Thái Cổ Thần Vương

Chương 268: Ẩn nhẫn



Trảm Trần đang nhắm mắt cảm nhận, sau đó nhận thấy được gần đó lại có người dòm ngó, sát ý trong lòng trong nháy mắt bạo phát.

Nếu sự tình này truyền ra ngoài, thiên chi kiêu tử Trảm Trần của điện Đan Vương vì muốn đạt được mục đích mà không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào, thậm chí hi sinh người yêu của mình, điện Đan Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Người dòm ngó kia phải chết.

- Đi!

Tần Vấn Thiên thấy Trảm Trần nhào ra liền biết bị đối phương phát hiện, hắn cũng không liệu đến cảm giác của Trảm Trần lại mạnh như vậy, kéo tay của Bạch Lộc Di, Tần Vấn Thiên điên cuồng lui nhanh.

- Các hạ vẫn nên ở lại thì hơn.

Phía sau thanh âm của Trảm Trần truyền tới, một luồng hàn ý kinh khủng tịch quyển ra bao phủ về phía Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di, chỉ là luồng sát ý kia khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.

Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di sẽ ngừng ở nơi nào đó, vận chuyển Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, Tần Vấn Thiên phóng thích tốc độ đến mức tận cùng.

Sau lưng ngón tay của Trảm Trần run lên, trên mặt đất lại nổi lơ lửng kiếm Tinh Thần, thân ảnh của Trảm Trần trong nháy mắt cất bước, trong phút chốc tiếng kiếm rít truyền ra. Tinh Thần Cổ kiếm xuyên qua mặt đất liền thấy bụi đất mù mịt, nhưng thân thể của Trảm Trần không ngừng rút ngắn khoảng cách với Tần Vấn Thiên.

Tuy thân pháp của Tần Vấn Thiên mạnh, nhưng thực lực bản thân chỉ có Nguyên Phủ tầng ba, Bạch Lộc Di cũng như vậy, mà Trảm Trần là Nguyên Phủ đỉnh phong, bài danh thứ mười một trên bảng Thiên Mệnh, tốc độ của Tần Vấn Thiên làm sao có thể so sánh với hắn được.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên khó coi, trong mắt bắn ra lãnh mang, hắn cũng không ngờ tới sẽ thấy được bí mật của Trảm Trần, thời khắc này đối phương chỉ muốn giết người diệt khẩu.

- Ông…!

Chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên run lên, nhất thời đánh ra Hoàng Tuyền Bia lại rơi vào trên sườn núi phía trước.

- Đi lên đi.

Tần Vấn Thiên cùng Bạch Lộc Di trực tiếp giẫm lên Hoàng Tuyền Bia, trong khoảng thời gian ngắn, có khí thế khủng bố tràn ngập, chỉ thấy cước bộ của Tần Vấn Thiên liên tục rung động, Hoàng Tuyền Bia phát ra âm thanh tùng tùng, huyết mang đáng sợ lan tràn.

Thân thể của Trảm Trần trùng kích tới, lại đột ngột dừng bộ pháp, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nhảy vào trong một Thần Văn bẫy rập, bàn tay run lên, nhất thời trước người hắn hiện ra một mảnh kiếm mạc đáng sợ.

- Giết!

Trảm Trần phun ra một chữ, kiếm mạc hóa thành kiếm ảnh sắc bén, giết về phía Tần Vấn Thiên.

- Đi xuống.

Tần Vấn Thiên lôi kéo Bạch Lộc Di, thân thể nhào ra ngoài, trực tiếp lăn xuống sườn núi, kiếm mạc kia gào thét qua ở đỉnh đầu của bọn họ, có hàn ý thấu xương.

Trảm Trần hừ lạnh một tiếng, kiếm mang ở dưới chân càng ngày càng sắc bén, như có kiếm rít vô tận, hắn dạo bước mà ra, đạp kiếm mà đi, cũng vọt thẳng vào trong Thần Văn trận pháp, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.

Sắc mặt của Tần Vấn Thiên khó coi, chết như vậy, thật không cam lòng.

- Tiểu Di, Vấn Thiên!

Ngay ở trong nháy mắt này, phương hướng bên người có một tiếng kinh hô truyền ra, trên mặt tái nhợt của Bạch Lộc Di đột nhiên sinh ra hi vọng.

Lúc này Tần Vấn Thiên mới chú ý tới có một bóng người chạy như điên tới, bất ngờ chính là Bạch Lộc Cảnh.

Chỉ thấy trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên vẻ quả quyết, ngón tay vẽ một cái, trong chốc lát máu tươi tràn lan, ngón tay của hắn khắc ở trên Hoàng Tuyền Bia, hào quang huyết sắc điên cuồng tràn vào trong đó.

Trảm Trần tiện tay xẹt qua, trong hư không xuất hiện một kiếm kinh thiên, trảm về phía Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di.

Thân thể Tần Vấn Thiên quay cuồng, Hoàng Tuyền Bia bỗng nhiên oanh ra, lao thẳng tới Trảm Trần, đùng một tiếng vang thật lớn, Trảm Trần cảm giác tâm tạng khiêu động, huyết mạch dao động, đồng thời một kiếm kia trực tiếp chém ở trên Hoàng Tuyền Bia.

- Ầm ầm!

Hoàng Tuyền Bia bị kiếm trảm bay về, hung hăng đánh vào người Tần Vấn Thiên, thân thể của hắn và Bạch Lộc Di ma sát sườn núi lao xuống, trong miệng lại hộc ra mấy ngụm máu tươi, mà thời khắc này Bạch Lộc Cảnh cuối cùng đã tới.

- Dừng tay!

Bạch Lộc Cảnh bạo quát một tiếng, thân thể hắn như hóa thành hư ảo, như một cái bóng. Trong thời khắc ngắn ngửi, một tia kiếm quang kinh khủng từ trên trời giáng xuống, trong hư không như xuất hiện một đường tuyến, trảm về phía Trảm Trần.

Ngón tay của Trảm Trần điểm ra, Kiếm Ý kinh khủng hóa thành mảnh vỡ Kiếm Đạo vô tận, rơi vào trên đường cong kim sắc rực rỡ kia.

Đường cong kim sắc từ trên trời giáng xuống, mảnh vỡ kiếm hoàn toàn tiêu tan thành mây khói, như trước hạ xuống, muốn bổ vào trên người Trảm Trần.

- Đại Nhật Cửu Trảm!

Ánh mắt của Trảm Trần ngưng tụ, Kiếm Khí ở quanh thân càng thêm mãnh liệt, ngón tay trực tiếp điểm ra, rơi vào trên đường cong kim sắc. Sức mạnh kinh khủng hủy diệt làm cho hư không xung quanh phát ra âm thanh xùy xùy, rốt cuộc, ở dưới một chỉ này, đường cong kim sắc băng diệt tiêu tán, Bạch Lộc Cảnh dừng ngay trước người Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di.

- Ca.

Bạch Lộc Di hô, ánh mắt của Bạch Lộc Cảnh bắn ra một đạo lãnh quang, nhìn chằm chằm Trảm Trần.

- Vị trí năm mươi sáu trên bảng Thiên Mệnh, Bạch Lộc Cảnh. Lấy thực lực của ngươi lần sau bài vị là có thể đi về phía trước.

Trảm Trần nhìn chằm chằm Bạch Lộc Cảnh, mở miệng nói.

Trong ánh mắt của Bạch Lộc Cảnh lộ ra sát cơ, một kích mới vừa rồi của Trảm Trần này, rõ ràng là muốn tru diệt Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di.

Khí tức kinh khủng từ trên người lan tràn ra, Tinh Hồn của Bạch Lộc Cảnh nở rộ, ba Tinh Hồn: một Liệt Diễm, một Phong Ảnh, một Tinh Hồn rực rỡ thất sát.

Ba Tinh Hồn, phân biệt tới từ tầng trời thứ ba tới thứ bốn, thứ năm!

Trong ngày thường khí tức của Trảm Trần bình hòa, thời khắc này trên người có sát khí ngập trời.

- Cảnh đại ca, chỉ là một hiểu lầm mà thôi.

Thời khắc này, lại nghe thanh âm của Tần Vấn Thiên truyền đến, Bạch Lộc Cảnh sửng sốt một chút, sau đó liền nghe Tần Vấn Thiên nói:

- Trảm Trần, ngươi vô duyên vô cớ đuổi giết ta và Bạch Lộc Di, có phải có hiểu lầm nào đó hay không?

Trảm Trần đứng thứ mười một vị trên bảng Thiên Mệnh, nhân vật thiên kiêu của điện Đan Vương, mặc dù thực lực của Bạch Lộc Cảnh rất mạnh, nhưng nếu thật bạo phát chiến đấu, rõ ràng là bất lợi cho bọn họ.

Trảm Trần nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy con ngươi của đối phương bình tĩnh, không có một chút hận ý, ngược lại làm hắn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tâm cơ của người này sâu như thế. Tận lực làm bộ hiểu lầm, kì thực là ám chỉ hắn vừa mới thấy coi như không biết, còn mình suýt nữa kích sát hắn, Tần Vấn Thiên “không thèm để ý chút nào”?

Thật không thèm để ý sao? Chỉ có thể nói, người này cực kỳ ẩn nhẫn (*).

- Ha ha, Trảm Trần, ngươi cũng ở nơi đây.

Chỉ thấy xa xa có thân ảnh đi tới, bất ngờ chính là Triệu Liệt cùng với Lý gia lão đại, Lý gia lão đại có chút không may, gặp phải Triệu Liệt, tự nhiên bị bắt làm dẫn đường.

- Đây là Thần Văn Đại Sư kia, nếu như vậy tốt hơn rồi, có hai vị Thần Văn Đại Sư, nói vậy có thể đi ra nơi quỷ quái này.

Ánh mắt của Triệu Liệt rơi trên người Tần Vấn Thiên, trong mắt mơ hồ tràn ngập hỏa diễm, hắn còn tưởng rằng Trảm Trần hiếp bức Tần Vấn Thiên dẫn đường, Bạch Lộc Cảnh không đồng ý, mới xuất hiện cục diện giằng co.

- Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy, Tần đại sư hẳn nguyện ý dẫn đường?

Trảm Trần nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng hỏi.

Tần Vấn Thiên hiểu rõ, một ngày mình không chết, sát ý trong lòng Trảm Trần tất nhiên không giảm.

Nhưng hắn không phải như vậy, nếu có cơ hội, tất nhiên sẽ giết Trảm Trần.

- Tất nhiên rồi.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, đáp ứng cực kỳ sảng khoái.

- Có Tần tiểu huynh đệ dẫn đường, chuyến này tất nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Lý gia lão đại cười nói, bầu không khí vừa mới giương cung bạt kiếm như nháy mắt tiêu tán thành vô hình.

Bạch Lộc Di tự nhiên hiểu ra ý tứ của Tần Vấn Thiên, đối với sự tình vừa mới nghe được ngậm miệng không nói, coi như cái gì cũng không có xảy ra.

Kế tiếp trên đường đi về phía trước, Tần Vấn Thiên cùng Bạch Lộc Di và Trảm Trần vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Bạch Lộc Cảnh không hỏi gì, hắn làm sao có thể không hiểu ra trong giọng nói của Tần Vấn Thiên chất chứa ẩn tình, tận lực không nói.

Sau một lúc lâu, bọn họ lại trở về trước trận pháp mà Trảm Trần và Thanh Nguyệt đối thoại, giờ khắc này ở nơi đó, lại thêm ra một Thần Văn Giới Chỉ.

Hơn nữa còn có những người khác, bất ngờ chính là mấy vị cường giả của Hoa gia.

- Đều đến cả rồi.

Phía sau cách đó không xa, có âm thanh truyền đến, mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy ba người Dương Phàm cùng với Chu Sát dạo bước đi tới.

Ba người, đều là cường giả phủ Trích Tinh, bọn họ dĩ nhiên hội hợp.

Thời khắc này chỉ thấy ánh mắt của Dương Phàm cùng với Chu Sát rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, trong mắt đều có hàn mang lóng lánh, chất chứa một luồng sát cơ.

Dưới cái nhìn của bọn họ, hơn mười vị cường giả của phủ Trích Tinh chết, Tần Vấn Thiên cần chịu trách nhiệm.

Nhưng bọn họ hiển nhiên chú ý tới tình hình phía trước, biết bây giờ không phải là thời điểm đối phó Tần Vấn Thiên, còn cần phải mượn sức mạnh của hắn đi qua trận pháp này.

- Tần đại sư, xin dẫn đường.

Chỉ thấy Trảm Trần nhìn Tần Vấn Thiên làm ra dấu xin mời, ánh mắt của Tần Vấn Thiên liếc nhân vật trước mặt một mắt, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì biết giờ phút này tình cảnh của hắn vô cùng không ổn.

- Được.

Khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên bắt đầu khắc trận, Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đứng ở phía sau Tần Vấn Thiên, mà Lý lão thì theo Tần Vấn Thiên đi đến phía trước nhất, liên thủ phá giải trận Thần Văn.

Động tác của Tần Vấn Thiên rất chậm, điều này làm cho Lý lão đại cảm thấy một tia bất thường, có vẻ Tần Vấn Thiên cố ý làm như vậy.

Kì thực Tần Vấn Thiên một mực quan sát cơ hội, nhưng nghĩ đến thực lực của những người phía sau, hắn biết mình muốn nhất cử diệt sát những người này chỉ sợ là không thể nào làm được.

Trảm Trần, Dương Phàm, Triệu Liệt, Hoa Phong, bọn họ là cường giả trên bảng Thiên Mệnh, muốn ở thời điểm phá trận đồng thời khắc trận tập sát bọn họ, quá khó khăn, hắn chỉ có thể an tâm phá trận.

Một lát sau, Tần Vấn Thiên cầm lên một Thần Văn Giới Chỉ, nhưng lưu lại một mai khác, ánh mắt của Lý gia lão đại cứng đờ, nhặt Thần Văn Giới Chỉ lên, con ngươi lõm xuống, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

- Lão tam.

Lý gia lão đại nắm chặt Thần Văn Giới Chỉ, bỗng nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ, chỉ thấy trước thân thể Tần Vấn Thiên có khắc một chữ… “Trảm”.

- Trảm, Trảm Trần.

Trong lòng Lý gia lão đại run rẩy, thân thể như có chút bất ổn, nhưng mà sau đó hắn hít sâu một hơi, làm bộ không thấy, trong mắt đã một tia thù hằn lóng lánh.

Thân thể Tần Vấn Thiên chặn chữ viết, hơn nữa khắc xong lập tức xóa đi, tiếp tục phá trận, người phía sau an tĩnh theo dõi, một đường đi về phía trước, dần dần, phía trước thanh tùng cổ phong như nhảy vào trong mắt, gần trong gang tấc.

Càng gần, cũng sắp đến.

- Thần Văn dao động.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nhìn về phía trước, mặc dù thanh tùng cổ phong gần trong gang tấc, nhưng có cảm giác mơ hồ, phảng phất như có Thần Văn bích chướng che ở nơi đó, hóa thành một tầng bích Thần Văn.

Động tác của hắn không khỏi ngừng, nhắm mắt lại, an tĩnh cảm giác bích Thần Văn phía trước.

Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy sắp đi ra được rồi chỉ còn một bước!

***

(*) Ẩn nhẫn: Giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhịn