Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 35



Hải Vân xoay hẳn người lại lắp bắp:

– Vậy anh có nghe thấy em nói gì không?

– Già rồi nên không nghe rõ lắm.

Cô thở nhè nhẹ ra một cách nhẹ nhõm nhưng nhìn mặt anh vẫn không tin lắm, già rồi sao? Liệu có phải anh lừa cô không, cô nói sát bên tai anh còn gì? Cô quên mất chồng mình là cảnh sát nên thính nhạy, cô động chạm mặt mũi anh nhiều như vậy cơ mà. Rõ là cô bị lừa, dậy rồi còn giả vờ ngủ. Cô nhìn anh đầy nghi ngờ nhưng cũng chẳng muốn truy cứu nữa mà nằm thẳng người đặt hai tay lên bụng đậy mắt lại.

– Không muốn ôm nữa hả?

– Em thấy thói quen này không tốt chút nào, lỡ như đến lúc quá quen rồi không có nữa thì sẽ bị mất ngủ. Tìm người thay thế cũng phải mất một thời gian vậy nên không ôm nữa thì tốt hơn… hơn nữa, em cũng chỉ là một người bình thường…

Cô định nói “nên cũng không giỏi kiềm chế khi anh dễ dãi như vậy” rồi lại thôi.

– Vậy thì để anh ôm cho dễ ngủ.

Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong lời anh nói đã bị ôm cứng lấy, hai cơ thể nằm dí sát vào nhau, thời tiết không nóng mà từ sâu trong cơ thể cứ hầm hập như lửa cháy. Đã vậy, tay anh thì ôm mà chân lại gác khiến cô muốn nhúc nhích cũng không nổi. Anh còn nhắc nhở:

– Từ giờ đến Tết còn hơn một tháng nữa, em cũng nên tận dụng thời gian ấy mà làm vợ anh đi.

– Thì em vẫn đang làm đấy thôi…

– Làm chỗ nào, em có biết sống như vợ chồng là thế nào không?

– Sáng sáng em dậy chuẩn bị đồ cho anh đi làm, tối về hỏi han, ngủ cùng giường rồi còn gì nữa.

Cô thấy ngạt thở khi bị ôm cứng lấy mà mặt cọ vào người anh thực khó chịu nên xoay người lại, áp lưng vào vòm ngực rộng rãi của anh, cả người nằm lọt thỏm trong lòng chồng. Nhưng hình như tư thế nằm này bị sai rồi, anh cũng điều chỉnh mà gác hẳn mặt lên hõm cổ cô một cách tự nhiên, hơi thở phả lên má, lên vai cô nóng hổi. Dường như anh còn cố tình để môi áp trên bả vai không chịu dịch chuyển.

– Danh Phong…

– Hửm… ngủ đi.

– Anh đừng ôm em nữa được không?

– Không ngủ được…

– Trước kia vẫn ngủ được còn gì?

– Đấy là không nằm cạnh em…

– Nhưng em…

– Muốn gì?

Cổ, vai cô dường như bị bỏng khi anh vô tình di chuyển mặt mà môi lại chạm tới da thịt trơn nhẵn của cô.

Dù có muốn gì thì cô cũng chẳng mở miệng nổi nên im lặng không nói nữa, nằm yên nhắc mình nhắm mắt cố mà ngủ nhưng càng cố lại càng tỉnh. Hậu quả là nguyên một đêm cô thức trắng, nằm im không nhúc nhích trong lòng anh còn anh chẳng biết có ngủ không nhưng cũng không động đậy, không nói chuyện cũng không buông cô ra, cứ ôm nguyên một đêm như vậy.

Sáng sớm, khi cô nhắn cho Cẩm Tú liền bị mắng xơi xơi là anh đã gợi ý như vậy còn không chịu bắt sóng. Cô cãi cự:
[Nếu anh ấy muốn thì phải tiến tới chứ?]

(Anh ấy ngại hoặc có thể anh đang nghĩ cho cô thôi… chỉ khi quan tâm đến cảm nhận của đối phương thì hành động mới lưỡng lự như vậy?)
[Tôi không hiểu?]

(Này nhé… anh ấy sợ cô nghĩ bản thân đang coi cô là người thay thế sẽ khiến cô tổn thương, hai người mới tiến triển nên người ta đang dò ý của cô nếu cô cho phép thì sẽ tiến đến nhưng cô lại lặng yên không trả lời)
[Vậy tôi phải làm gì?]

(Quay lại và tạo điều kiện cho anh ấy nảy sinh ham muốn không thể kiềm chế, ví dụ như nhìn bằng ánh mắt say đắm… chỉ cần thế thôi cũng sẽ phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng của người ta luôn.)
[Cô làm tôi lại tiếc rồi…]

Cẩm Tú đọc tin nhắn mà tủm tỉm cười quay ra nhìn Danh Kiệt vẫn đang vùi đầu vào gối ngủ say mà nhắn lại cho Hải Vân:

(Cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý, mặt phải dầy lên một chút… và quan trọng hơn là phải cố tình tạo điều kiện)
[Tạo điều kiện????]

(Cô tự nghĩ đi.)

Điện thoại của cô bị Danh Kiệt rút lấy, anh nheo mắt nhìn rồi nhíu mặt khó hiểu:

– Không phải phụ nữ lại nói chuyện phòng the chứ?

– Một chút thôi… vẫn còn sớm anh ngủ thêm đi. Em dậy chuẩn bị đồ ăn sáng.

Cô nhổm người dậy không nổi khi đã bị kéo trở lại giường. Anh đè hẳn nửa người lên:

– Ăn sáng thứ khác ngon hơn.

– Á… nhưng em đói…

– Để anh ăn no rồi sẽ cho em ăn.

Bộ đồ lót trên người đã nhanh chóng bị tháo tung ném đi đâu đó. Cả người bị vùi trong đống chăn đệm, anh thả xuống môi cô nụ hôn vụn vặt cười cười:

– Buổi sáng vận động rất tốt cho sức khỏe nhất là với bạn gái ngọt nước như này…

– Anh đừng có kiếm cớ… ưm… đừng…

Cô bị anh kéo vào cuộc yêu buổi sớm. Nắng bình minh nhè nhẹ rơi trên giường trên hai cơ thể không mảnh vải che thân. Trong phòng im ắng bỗng chốc bị khuấy động bởi âm thanh rên rỉ thỏa mãn, tiếng chạm của da thịt mềm mại khiến người khác đỏ mặt, cực khoái như thuỷ triều dâng lên mỗi lúc một cao.

Hải Vân chờ mãi không thấy Cẩm Tú nhắn lại thì bỏ điện thoại rời khỏi giường tiến lại gõ cửa phòng tắm:

– Danh Phong… nay anh có phải đi họp không?

– Không có.

Cô hỏi anh để chuẩn bị đồ cho phù hợp, anh mặc quân phục nhưng những ngày không phải họp, anh có thể mặc âu phục bình thường đi làm. Cô thích ngắm nhìn anh trong bộ quân phục cảnh sát hơn, khi ấy trông anh rất cuốn hút.

– Hải Vân..

– Dạ

– Lấy khăn tắm cho anh, anh quên mất rồi.

Cô mở tủ lấy ra chiếc khăn tắm đến gõ cửa. Anh không thò tay ra lấy mà chỉ mở hé cửa ra, chẳng lẽ lại bắt cô mang vào tận nơi. Nhớ lại lời Cẩm Tú, cô đẩy cửa bước vào nhưng không dám nhìn về hướng người đang tắm mà lắp bắp:

– Em để đây anh lấy được không?

– Mang gần đến đây một chút đi.

Cô đi giật lùi người lại nhưng thấy hơi lố, dù sao anh cũng là chồng cô cơ mà… nhìn một chút có sao đâu. Vậy mà khi cô quay lại, anh cũng quay lại… ánh mắt không tự chủ của cô rơi trên cơ thể trần trụi kia không chớp mắt. Anh nhặt khăn tắm trên tay rồi mà cô vẫn như mất hồn đứng bất động. Hai lần ân ái nhưng nay cô mới có dịp nhìn chồng khỏa thân một cách mất kiểm soát như vậy?

– Em đang nghĩ gì vậy?

Anh đã quấn khăn tắm đứng ngay trước mặt cô lau tóc, ánh nhìn không ngần ngại mà cứ chằm chằm khiến cô càng đỏ mặt.

– Em…. sao anh lại cho em nhìn mình khỏa thân vậy?

– Là do em tự nhìn còn anh đang tắm… nếu em thấy bất mãn thì có thể cho anh nhìn lại.

– Không có…

Cô chưa kịp chống chế thì cả người bị lôi đến trước vòi nước xả ướt sũng.

– Anh làm gì vậy?

– Đòi quyền lợi của mình là ngắm em khỏa thân…. và đòi quyền lợi làm chồng như em nói.

Chẳng kịp cho cô tiếp ứng, cả người ướt át bị đè vào tường lạnh buốt, thân hình cao lớn rắn chắc của anh áp hẳn lên cơ thể đang run vì lạnh và vì bất ngờ của cô. Môi mềm bị phủ lấy như cuồng phong vũ bão. Một nụ hôn mạnh và tốc độ nhanh khiến cô không kịp thích ứng, môi tê rần rần nhưng cô không phản đối lại vòng tay lên ôm cổ anh. Cô không biết vì sao anh hành xử như vậy nhưng cũng chẳng còn muốn quan tâm nữa… kí ức của những lần trước ùa về… lần nào cũng chỉ là đau đớn khiến cô rùng mình.

Có lẽ đây chính là cảm giác của sự tham lam trong tình yêu, thà chịu đau để ôm ấp yêu đương cùng người mình yêu chứ không muốn đánh mất cơ hội này.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, từ lạnh cô dần nóng người, môi khẽ hé mở đón nhận đầu lưỡi quấn quýt đến mê loạn. Bàn tay anh vuốt ve trên đùi vén chiếc váy ngủ đã ướt sũng đi qua đầu ném xuống rồi lại dính lấy môi cô mà hôn. Lúc này, cô cũng chẳng biết tâm trạng của mình là gì nữa chỉ nhất mực nương theo hành động táo bạo của anh. Cả hai ngực bị nắm lấy xoa bóp, cô khẽ rên rỉ trong vòm họng… so với hai lần anh say rượu thì hôm nay có chút khác hơn là cả hai đều tỉnh táo nhưng cuốn vào nhau như người say rượu. Anh để cho nước rơi xuống ướt cả hai thân thể nóng giẫy. Cô cảm nhận được anh vội vã cuồng nhiệt… có lẽ anh sẽ không thể tiếp tục nếu dừng lại giữa chừng nên ra sức vừa hôn vừa lan man vuốt ve trên cơ thể cô không nhân nhượng. Nơi hạ thân, cô cảm nhận rõ dục vọng nóng bỏng của anh chạm vào mình. Dù chẳng phải quan hệ tình dục vì yêu nhưng cô lại tham lam đón nhận… chỉ cần là anh thì không yêu có là gì? Chí ít, anh cũng tỉnh táo để biết đang làm tình với vợ của mình.

Anh xoay cơ thể cô lại, hai tay xoa nắn bên eo mà nụ hôn rải xuống vai trần rồi dục vọng nóng bỏng của anh đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô. Hải Vân bất ngờ khẽ rên lên một tiếng.

– Ưm…

Hoàn toàn không đau mà chỉ có chút khó khăn khi tiếp nhận. Cô mong chờ anh tới như vậy thì đón nhận anh cũng dễ dàng hơn. Tay anh di chuyển lên ôm lấy hai bầu ngực đang vì sự kịch liệt ra vào mà rung động.

– Em có đau không?

Cô khẽ lắc đầu, anh lại rải nụ hôn xuống cổ, xuống lưng rồi bắt đầu vận động cơ thể nhanh hơn. Những lần ra vào đến lay trời lở đất cũng chưa thỏa mãn hết dục vọng của anh. Trước tiết tấu của anh, cô không kìm lại được âm thanh ma mị yêu đương dày đặc. Cơ thể bất ngờ bị xoay lại, anh tìm đến môi cô hôn lại. Cả người nhẹ bẫng được anh nâng trên tay. Cô quắp lấy hông anh, hai tay vẫn bám trên vai anh như lấy một điểm tựa vững chãi cho khỏi ngã. Cả người được thả xuống giường, anh mới rời khỏi môi cô khi dục vọng đã không thể kiềm chế mà nhấc một chân cô vắt lên tay anh, lần nữa tiến thật sâu… sâu như muốn đem hòa nhịp hai cơ thể là một. Cô không dám nhìn anh, nhưng cơ thể không thể giấu mà từng hồi co thắt, cả cơ thể thỏa mãn run lên từng hồi. Cô rất sợ thứ ảo giác này sẽ biến mất…. liền nghĩ rằng cô chỉ đang tưởng tượng yêu đương cùng anh nên bất giác thốt lên:

– Danh Phong… đừng khiến em vọng tưởng.

Nghe cô nói, anh thoáng ngượng ngập, động tác vì thế mà chậm lại. Cô chỉ hận mình sao lại nói thế. Anh có ý định dừng lại, cô hốt hoảng ngồi dậy ôm lấy anh chủ động vội vàng hôn lên môi anh như sợ chẳng còn được yêu nữa.

Anh cũng nhanh chóng quay lại cảm xúc mà khoảng thời gian sau đó nhẹ nhàng từ tốn hơn. Anh cúi xuống hôn lại trên môi cô chậm rãi. Trái tim cô vì thế mà đập không tự chủ cứ thình thịch không thôi.

Anh đặt cô trở lại nằm xuống, nụ hôn thả xuống ngực mỗi lúc một đam mê cuồng nhiệt. Cô ôm lấy anh cảm nhận tình yêu đong đầy trong lòng để anh thuận lợi mang dục vọng nóng bỏng kia chôn sâu vào cơ thể cô mỗi lúc một tham lam, tốc độ dần nhanh hơn. Khoái cảm ập đến, cô ngây ngất như chìm đắm trong hoan ái, cả cơ thể lâng lâng, tâm hồn như lìa khỏi cơ thể tận hưởng sự sung sướng không thôi.

Chẳng biết yêu đương bao lâu mới thỏa mãn được cả hai, một đêm thức trắng lại mới sớm ra đã tốn sức nên Hải Vân không còn muốn mở mắt nữa.

Trong mơ màng mệt mỏi, cô nghe tiếng anh gọi ngay bên cạnh:

– Vân…

Hé mắt nhìn anh thật gần, cô liền nhắm mắt lại:

– Em muốn ngủ một chút.

– Ừm… vậy thì nghỉ làm một hôm nhé!

Người cô được anh kéo chăn đắp lên, bên tai có tiếng máy sấy tóc ù ù. Tóc cô vẫn còn ẩm nhưng vì quá mệt mà không thể xử lí. Anh nâng đầu cô gối lên chân mình rồi chủ động giúp cô làm khô. Vừa mơ màng cô vừa mỉm cười ngốc nghếch… mặc kệ anh gỡ tóc sấy đầy vất vả nhưng không hề lóng ngóng… có lẽ anh đã từng sấy tóc cho Cẩm Tú. Nhưng kệ… miễn là bây giờ, cô đang được anh quan tâm dù chỉ một chút thôi cũng đã thấy thỏa mãn. Nếu cứ tiếp tục đối chất, so sánh, đòi hỏi thì bao giờ mới cảm nhận được hạnh phúc. Cô đã coi Cẩm Tú như là bạn thì không nên so đo với cô ấy nữa.

Khi tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, trên người cô phủ chăn nhưng đã được mặc áo. Có lẽ anh không biết lấy đồ của cô như nào nên đã lấy áo thun của mình cho cô mặc. Anh không còn ở trong phòng nhưng nghĩ lại những gì đã xảy ra bất ngờ vào buổi sớm là mặt cô lại đỏ dựng. Gục mặt trên gối mà miệng cô lại tủm tỉm cười.

Buổi sáng nay, chắc chắn Danh Phong đi làm muộn vì cô thấy anh tắt điện thoại liên tục khi hai người làm tình.

Trên đầu giường, một mảnh giấy nhỏ được để lại “Anh đã gọi cho Khang Nam xin cho em nghỉ ngày hôm nay rồi… cứ ở nhà nghỉ ngơi và ngủ bù đi, thức đêm như vậy chắc em rất mệt.”

Hải Vân ngơ ngẩn đọc đi đọc lại rồi mắt cứ chớp chớp, đầu vẫn chưa chịu nhảy số. Có phải đêm qua cô không ngủ anh cũng biết không? Vậy mà anh lại nằm im ôm cô cũng không nhúc nhích. Cô cũng như anh vậy mà yêu đương xong ngủ không biết trời đất là gì còn anh thì vẫn đi làm… chăm chỉ thật đấy.

Xuống dưới nhà, cô thấy mẹ Danh Kiệt ngồi cắm hoa nhưng mãi không động đậy. Người đang thẩn thơ suy nghĩ nên tiến lại gần ngồi xuống ghế đối diện, nhón lấy chiếc kéo nói:

– Dì để con cắm hoa nốt cho.

Bà Tuyết giật mình cũng không từ chối mà đẩy hoa về phía con dâu:

– Nay con không đi làm sao?

– Vâng ạ… con mệt nên nghỉ. Dì đang có chuyện gì sao?

Bà khẽ thở dài tâm sự:

– Giá như Danh Kiệt được như Phong nhà con thì thật tốt… càng lúc nó càng bướng bỉnh không coi ai ra gì cả. Đến ông nội cũng không nói được nó nữa… bây giờ chỉ vì nó không muốn lấy Tuệ Nhi mà làm mẹ con bé bị điều tra đã vậy còn nhờ Danh Phong vây lấy không cho ai tiếp ứng. Vậy khác nào đưa người ta vào chỗ chết.

– Dì, bà ấy làm sai thì sớm muộn gì cũng bị điều tra mà thôi.

– Chuyện này khó nói lắm… sai hay đúng chẳng phải do con người ta sao. Nếu Danh Kiệt không bướng bỉnh yêu con bé kia thì nó có tuyệt tình như vậy không? Bây giờ nó đang động đến rất nhiều người không nên động… dì rất lo cho nó.

Hải Vân đồng cảm với suy nghĩ của bà nhưng rồi đưa ra lời khuyên:

– Dì là người hiểu chú ấy hơn hai hết, dì cũng kiên trì với tình yêu của mình nên dì phải thấy chú ấy giống dì, yêu là đi đến cùng. Mọi người càng cấm sẽ càng phản tác dụng chi bằng ủng hộ chú ấy không tốt hơn sao? Gia đình sẽ đỡ bất hòa.

– Con có biết con bé đó…

– Từng là nhân tình của chồng con.

Câu trả lời rõ ràng ấy khiến bà Tuyết sửng sốt nhưng Hải Vân lại vô cùng bình thản cắm hoa, khuôn mặt không chút buồn phiền mà ngược lại còn reo vui nữa.

– Con không ghen sao?

– Họ có còn gì với nhau nữa đâu mà con ghen ạ, anh ấy vẫn là chồng con mà.

– Vậy sao con đòi ly hôn?

– Vì con không còn yêu anh ấy nữa, như con nói, hôn nhân không tình yêu thực rất mệt mỏi. Cả hai bọn con đều mệt.

– Nhưng cô gái đó sẽ hủy hoại tương lai của Danh Kiệt, nó không xứng đáng một chút nào.

Hải Vân nhìn sự gay gắt kia mà lắc đầu:

– Xứng đáng hay không chỉ mình chú út mới biết được, người ngoài cuộc như chúng ta không hiểu được họ. Còn cô ấy chính là người lo cho chú út hơn cả, người hủy hoại chú ấy không phải Cẩm Tú mà chính là sự ép buộc của mọi người trong gia đình đấy. Có địa vị thì sao, có tiền thì sao… cả đời sống không cảm xúc bên người mình không yêu chắc chắn rất khổ… khổ cho mình và cho cả người bên cạnh nữa.

Bà Tuyết thấy Hải Vân liên tục bênh vực Cẩm Tú mà không khỏi bất ngờ. Chẳng có người vợ nào lại bênh vực nhân tình của chồng đến như vậy cả. Hải Vân nói như tâm sự nhưng lời nói chứa cả những bi thương:

– Danh Phong cũng quá khổ khi 7 năm qua phải sống với người mình không yêu. Còn con cũng đâu có sung sướng gì khi chỉ sống với thân xác anh ấy. Sự cố chấp của mọi người có thể làm cho ai đó sống khổ sở cả đời… cuộc đời thứ 2 không có vậy hà cớ gì phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Bây giờ con nhận ra cũng đã muộn nhưng nửa phần đời còn lại, con muốn sống cho mình vậy nên mới ly hôn. Con thực hối hận vì đã cố chấp quyết định lấy Danh Phong. Nếu dì yêu chú út thì hãy ủng hộ cho chú ấy hạnh phúc đừng đi theo vết xe đổ của vợ chồng con nữa.

Hải Vân thấy không cần phải tiếp tục khuyên nhủ nữa vì chính dì đã trải qua việc không lấy được người mình yêu mà phải chờ đợi mỏi mòn đến khi gần hết đời mới về bên nhau rồi. Vậy mà sao còn cố chấp ngăn sông cấm chợ con cái. Cô thu dọn cuống hoa trên bàn đứng lên toan vứt đi. Ngẩng mặt thấy Danh Phong đang đứng nơi cửa nhà khiến cô giật mình. Anh nhìn cô nhàn nhạt hỏi:

– Lấy tôi em hối hận đến thế sao?