiệu cho Tiết Vũ đổi tay khác, trong khi đó lưu loát viết xuống: “Bộ tả Quan mạch trầm huyền, bộ hữu Thốn và bộ hữu Quan mạch hoạt, gan nóng khí trệ, Trung tiêu tích tụ khiến cho tứ chi ê ẩm, ngực bị tắc nghẽn...”

Tiết Vũ xoắn khăn tay vươn cổ đọc mấy dòng, thấp thỏm hỏi: “Không sao chứ ạ?”

Nàng vẫn mong có thể tiến cung để tranh một lối thoát cho gia tộc.

Hồng Văn đáp: “Không có vấn đề gì đáng ngại, nền tảng rất tốt nhưng ưu tư quá nhiều. Cô nương còn trẻ, không cần trị liệu gì, hãy buông lỏng bản thân là được."

Gan khí ứ đọng, ưu tư tích tụ hóa thành nhiệt... Những triệu chứng như vậy thực sự không nên xuất hiện ở một cô gái mười sáu tuổi.

Nói trắng ra chính là, suy nghĩ quá nhiều.

Tiết Vũ nhẹ nhàng thở phào, rũ mi xuống che đôi mắt có chút ảm đạm.

Nói thì dễ, buông lỏng bản thân là được, ngặt nỗi... làm thế nào buông lỏng bản thân?

Hồng Văn thấm khô nét mực, ấn xuống con dấu của mình, gật đầu nói với Tiết Vũ: “Cô nương có thể đi rồi, chúc cô nương sẽ được như ước nguyện.”

Tiết Vũ hơi giật mình, chậm rãi nói: “Mượn lời chúc tốt đẹp của ngài.”

Được như ước nguyện hay sao?

******

Bởi vì kiểm tra sức khỏe cho tú nữ mà các Lại mục của Thái Y Viện bận rộn cả ngày. Nhờ hoàn thành tốt nhiệm vụ nên Thái Hậu và Hoàng Hậu đều ban thưởng, quả nhiên hào phóng hơn Long Nguyên Đế nhiều. 😉

Lạ thay, phần thưởng của Hồng Văn phá lệ phong phú, không chỉ nhiều hơn người khác hai cuộn lụa, một bộ văn phòng tứ bảo, mà còn có một giỏ dưa lê thơm ngào ngạt.

Mọi người trong Thái Y Viện đều chúc mừng: “Bệ hạ chủ trương tiết kiệm nên Thái Hậu và Hoàng Hậu đều làm gương tốt, không dễ dàng ban thưởng cho ai.”

Nên biết lúc này thời tiết mới vừa chuyển ấm không lâu, phần lớn lượng trái cây còn chưa đưa ra thị trường, dĩ nhiên dưa lê hết sức trân quý. Nghe nói là do phía nam ra roi thúc ngựa tiến cống, chỉ có Thái Hậu được hai giỏ, Hoàng Hậu và Long Nguyên Đế cũng không có dư.

Thái Hậu chịu lấy dưa lê ra ban thưởng, có thể thấy là thiệt tình hài lòng, cho dù Hồng Văn chưa được bái kiến nhưng nghiễm nhiên đã ghi dấu ấn trong lòng Thái Hậu.

Hà Thanh Đình cũng lây chung niềm vui, ánh mắt tự hào nhìn Hồng Văn tựa như chứng kiến cải trắng nhà mình trưởng thành, hoàn toàn quên mất chính mình nửa đường bứng về. 😄

Mọi người luôn nói tính tình của Thái Hậu và Hoàng Hậu xa cách lạnh lùng, nhưng thực tế hai vị đều là người sáng suốt, xử sự công chính nghiêm minh, không dễ dàng biểu lộ vui giận. Người dưới chỉ cần dụng tâm làm việc, dẫu không nói ra miệng nhưng hai vị đều có thể biết được.

Giống như Hồng Văn thật lòng quan tâm hai vị Hoàng tử, tuy lúc ấy Thái Hậu và Hoàng Hậu vẫn chưa tỏ vẻ gì, nhưng hiện tại không phải đều ban thưởng đấy sao?

Làm như vậy, càng miễn cho Hồng Văn là người mới đến mà thành nổi bật quá mức, thật sự suy nghĩ chu đáo.

“Cùng vui cùng vui!” Hồng Văn cũng không nghĩ tới còn có niềm vui bất ngờ như vậy, đi vòng quanh chắp tay thi lễ. Trước tiên hắn gói hai cuộn lụa thật cẩn thận, sau đó đi rửa sạch một nửa dưa lê, phân phát đồng đều theo đầu người.

Không biết nguồn gốc của dưa lê này là gì, giống viên ngọc bích nhỏ bằng nắm tay, bóng loáng đáng yêu, cách thật xa đã ngửi được hương thơm nức mũi, bấm tay một cái là vỡ ra răng rắc, cắn một miếng vừa giòn vừa ngọt, nước mật tứa đầy miệng.

Mọi người đều vô cùng cảm kích, khiêm nhượng chia nhau ăn, cảm thấy cùng chung vinh dự.

Thậm chí còn có người đặc biệt chạy đến Hộ Bộ đứng ăn ngay trước cửa để khoe khoang, bị người giơ cao bàn tính đuổi đánh... 🤣

Vải lụa mịn màng dày dặn, mềm như kem, mượt như mỡ, nặng tay, thậm chí dưới ánh sáng còn ẩn hiện hoa văn sơn thủy Giang Nam màu bạc, tựa như nắm trong tay một chùm ánh trăng.

Nghe nói là do cục dệt nhuộm Giang Nam tiến cống, bên ngoài không dễ mua được, vừa vặn một cuộn màu đỏ một cuộn xanh đen, có thể về nhờ bà cụ Hà cắt cho mỗi người một tấm áo cánh...

Hồng Văn bỏ vào miệng miếng dưa lê cuối cùng, thưởng thức đến mức rung đùi đắc ý. Hắn vịn khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, một bé mèo con không biết từ nơi nào tới đuổi bướm, bóng lá xuyên qua cành cây chiếu xuống đất loang lổ, bỗng nhiên Hồng Văn cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời.

Ừm, nếu sư phụ ở đây thì thật trọn vẹn!