Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 37



Một nữ y tá đi vào phòng bệnh ghé tai Hải Vân nói nhỏ:

– Chị, ngài cục trưởng đang đợi chị ở phòng ăn.

– Phòng ăn giờ làm gì có ai nữa… anh ấy ở đó làm gì?

– Chị đến đó thì sẽ biết thôi… đi đi chị. Các bệnh nhân ở đây đều đang bình thường, một lát khám sau.

Cô bị kéo đi vội vàng không nhân nhượng. Phòng ăn nhân viên bệnh viện vắng hoe vì đã hết giờ ăn trưa. Danh Phong ngồi bên một chiếc bàn bên cửa sổ, nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười như giữa họ chưa có chuyện gì xảy ra. Trên bàn ăn có rất nhiều món, lần này anh đã biết chọn hơn, số món cô thích chiếm quá nửa số đồ ăn trên bàn. Cô kéo ghế ngồi đối diện với anh…

– Anh cũng chưa ăn gì sao?

– Ừ… em ăn chút đi không đói.

– Em thực không hề đói…

– Một chút thôi, từ sáng giờ em chưa ăn gì phải không? Đừng để bản thân bị ốm.

Không muốn đôi co thêm nên cô cầm đũa bắt đầu ăn. Anh chọn miếng ngon gắp vào bát cho cô. Cô ngưng ăn mà nhìn anh rồi nói:

– Anh ăn đi, anh có thể tự cho mình quyền nghỉ nhưng em thì không… giờ này là giờ làm việc nên em chỉ tranh thủ một chút thôi.

– Anh đã xin phép Khang Nam…

– Anh đừng xen vào việc của em nữa được không? Những chuyện vặt vãnh như này đừng làm phiền tới cấp cao như vậy.

Cô nổi cáu nhưng rồi lại dịu giọng dần xuống. Anh ngây người nhìn, chắc sốc lắm khi cô cáu vì chuyện chẳng đâu. Anh đã mang đồ ăn đến tận đây cho ăn còn bị nói. Người như anh bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian quan tâm vợ, đó chính là điều cô mong muốn mà sao lại thấy không vui còn có chút bực mình. Phải chăng, từ nhỏ cô chưa được làm quen với những lời nói xúc phạm nên khi nghe được thấy hụt hẫng, thấy khó chịu, thấy bực mình đến mức nhỏ mọn… không chấp nhận việc tha thứ mà cứ vậy giữ trong lòng.

Anh vậy mà dịu giọng đã vậy còn nhún nhường nói như ấm ức.

– Anh chỉ biết mỗi Khang Nam nên xin cậu ấy cho tiện, nếu em thấy phiền thì để anh hỏi số điện thoại của trưởng khoa em để xin.

Sự đời cứ trái ngược như vậy, quan hệ của họ bây giờ cũng trái lắm rồi thì phải… cô khẽ nói:

– Lần sau anh báo em rồi em sẽ xin chứ anh đừng làm kinh động đến trưởng khoa, bà ấy tim yếu lắm không đón được điện thoại từ anh đâu… cục trưởng.

– Anh nhớ rồi… sẽ không làm khó họ.

Cô chớp mắt ngạc nhiên khi anh dễ dàng nghe lời còn mỉm cười với mình. Cô chẳng biết anh đang có ý định gì khi vừa đánh vừa xoa nhưng rồi thấy lòng dễ chịu và ấm áp hơn. Trước kia anh còn chẳng biết cô giận nữa nhưng nay còn biết chủ động làm hòa… có phải cái gì cũng sẽ thay đổi khi bản thân chúng ta cũng chịu khó đổi thay.

Sau khi đã giải quyết được cái bụng đói, cô đặt bát đũa xuống đề nghị:

– Em ăn no rồi, anh về đi cho em làm việc. Anh cũng bận nên đừng hủy lịch mà chạy đến tìm em nữa.

– Em không thích sao?

– Em không thích anh lại phải làm việc suốt đêm để bù vào. Em nhớ trước kia mỗi lần em hỏi anh có thời gian không thì lần nào anh cũng nói mình bận. Mà anh bận thật, làm việc quanh năm không có ngày nghỉ đã vậy còn từ sáng đến nửa đêm. Nhưng bây giờ em nhận ra rằng ai cũng vậy dù có bận đến mấy đi chăng nữa, nếu muốn dành thời gian cho ai thì vẫn có thể sắp xếp được. Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu của mình cho em.

Cô đứng dậy khẽ cười tạm biệt anh. Trước kia cô ngại nói thật lòng mình nhưng nay lại luôn nói ra những điều mình suy nghĩ. Có lẽ nếu thực sự hôn nhân kết thúc, họ cũng nên hiểu một chút về nhau.

– Hải Vân, em không tha thứ cho anh sao?

Bước chân của cô bị chậm lại rồi dừng hẳn nhưng cô không quay lại mà nói:

– Em được phép giận anh sao? Anh còn nhớ mình đã từng nói gì không? Trong một lần cãi nhau anh đã nói người sai là em vì từ đầu đến cuối mối quan hệ của chúng ta là do em ép anh. Vậy nên anh cứ mặc định như vậy đi… em không giận anh.

Nói rồi cô rảo bước nhanh hơn rời khỏi nhà ăn, lau nhanh giọt nước mắt lăn xuống trở về phòng làm việc.

Danh Phong đi qua phòng vợ không gõ cửa mà chỉ hé ra nhìn vào thấy cô đang khám bệnh thì không làm phiền nữa mà rời khỏi bệnh viện. Thứ anh cần làm không phải chỉ là một vài hành động quan tâm là đủ…. anh cần phải biết quan tâm đến cảm xúc của cô nhiều hơn.

Vừa ra xe, thiếu úy Huy đưa điện thoại cho anh nói:

– Cẩm Tú đã gọi cho anh rất nhiều lần rồi.

Danh Phong ngạc nhiên khi cô lại chủ động gọi nhiều như vậy. Nghĩ có chuyện không hay nên anh liền gọi lại… điện thoại mới vừa đổ chuông đã được nối máy.

– Danh Phong

Tiếng cô nói thều thào còn đang khóc khiến anh sốt sắng:

– Cẩm Tú, em làm sao vậy? Đang ở đâu?

– Ông ta… đừng động vào tôi…. Danh Phong cứu em với..

– Ai làm gì em? Đang ở đâu?

Anh chỉ nghe thấy tiếng cô khóc mà không nói gì chỉ lảm nhảm “đừng động vào tôi” càng khiến anh sốt sắng mà hỏi dồn dập không ngừng. Mãi lâu sau cô mới cho anh biết mình đang ở cục tình báo. Lúc này cô đã hết khóc mà hỏi:

– Danh Phong… họ bị giam ở đâu? Anh cho tôi địa chỉ được không?

So với khi nãy, bây giờ cô mới đang là chính mình. Nhớ lại thời gian đầu ở cùng nhau, cô cũng thường xuyên nói sảng như câu lúc nãy anh nghe thấy. Có chuyện gì đã xảy ra với cô… chẳng lẽ cô gặp lại họ. Không phải, mới 10 năm, họ chưa được ra tù hơn nữa án của họ là chung thân không đặc xá với bất kì lý do gì. Biết cô đang hoảng, anh lệnh cho thư kí đi thật nhanh đến cục tình báo.

Cẩm Tú chạy thang bộ từ trên sân thượng ào xuống văn phòng mình vội vàng lấy đồ rời đi. Danh Kiệt nhìn thấy cũng lao ra khỏi phòng nhưng khi thấy cô lên xe của Danh Phong thì dừng lại. Đến khi định thần chạy theo, xe đã đi khuất. Lấy điện thoại gọi cho Cẩm Tú nhưng cô không bắt máy… anh liền gọi cho Danh Phong cũng không được hồi đáp. Bàn tay nắm điện thoại nổi cả gân xanh… khi bóp quá chặt. Anh không đuổi theo nữa mà lựa chọn tin hai người họ.

Danh Phong nhìn Cẩm Tú xơ xác, khuôn mặt thất thần đến vô hồn còn đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng húp. Cả người cô vẫn run lên không ngừng lảm nhảm:

– Ông ta…. Danh Phong… ông ta c.ưỡ.ng bức em.

– Nói anh nghe rõ xem nào? Có chuyện gì đã xảy ra với em?

Anh nổi cáu hai tay giữ chặt vai cô, lúc này anh mới cảm nhận được cơ thể cô lạnh ngắt dường như đang rất sợ hãi nên ôm cô vào lòng vỗ về. Cẩm Tú lại ngoan ngoãn không phản ứng… biểu hiện này của cô anh đã từng chứng kiến. Khi đã về sống cùng được anh bảo vệ nhưng hàng đêm cô vẫn gặp ác mộng giật mình ngồi bật dậy đều nói với anh “ông ta cư.ỡ.ng bức em…”. Anh ôm cô thật chặt, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành:

– Không sao… có anh ở đây rồi, không ai dám làm gì em nữa.

Anh luôn nhẹ nhàng che chở, dỗ dành đến khi cô bình tĩnh lại. Bác sĩ tâm lí đã dặn anh phải kiên trì, nhẹ nhàng và từ từ kéo cô khỏi ám ảnh ấy.

Thiếu úy Huy đưa họ đến một phòng khám tâm lí trước kia Cẩm Tú đã điều trị. Danh Phong đỡ cô xuống nhưng Cẩm Tú đến bước đi cũng run rẩy. Cô như một con chim gẫy cánh không còn một chút sức lực nào nữa. Anh dễ dàng bế cô trên tay, Cẩm Tú nép vào lòng anh như những ngày xưa ấy… cô bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Anh những tưởng mọi thứ đã qua. Cô học tâm lí thì biết cách điều chỉnh tâm trạng bất ổn ấy nhưng có lẽ chuyện xảy ra với cô đã vượt quá giới hạn rồi.

Đưa cô vào phòng, không phải chờ lâu, một cô gái xinh đẹp đẩy cửa vào phòng chào hỏi:

– Cục trưởng… rất lâu rồi mới lại thấy cậu.

Ánh mắt Hạ Anh nhìn sang Cẩm Tú thốt lên:

– Cẩm Tú… em ấy làm sao vậy?

– Cô ấy không nói cho tôi biết nên mới nhờ cậu đây. Có lẽ vẫn là chuyện cũ…

Cẩm Tú ngồi trên ghế ôm lấy Danh Phong, cô áp mặt trên bụng anh, cả người nép bên anh như một đứa trẻ đang sợ bị đánh. Đôi mắt sáng hằn lên vẻ thoảng thốt, mi mắt sũng nước, đôi đồng tử đỏ hoe.

Hạ Anh nhìn cô thương cảm trách Danh Phong:

– Cậu bảo vệ con bé kiểu gì vậy? Để vượt qua chuyện ấy không dễ dàng gì, tôi đã nói cậu không được để những kẻ đó tiếp cận con bé cơ mà.

– Sao cậu biết là cô ấy gặp lại họ?

– Bộ dạng của con bé như con mèo bị thương nặng năm đó. Chắc chắn là chuyện ấy… cậu ra ngoài đi. Tôi sẽ nói chuyện với em ấy.

Hạ Anh kéo ghế ngồi lại gần nắm lấy tay Cẩm Tú nhẹ xoa xoa:

– Tú… còn nhớ chị không?

Đôi mắt bồ câu khẽ động chớp mắt rồi gật đầu. Cô không bài xích nên không có hành động phản kháng. Có lẽ cô vẫn nhớ Hạ Anh là người điều trị tâm lý cho mình. Vì điều trị cho Cẩm Tú gần một năm nên Hạ Anh nhìn qua là biết quá khứ lần nữa đang giày vò cô gái nhỏ. Dù sao em ấy trải qua chuyện đó khi mới 15 tuổi, lứa tuổi trăng tròn đẹp nhất… Hạ Anh dịu giọng khuyên:

– Nào… buông Danh Phong ra để chị em mình nói chuyện nhé! Em vẫn nhớ chị từng là bạn em phải không?

Cẩm Tú gật đầu. Hạ Anh nhìn bộ dạng này không khỏi xót thương. Khi Cẩm Tú bị xâ.m h.ại là ở lứa tuổi nhạy cảm và đã kịp nhận thức được tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, cô bé còn bị chính mẹ ruột mình phản bội. Vừa đau đớn thể xác lại đau đớn cả tinh thần… nó gần như trở thành nỗi ám ảnh đau dai dẳng không thể chữa trị khỏi. Năm ấy, cô và Danh Phong cũng rất vất vả để giúp Cẩm Tú xoa dịu nó để cô bé có thể quên đi mà sống vui vẻ bên Danh Phong nhưng nay nó lại quay về… chắc chắn chuyện này rất sốc nên mới khiến một cô gái đã trưởng thành còn sợ hãi như vậy.

Cẩm Tú dần buông Danh Phong ra. Anh nhẹ xoa đầu cô dặn dò:

– Anh ở ngoài đợi em như trước, chắc chắn sẽ không để em bị ai hại nữa… tin anh được không?

Thấy cô đồng ý, anh nhìn Hạ Anh tin tưởng, cúi xuống hôn lên trán Cẩm Tú mới rời đi. Ra ngoài, thiếu úy Huy nhắc:

– Cục trưởng, chúng ta cần phải về rồi.

– Báo với tổng tư lệnh tôi đang đi khám sức khỏe chưa thể về..

– Nhưng mà…

– Tôi không thể bỏ rơi cô ấy lúc này được. Cậu cũng đã từng chứng kiến cô ấy như vậy rồi còn gì? Hãy tìm hiểu xem mấy ngày nay cô ấy gặp ai, mang điện thoại đi kiểm tra thông tin liên hệ xem có gì bất thường không?

Thiếu úy Huy cầm lấy điện thoại của Cẩm Tú rời đi làm việc được giao.

Hạ Anh vẫn nắm lấy tay Cẩm Tú, tay vén tóc lòa xòa trước mặt cô nhẹ hỏi:

– Mấy năm nay em sống tốt chứ? Em đã theo học tâm lí rồi phải không?

Cẩm Tú chỉ gật đầu, cô kiên trì hơn mà nói:

– Ngày đầu tiên chị gặp em, một cô gái mắt sáng nhưng lại đong đầy sợ hãi. Em như con thú nhỏ với thương tích đầy mình, lạc loài giữa thế gian rộng lớn… em cô đơn vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng Danh Phong đã nắm lấy tay em phải không… anh ấy rất tốt nhì?…

Giọng Hạ Anh cứ đều đều kể lại những gì đã xảy ra, buồn có mà vui cũng có rồi còn nói về sự kiên cường khi Cẩm Tú vượt qua mọi chuyện ra sao. Vừa kể, cô vừa mỉm cười nhẹ nhàng mà không buông tay Cẩm Tú. Bản thân là bác sĩ tâm lí nhưng cô cũng không kìm được nước mắt khi tư vấn cho Danh Phong cách thức điều trị chứng ám ảnh này. Khi bị chính những người thân phản bội sẽ vô cùng đau đớn hơn nữa lại còn bị họ lợi dụng xâ.m h.ại, tra tấn tinh thần đến mức kiệt quệ. Đối diện với những bệnh nhân bị x.â.m hại, cô vừa xót vừa thương và căm hận những kẻ đã hại đời các cô bé đang mang trong mình ước mơ, hoài bão và niềm tin trong cuộc sống tươi đẹp. Vậy mà… tất cả bị đạp đổ vì những kẻ cặn bã, đáng bị cả xã hội x.âu xé, ch.ửi rủa mới đáng…

Rất lâu sau, Cẩm Tú mới nói chuyện đã xảy ra cho Hạ Anh nghe, bàn tay lạnh ngắt, tiếng nói thều thào trong tuyệt vọng đau đớn:

– Chị… đáng lẽ em không nên sống nữa… họ sẽ không buông tha cho em chừng nào em còn tồn tại trên cuộc đời này.

– Cô gái nhỏ… em bị thương nặng quá nhưng có vết thương nào mà không lành đâu. Em chỉ cần chịu khó chữa trị là được… bây giờ có rất nhiều người yêu em, vì sao em lại nỡ làm họ đau lòng vì mình. Nếu em nghĩ quẩn, mọi người sẽ lại mang trong lòng một vết thương lớn về em. Nào nói chị nghe… em còn đang lo lắng cho ai đó nữa phải không?

Cẩm Tú gật đầu, nghĩ đến Danh Kiệt lòng lại đau. Bây giờ bảo cô rời xa anh là điều không thể nhưng lại không dám đối diện. Để anh nhìn thấy nó thà bảo cô c.h.ết đi còn hơn. Mình cô đau là đủ rồi, cô không muốn anh cùng chịu nó. Cô từ từ kể lại cho Hạ Anh nghe hết những gì mình đang lo lắng, nước mắt không tự chủ mà lại rơi xuống. Nghe xong, Hạ Anh ôm lấy cô cho dựa xuống vai mình khuyên:

– Chị cũng nghĩ như em, không thể để anh ấy biết đoạn video đó được. Nhìn người mình yêu gi.ãy dụa trong đ.au đớ.n mà không làm gì được sẽ đau lòng đến ch.ết nhưng em cũng không thể không nói… Lúc này anh ấy đang yêu em như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng nếu em lại rời đi. Em vẫn phải nói chuyện với anh ấy….

– Nhưng họ sẽ gửi cho anh ấy nếu em không chia tay… bọn chúng rất tinh vi, em đã nhờ tra nguồn gửi nhưng bất lực. Em rất sợ chị ơi… cảm giác ấy vẫn còn xung quanh em… rất đau. Cả người em đều đau lắm..

Hạ Anh ôm lấy cả người đang run lên của Cẩm Tú vỗ về:

– Nào thở sâu đi em… không sao đâu, Danh Phong sẽ tìm được kẻ hại em. Em luôn lo sợ người yêu em sẽ biết nhưng chị lại nghĩ khi sự thật sáng tỏ thì lòng em mới nhẹ nhõm được. Em chỉ là người bị hại thôi… dựa vào chị, vào anh Phong để đứng lên… qua cơn mưa trời sẽ lại sáng… bây giờ em kiệt sức rồi thì cứ dựa dẫm người em tin tưởng, đến khi em đủ sức để đứng dậy thì hãy đứng được không?

– Em đã nghĩ đến việc g.i.ế.t chết họ… lúc nhận được nó, em đã điên cuồng gọi cho Danh Phong để xin địa chỉ của hai người họ. Sao bị đi tù rồi mà họ vẫn không ăn năn hối hận như vậy? Em đã làm gì sai mà họ hại em chứ?

Hạ Anh nhẹ vỗ trên lưng Cẩm Tú, lời khuyên cứ thì thầm nhè nhẹ:

– Cuộc đời là một dòng nước nếu nước trong em hãy rửa mặt còn nước đục thì chịu bẩn một chút, đừng động vào em nghe không?

– Chị… anh ấy sẽ không ghét bỏ em chứ?

– Qua lời em nói, cậu ấy chắc là một người đàn ông tốt… sẽ càng yêu thương em hơn…

– Em không đủ can đảm để nói…

Hạ Anh cứ ngồi im như vậy nhỏ nhẹ nói chuyện đến khi Cẩm Tú kiệt sức mà lịm đi mới nhắn cho Danh Phong vào phòng. Cô nói thì thầm để không đánh thức Cẩm Tú:

– Có ai đó đã gửi lại video Cẩm Tú bị cha dượng c.ư.ỡ.n.g bức… và đ.e d.ọa con bé.

Đôi mắt Danh Phong đỏ ngầu mà ch.ử.i thề, lời nói rít lên.

– Lũ kh.ố.n kiếp…

– Hãy để Cẩm Tú ở lại đây đi, con bé cần có không gian yên tĩnh, bây giờ bất kì ai cũng sẽ làm em ấy kích động đặc biệt là người bạn trai kia.

– Cậu ấy là em trai tôi.

Hạ Anh ngạc nhiên mở tròn mắt thốt lên:

– Người yêu cô bé là em trai cậu? Ôi trời ơi…

– Cậu có thấy trái đất này quá tròn không?

Hạ Anh khẽ thở dài gật đầu công nhận. Sao yêu ai không yêu mà lại đi yêu em trai ân nhân của mình… đã thế… cô biết Danh Phong yêu Cẩm Tú nhưng anh lại không thừa nhận.

– Cậu đưa con bé lên phòng trên đi. Nay cứ để đây với tôi còn cậu về đi, lựa lời nói chuyện với em trai cậu. Hiện giờ Cẩm Tú không thể gặp cậu ấy được…

Danh Phong đỡ lấy Cẩm Tú bế ra khỏi phòng. Mắt cô nhắm nghiền nhưng miệng vẫn không thôi mê sảng “Danh Phong, cứu em… ông ta… em đau.”

Bàn tay ôm cô siết chặt hơn thân thể đang run rẩy không ngừng. Hạ Anh mở cửa phòng, anh bế cô đặt xuống giường. Cẩm Tú vẫn nắm lấy tay Danh Phong không buông. Anh ngồi xuống giường, đón lấy khăn ấm Hạ Anh đưa nhẹ lau mặt và đặt lên đôi mặt sưng húp giúp cô dễ chịu đi đôi chút.

Anh không muốn rời đi vì chỉ sợ cô tỉnh dậy không thấy anh lại sợ. Hạ Anh gõ cửa thò mặt vào phòng:

– Danh Phong… thư kí của cậu tìm. Để Cẩm Tú cho tôi.

Hạ Anh đón lấy tay Cẩm Tú thay cho Danh Phong. Anh nặng nề đứng dậy nhìn cô gái vẫn không ngừng mê sảng mà lo lắng lẫn đau lòng khôn nguôi.

– Cậu coi cô ấy giúp tôi một lát.

Danh Phong ra ngoài gặp thiếu úy Huy. Cậu ta chuyển lại chiếc điện thoại của Cẩm Tú cho anh:

– Video cô ấy xóa đã được khôi phục nhưng không truy được nguồn gửi. Sau khi gửi cho cô ấy thì phía bên kia đã vô hiệu hóa luôn thông tin, có lẽ bọn chúng đã nghĩ đến chuyện sẽ bị truy rồi.

Danh Phong mở điện thoại lên, ấn vào bộ sưu tập nhưng chần chừ hồi lâu mới mở lên. Đôi mắt anh đỏ ngầu, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại. Anh không có can đảm xem tiếp nữa mà ấn tắt điện thoại, lời nói rít qua vòm họng:

– Chuẩn bị xe đi, chúng ta đi thăm họ một chút.

Thiếu úy Huy báo cáo thêm:

– Bà ta đã được toại ngoại rồi còn lão cha dượng ở đó thôi ạ.

– Chưa hết án cơ mà?

– Hình như có ai đã lách luật thưa cục trưởng.

– Điều tra cho tôi, tìm bằng được bà ta lôi ra đây. Bây giờ đi gặp lão ta.