Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 36





Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Danh Phong mà Hải Vân chột dạ. Anh về từ bao giờ đã nghe được gì từ cô mà lại tức giận, cau có cả mặt mũi như vậy.

– Sao anh lại về giờ này?

– Lên phòng đi.

Anh liếc qua bà Tuyết rồi sải bước lên lầu đi về phòng mình, vừa đi vừa cởi áo khoác bên ngoài ném xuống sàn đấy bực bội.

Hải Vân chào bà Tuyết mới lững thững đi lên phòng nhưng mỗi bước đi thật chậm. Đẩy cửa vào phòng, Danh Phong đang đứng ngoài ban công hút thuốc, áo vest lẫn caravat bị anh vứt lung tung nên cô lại phải đi nhặt lại treo gọn lên mắc. Đứng bên trong phòng, cô khẽ gọi:

– Danh Phong…

Cô gọi mà anh không quay lại. Đến khi hút hết thuốc, anh mới quay trở vào phòng đóng cửa lại đi vào ghế ngồi xuống, nhìn vợ bày tỏ quan điểm:

– Thay bằng việc nói với người khác về quan hệ của chúng ta thì em hãy nói thẳng thắn với chồng mình thì hơn.

Hải Vân đứng giữa phòng nhưng không nhìn anh mà cứ nhìn xuống ngón chân mình thi nhau động đậy. Lâu rồi cô mới thấy lại khuôn mặt cau có khó chịu như khỉ ăn ớt này của anh mà lời hùng hồn khi nãy nói với dì không còn thốt được ra nữa.

– Sao… chán ghét chồng đến mức không muốn nhìn mặt luôn hả?

– Không ạ..

– Ngẩng cái mặt lên.

– Sao anh về giờ này vậy?

Cô tảng lờ việc anh đang quan tâm nhưng càng khiến ai kia tức giận hơn. Anh đi như bay lao đến nắm cằm cô ngửa mặt lên đối diện với anh.

– Có phải em đang rất hối hận sau khi lên giường với tôi không? Hay thằng đó khiến em thỏa mãn hơn hả?

– Danh Phong…

Cô bất ngờ với câu hỏi của anh mà họng nghẹn lại chỉ thốt lên tên anh đầy bất ngờ. Cô không nghĩ rằng một người đàn ông như anh có thể nói ra những lời như vậy? Đôi mắt buồn so đọng nước nhìn anh thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được mà bàn tay bóp trên mặt cô nhẹ đi. Hải Vân cười méo mó bi thương:

– Anh không yêu em nhưng ít ra cũng nên tôn trọng em một chút được không?

Ánh mắt anh thay đổi, dường như có sự hối lỗi nhưng lời đã đi ra không thể rút lại. Có những lời nói chỉ là vô tình nhưng lại mang lực sát thương lớn. Cô không nghĩ được rằng anh có suy nghĩ như vậy về mình. Dù có tức giận thế nào đi nữa, anh cũng không nên xúc phạm cô như vậy. Cô sẵn sàng nghe anh góp ý để sửa nhưng… anh lại nỡ buông lời cay nghiệt… lại còn là lời xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của cô.

Anh mang tay lau nước mắt rơi trên má cô liền bị gạt đi một cách dứt khoát.

– Đừng chạm vào em… tốt hơn là chúng ta không nên thực hiện quyền lợi vợ chồng thì hơn… dù sao cũng sẽ ly hôn nên đừng ghi dấu thêm nữa, em sẽ tham lam mà nghĩ rằng anh đã biết em là vợ anh. Em có thể nhẫn nhịn nhìn chồng đuổi theo một cô gái khác, nhẫn nhịn nghe anh gọi tên người con gái khác khi lên giường cùng em và còn chấp nhận để anh yêu người khác nhưng… em không chấp nhận được việc anh sỉ nhục em.

Nước mắt nước mũi cô cứ vậy tuôn rơi, trong lòng vô cùng khó chịu, trái tim bị tổn thương hơn vạn lần anh ngoại tình…

– Hải Vân…

– Không cần phải giải thích… những gì anh nghe thấy là đúng đấy. Em rất hối hận khi đã lấy anh… hối hận vì đã quá dễ dãi với anh… hối hận vì sáng nay lại dây dưa làm tình với anh…

Không chỉ là khóc nữa mà những tiếng nấc uất nghẹn càng lúc càng nhiều. Cô thấy tim mình lại quá sức chịu đựng mà không trao đổi được máu nữa. Lồng ngực cứ như vậy mà rút lên từng cơn…

Cô nhìn anh, yêu thương bỗng chốc vụt tan biến. Sao hạnh phúc với cô lại ngắn ngủi đến vậy? Có lẽ, hai người thực sự không nên ở cạnh nhau thì hơn. Cô lùi người lại tránh bàn tay anh muốn chạm tới, vừa khóc vừa lắc đầu rồi lại cười:

– Em xin lỗi đã làm anh đau khổ suốt 7 năm qua… xin lỗi vì em có con mà anh nhẫn nhịn để sống… là em sai, đáng lẽ em không nên yêu anh… Danh Phong, em sai rồi… em không nên níu kéo tình yêu của anh… nhưng em chưa làm gì quá đáng… chưa từng để mắt người đàn ông nào từ khi yêu anh. Không phải 7 năm đâu, em yêu anh gần 10 năm rồi… 10 năm đổi lại được gì ngoài những nỗi buồn và sự thiếu tôn trọng từ anh… anh không coi em là vợ mà ngang nhiên ngoại tình, ngang nhiên nói yêu đương với người phụ nữ khác vậy nhưng em chỉ dám cáu gắt một chút, phát tiết một chút là bị anh quát nạt. Khi ấy em lại chọn im lặng vì càng cãi nhau em nhận ra lòng em rất khó chịu, lòng em càng đau hơn…

Cô nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước nhưng ánh nhìn không hề thay đổi. Từ lâu rồi cô luôn nhìn anh âu yếm, dịu dàng rồi đến giận anh cũng không nổi nhưng hôm nay cô tự cho mình pha vào đáy mắt một chút thất vọng…. một sự thất vọng xé nát trái tim. Cô cứ vậy lùi xa anh, còn anh đứng bất động nhìn theo đến khi cô xoay người đi vào phòng tắm liền chạy theo nhưng cô đã đóng sầm cửa lại.

– Vân… bình tĩnh đi chúng ta nói chuyện.

Cô không đáp lời anh mà để mình khóc lớn một trận, cửa phòng cứ vậy bị đập vào mà cô chẳng mở. Đến khi lòng đã nguội bớt, cô mới rửa sạch mặt mũi nhưng không làm cho đôi mắt hết đỏ được.

Mở cửa, lách qua anh đi về phía bàn trang điểm. Cô lờ anh đi mà chuẩn bị đi làm với khuôn mặt vô hồn. Đến khi cô bước qua cửa cánh tay bị lôi tuột lại vào phòng, cánh cửa lần nữa đóng sầm lại, cả người anh đè lên cô nặng… rất nặng. Anh nói rất nhỏ, âm giọng cũng nặng nề:

– Hải Vân, cho anh thêm thời gian…

– Anh muốn bao lâu nữa… đời người có mấy cái 10 năm? Em đã quá tuổi để mơ mộng rồi. Đến lúc em cũng nên trưởng thành đi thôi. Đến giờ em đi làm rồi… đừng miễn cưỡng mình như vậy.

– Không miễn cưỡng… anh xin lỗi… anh không cố ý nói như vậy.

– Được rồi, buông em ra cho em đi làm.

– Để anh đưa em đi…

– Em muốn ở một mình.

Anh từ từ nhổm người dậy nhìn sâu vào đáy mắt cô khẽ cúi xuống chạm vào môi cô thật nhẹ:

– Anh nói Khang Nam là em nghỉ một ngày rồi.

– Phó chủ tịch không bên khoa em nên không làm hộ em được… nay em có lịch tái khám của nhiều bệnh nhân. Em không sao…

Cô lách ra khỏi người anh mở cửa ra ngoài. Nói là không sao nhưng một nỗi buồn miên man cứ ám lấy tâm trạng. Thiếu úy Huy thấy cô xuống một mình thì mau miệng:

– Cục trưởng đâu rồi ạ? Không phải ngài ấy về đón phu nhân đi ăn trưa sao?

– Bệnh viện gọi rồi nên tôi không đi ăn được.

Hải Vân đi về phía xe mình, thiếu úy vẫn không ngừng miệng mà hớt:

– Ngài ấy đã đặt nhà hàng hải sản ngon nhất cho phu nhân còn đích thân lựa chọn đồ và dặn nhà hàng chế biến nữa… phu nhân không thể dùng bữa xong rồi hãy đi làm được sao?

– Anh đưa anh ấy đi ăn đi, tôi không muốn ăn.

Hải Vân mở cửa xe ngồi vào rời khỏi nhà. Từ sáng giờ cô chưa có gì bỏ vào bụng cả, đói đến mức bụng lép kẹp nhưng lại không muốn ăn vậy nên đến viện cô thay quần áo rồi khi thăm khám cho bệnh nhân luôn.



Danh Kiệt dửng dưng ngồi nhìn cô gái đứng trước mặt anh khóc sưng cả mắt. Anh không lên tiếng nói một lời nào trước lời oán trách của Tuệ Nhi.

– Danh Kiệt… em sẽ không theo anh nữa nhưng hãy tha cho mẹ em được không? Mẹ em đã làm gì mà anh lại đường đột khiến bà ấy bị đình chỉ đưa đi tạm giam điều tra như vậy chứ?

Thấy Danh Kiệt không tiếp chuyện, Tuệ Nhi sà đến ngồi dưới chân anh khóc nấc:

– Danh Kiệt… người chèn ép Cẩm Tú là em, người không biết điều là em sao anh lại làm vậy với mẹ em chứ?

Anh nhíu mày nhìn cô nhắc:

– Cô đứng lên và cách xa tôi ra một chút. Đừng để ai thấy tôi như đang bắt nạt cô vậy.

– Anh…coi như em cầu xin anh tha cho mẹ em rồi em sẽ không theo đuổi anh nữa.

– Cô không liên quan đến chuyện này, sớm muộn gì thì việc làm phi pháp cũng sẽ bị khui ra nếu không muốn ngã ngựa thì đừng cưỡi ngựa còn đã chơi phải chấp nhận rủi ro.

– Mẹ em không làm gì sai?

– Vậy sao cô phải xin tôi, quyết định điều tra là ở cấp trên.

– Nhưng chính anh đã đưa văn bản thông báo kết quả…

– Cô hãy vào gặp bà ấy mà hỏi xem mẹ mình đã làm gì? Hãy nhắn với bà ấy rằng trước khi gây chuyện hãy tìm hiểu thiệt hơn trước khi quá muộn. Mà hình như cũng quá muộn rồi, với những gì tôi đang có, bà ấy không thể ra tù sớm được.

Anh đứng dậy ra mở cửa tiễn khách nhưng Tuệ Nhi lại chạy ào đến ôm chầm lấy anh:

– Danh Kiệt… anh muốn gì cũng được nhưng hãy tha cho mẹ em. Anh đừng đưa hết bằng chứng được không?

– Bây giờ tôi không còn kiểm soát được nữa rồi. Cô nên đi tìm người khác thì hơn.

Anh gỡ tay cô ta ra nhưng càng bị giữ chặt. Anh thấy nóng người liền ngẩng mặt lên thì đã thấy Cẩm Tú đứng trước cửa từ bao giờ. Cô bình thản, khuôn mặt lạnh tanh tiến lại gần hai người cất giọng ra lệnh:

– Phiền cô buông người yêu tôi ra.

Tuệ Nhi lúc này mới thấy Cẩm Tú nhưng còn lưỡng lự. Danh Kiệt giật mạnh tay khiến cô ta ngã sõng soài xuống đất. Cẩm Tú chầm chậm bước lại gần nhắc nhở:

– Tôi là cấp dưới của cô nhưng cũng không lặng yên khi cô có ý định ve vãn bạn trai tôi đâu.

– Cô thì làm gì được tôi chứ? Tưởng mình nhân cách tốt đẹp lắm hay sao mà tự đắc, cô chỉ là một đứa con bị bỏ rơi…

“Bốp”

Danh Kiệt vừa định xử lí cô ta thì Cẩm Tú đã nhanh tay hơn mà tát thật mạnh xuống má Tuệ Nhi.

– Cô dám đánh tôi…

Tuệ Nhi nhổm người dậy muốn đánh trả nhưng tay đã bị giữ lại. Danh Kiệt đứng tránh trước mặt Cẩm Tú mà gằn giọng:

– Cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng c.h.ế.t.

– Danh Kiệt…

– Ngậm miệng

Anh lôi cô ta ném ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Cẩm Tú vẫn đứng im bất động không nhúc nhích. Nhìn cô như này khiến anh xót đứt ruột nên chỉ biết tiến đến gần ôm vào lòng:

– Đừng để ý đến cô ta, có anh ở đây rồi… đừng nhớ về quá khứ nữa.

– Danh Kiệt… em sinh ra bị bỏ rơi là lỗi của em sao?

Cả người Cẩm Tú run lên, cô đâu phải muốn sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, cô cũng muốn mình được ba mẹ thương yêu nhưng họ lại không muốn cho cô tình thương ấy. Để rồi lỗi của họ bây giờ lại thành để tài cho người ta châm biếm cô sao?

– Bảo bối… đừng khóc… không sao mà. Họ không thương em thì có anh thương em… anh sẽ bảo vệ em, che chở cho em và yêu em gấp nhiều lần đau thương em đã chịu.

Đúng là không có gì có thể giấu khi anh đã tạo cho cô một thế thân hoàn hảo. Vậy mà quá khứ vẫn được đào lên… cô ghét họ, người đã sinh thành ra mình… vì sao lại sinh ra cô để cô phải khổ sở như vậy. Đến giờ những kẻ ghét cô lấy đó làm điểm yếu để công kích, sỉ nhục cô…

Điều cô ta nói chưa phải là đáng sợ nhất… vì quãng thời gian trước năm 18 tuổi của cô như một vũng lầy mà cô không muốn nghĩ đến… một chuỗi những bất hạnh và cả sai lầm nữa nếu được khui ra thì sao đây… cô không muốn Danh Kiệt phải đối diện nhưng lại không muốn giấu.

– Danh Kiệt… em muốn kể cho anh nghe mọi chuyện về em, về những năm tháng tối tăm nhất của cuộc đời em…

Anh nâng khuôn mặt đọng nước của cô lên lắc đầu:

– Quên nó đi em… chỉ cần sống bên anh là được, quá khứ của em thế nào hãy để nó ngủ yên đi. Anh không muốn em đau lòng… chuyện gì muốn biết anh sẽ tự tìm hiểu còn em hãy coi như phần quá khứ ấy đã c.h.ế.t đi được không?

– Danh Kiệt… yêu em thực sự là rất thiệt cho anh. Vì sao lại cứ yêu em như vậy?

– Thiệt sao? Nếu vậy thì em phải đối xử với anh tốt một chút, yêu anh nhiều một chút đi.

– Vâng… sẽ yêu anh thật nhiều.

Dù anh an ủi như vậy nhưng lòng cô vẫn không yên. Dường như có gì đó vẫn còn lợn cợn mà cô không tìm được lí do.

Anh cốc vào trán cô một cái khi thấy cô cứ ngây ra như phỗng. Cô giật mình mỉm cười nhìn anh, hai người cứ vậy nhìn nhau, sống cùng nhà với nhau còn ngắm nhau cả ngày không biết chán.

Về đến phòng, Cẩm Tú vừa cầm điện thoại lên liền nhận được tin nhắn đến từ một người lạ đề nghị kết bạn zalo nhưng cô không đồng ý mà mặc kệ. Một lát có tin nhắn văn bản đến, cô liếc màn hình liền mở lên đọc “Tôi có thứ này cho cô xem rất đáng giá nên hãy đồng ý acp zalo đi.”

Vì cô cài chặn tin nhắn với người lạ nên buộc phải kết bạn nếu muốn gửi tin nhắn. Khi cô vừa ấn đồng ý liền có một video được gửi đến. Dù chưa load mở lên nhưng khung cảnh tĩnh trên nền video đã khiến cô giật mình. Đó là nhà của mẹ đẻ khi cô sống cùng bà… lòng cô bất an, trống lòng cứ đập còn cả cơ thể bất giác trở nên lạnh ngắt. Cô ra chỗ vắng mở lên xem nhưng vừa xem dc 2 giây liền đánh rơi điện thoại… cơ thể cô đau nhức như bị ai đó ném cho quả bom nguyên tử vào người. Đốn mạt… khốn kiếp… sao bọn họ lại quay lại nó còn lưu giữ đến bây giờ mới mang ra gửi cho cô chứ?

Cô run rẩy nhắn cho kẻ gửi đến “Vì sao lại có video này? Lấy ở đâu hả?”

Tin nhắn được đọc ngay và người bên kia đang hiện soạn tin nhắn “Cô không cần biết… chỉ cần cô rời xa người đàn ông cô yêu thì video này sẽ bị hủy”

“Không đời nào… đừng tưởng uy hiếp được tôi, các người thử tung nó lên đi xem hậu quả là gì?”

“Vậy để tôi gửi cho người đàn ông của cô”

“Không… lũ khốn kiếp, các người là ai và muốn gì ở tôi?”

Tin nhắn gửi đi nhưng lần này rất lâu mới có hồi âm “Cô có thời gian một tuần để chia tay còn không anh ta sẽ được xem nó.”

“Các người là ai? Sao lại có video này?”

Lần này đầu bên kia chúng chặn số của cô, toàn bộ tin nhắn đều bị hack xóa hết không còn lưu lại. Cô điên cuồng tìm cũng không có, chuyện này cứ như một giấc mơ vậy nhưng khi mở bộ sưu tập ra, video đó vẫn còn làm cô nhận thức được nó hoàn toàn có thật.

Cô tìm số điện thoại của Danh Phong gọi đi. Anh không nghe điện thoại nên cô để lại lời nhắn muốn gặp anh.

Từ lúc ấy, cô không còn thần trí mà làm việc nữa… quá khứ ấy anh biết nhưng để anh nhìn thấy hình ảnh cô bị cha dượng cưỡng bức thì cô không đủ can đảm. Cứ ngỡ mình đã thực sự chữa lành vết thương ấy nhưng nay còn được nhìn thấy thì tim cô như muốn ngừng đập… không chỉ đau mà còn thấy toàn thân ngứa ngáy, bẩn thỉu như sự việc mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Không tự chủ được mà nước mắt cứ thế rơi như mưa, sao họ lại độc ác với cô như vậy, cô đã làm gì họ chứ? Sao trên đời lại có thứ ba mẹ độc ác đến mức muốn thấy con mình bị vùi dập đến không sống nổi mới được sao?

Từng tiếng khóc cứ nấc lên, mang theo sự khó thở nơi lồng ngực… lúc này đây cô chỉ biết mong mình đừng sinh ra, đừng có mặt trên cõi đời này nữa vì cuộc đời quá bất công với một đứa như cô.

Cô đã không ngừng cố gắng học tập khi được Danh Phong nhận nuôi vì nghĩ phải tự nuôi sống được bản thân khi lớn lên. Rời xa anh, cô đã chẳng cho ai cơ hội mà yêu đương với mình vì nghĩ có người đàn ông nào mà chấp nhận một cô gái đã từng bị cưỡng bức, từng được bao nuôi… bản thân cô còn thấy bẩn thì sao người ta chấp nhận. Vậy mà cô lại yêu Kiệt… yêu đến mù quáng, yêu đến tê tâm liệt phế rồi bây giờ không thể buông tay lại bị trăm người quấy nhiễu phá đám.

Bây giờ cô phải làm gì với anh đây, bất cứ thứ gì cô có thể nói với anh nhưng chuyện này… rất khó để mở lời. Cô còn không chịu được sao mà nói ra chuyện này cơ chứ? Sự căm hận lúc này càng lớn hơn nữa khi nghĩ tới những người đã sinh ra mình…

Có những chuyện chỉ nghe qua không kinh động bằng được tận mắt chứng kiến… cô sợ làm anh tổn thương nếu như nhìn thấy nó. Dù anh rất yêu…. nhưng có ai muốn nhìn thấy hiện thực phũ phàng ấy mà không ám ảnh….

Video không nét nhưng tiếng cô la hét khóc đến xé lòng…. cô còn liên tục gọi mẹ cứu mình, bà ta nghe thấy nhưng lại nhẫn tâm im lặng… Dứt khoát xóa nó đi, cô ngồi lê lết trên sàn mà khóc… cả cơ thể run lên đau đớn như đang bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

– Tại sao lại đối xử với tôi như vậy… tại sao chứ? Ông trời… người không có mắt hay sao mà bất công với tôi như vậy….

Cô khóc chết lặng ôm lấy thân thể như đang bị bàn tay dơ bẩn của ông ta chạm vào…

– Đừng động vào tôi… tránh xa tôi ra… xin ông…

Cô vừa khóc vừa lùi người ngồi vào sát tường với khuôn mặt sợ hãi…

– Đừng mà….

Cẩm Tú ngồi co ro trên sàn bê tông lạnh mà ôm lấy cơ thể nhưng miệng không ngừng nấc lên kèm theo tiếng cầu xin thê lương “Xin ông, đừng động vào tôi….”