Thái Tử Thì Sao?

Chương 220



Ở dưới đất có chiếc gối nhỏ rơi xuống, sau rèm có tiếng thút thít.

" Ta xin lỗi..."

Chiêu Phong nuông chiều ôm lấy Đàm Nhu, cơ thể trần ấy càng truyền được nhiều hơi ấm hơn cho Đàm Nhu, nàng ấy trên người chỉ còn tâm y nhưng nằm trong vòng tay của Chiêu Phong thì lại không thấy lạnh.

Chiêu Phong cười khổ.

"Được rồi, chúng ta không làm nữa, nàng đau như vậy ta cũng sợ."

Sau đó thì Chiêu Phong nhẹ nhàng hôn vào cổ nàng, rồi kéo chăn đắp cho Đàm Nhu, Đàm Nhu ngại ngùng chỉ xuống dưới chân giường.

"Y phục."

Chiêu Phong an ủi nàng.

" Nàng cứ nằm ngủ đi, ta sẽ mặc áo cho nàng."

Đàm Nhu vờ nhắm mắt lại, Chiêu Phong khoác áo lại, chàng vuốt ve nàng như một con mèo con, Đàm Nhu cứ vờ nhắm mắt mãi đã chìm vào giấc, dáng vẻ ngoan ngoãn giống như một con mèo con của Đàm Nhu làm Chiêu Phong không thể rời mắt, chàng nằm bên cạnh Đàm Nhu, cảm thấy hơi ấm của Đàm Nhu phảng phất quanh mình, người bằng da bằng thịt nằm bên cạnh chàng, cảm giác rất hạnh phúc, Chiêu Phong liên tục vuốt tóc nàng, vuốt mãi vuốt mãi, cuối cùng khựng lại vì trong lòng bàn tay mình đã đầy sợi tóc của Đàm Nhu.

Đàm Nhu đã rất khổ sở, nàng bệnh càng nặng thì tóc càng rụng nhiều, sức mạnh cũng trở nên yếu dần, trước đây nàng không sợ thứ gì thì cũng chuyển dần thành sợ hãi, Đàm Nhu e rè trong mọi chuyện, Chiêu Phong giấu xuống dưới gối nằm, chàng chống tay chỉnh chăn lại cho Đàm Nhu, bản thân thì cứ trằn trọc mãi không đi vào giấc được.

Sáng hôm sau Đàm Nhu tỉnh dậy đã thấy trên người mình mặc y phục chỉnh tế, ánh nắng đã chiếu vào qua khe cửa dự là mặt trời đã lên cao, bên cạnh Chiêu Phong cũng ngủ nướng cùng nàng, Đàm Nhu nghĩ lại chuyện tối qua thì xấu hổ, không phải bản thân chỉ mặc tâm y nằm dưới người Chiêu Phong, còn nói mọi chuyện phó mặc cho chàng, mà là sau đó không thể làm như trình tự, Đàm Nhu khóc quấy lên kêu đau nên Chiêu Phong đã nuông chiều dừng lại, nàng nghĩ lại càng thấy xấu hổ, chuyện dám chắc nịch với Chiêu Phong như vậy mà không dám làm.

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong ngủ say, chân tay cũng táy máy.

Nàng rờ lên mặt Chiêu Phong, đường nét của Chiêu Phong bị tay của Đàm Nhu rờ qua, nàng rờ theo sống mũi, sau đó véo nhẹ má, vén tóc ra sau tai, rồi mạo muội nghịch tai của Chiêu Phong, Đàm Nhu cảm thán.

" Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng ở cự li gần và rõ ràng như thế này, cảm giác thật khác biệt."



Đàm Nhu sau đó còn rờ vào cổ Chiêu Phong, chàng hình như cảm nhận được Đàm Nhu đang nghịch ngợm, chàng ấy liền quay người ra ôm ghì chặt Đàm Nhu, ấn nàng ấy nằm xuống.

Đàm Nhu bất động, sợ chàng tỉnh dậy sẽ nói mình, sau đó thì chỉ cảm nhận được tiếng thở đều và nhịp tim của Chiêu Phong, Đàm Nhu liền dụi vào người Chiêu Phong.

Chiêu Phong bao tay ôm lấy đầu nàng, Đàm Nhu nép vào người Chiêu Phong trong chăn ấm, nàng trở nên nhỏ bé hơn, dáng vẻ mà Chiêu Phong ôm lấy nàng giống như tư thế đang bảo vệ bảo bối của mình.

Nơi núi ngon xinh đẹp, đến mùa hoa nở thì ngập tràn hương thơm và màu sắc, đến mùa hè thì xanh um tùm tươi mát, nơi đó là nơi Đàm Nhu sống, Núi Nguyệt.

Ở đó có một trang gia, ba phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng sách, sân vườn lớn, trồng rất nhiều rau quả, nuôi một đàn gà và hai chú dê già đực, bên ngoài trang gia là hồ Nguyệt, trên bờ hồ có một gốc đào cổ thụ, Đàm Nhu hay mang ghế ra đó ngồi vào lúc sáng sớm và chiều muộn để đón ánh nắng sớm và ngắm mặt trời lặn, từ phía hồ có con đường mòm đi lên trên đỉnh đồi, trên đó có nhiều cây đào và hoa lạ, ở giữa vườn là một gian nhà nhỏ để nghỉ ngơi, sư phụ gọi đó là đồi

Đào, Đàm Nhu rất thích lên đồi đào luyện kiếm.

Đàm Nhu và Chiêu Phong cùng nhau lười nhác sau trưa mới chịu xuống giường, Chiêu Phong sau khi dậy còn cố tình hỏi nàng.

" Không còn đau nữa chứ?"

Đàm Nhu ngượng ngùng.

" Đã làm gì đâu mà đau."

Chiêu Phong cười xoa đầu nàng.

"Nàng không muốn ta sẽ không ép nàng đâu, ta sợ mình sẽ làm nàng tổn thương mất."

Đàm Nhu cũng nắm lấy tay Chiêu Phong an ủi.

" Không sao, chuyện này ta là người có lỗi nhất, lần sau ta sẽ chuẩn bị thật tốt để chàng không phải lo lắng như thế nữa."

Chiêu Phong bật cười, chàng ấy đỏ mặt lên.



Lại còn có lần sau nữa, nàng ấy cũng quá đáng yêu rồi.

Chiêu Phong nhìn xung quanh, ánh mặt trời không chiếu vào nhưng nhiệt độ hơi nóng như thế đã làm chàng ấy có chút khó chịu.

"Ta ra nấu cơm cho nàng, nàng ở đây đợi ta chút."

Đàm Nhu chen lên trước, nàng đẩy cửa đi ra ngoài rồi vươn vai, nàng đáp lại câu vừa rồi của Chiêu Phong.

" Chàng có biết nấu đâu, vẫn là để ta nấu đi."

Chiêu Phong nhăn mày không chịu.

" Ta cũng muốn nấu."

Đàm Nhu chống hai tay.

"Nhưng chàng không biết nấu."

Chiêu Phong đi ra chỗ nàng, nắm lấy tay nàng đung đưa năn nỉ.

" Ta với nàng cùng nấu đi."

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong thì bật cười, biểu cảm chu môi nũng nịu như vậy làm Đàm Nhu cảm thấy Chiêu Phong dễ thương vô cùng, nàng gật đầu.

"Vậy ta sẽ dạy chàng nấu, được không?"

Chiêu Phong vui vẻ gật đầu.

"Um."