Tế Thủy Trường Lưu

Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Tần Thư và Lăng Ba đến thì trời đã gần tối, hai người gặp nhau ở đầu ngõ, Tần Thư vừa vào cửa là kéo Tiêu Ninh lại, “Tớ có nghe nói đến chuyện Tiểu Vũ và Cận Phong đã bị trường học biết? Trường học còn muốn đuổi Tiểu Vũ có thật không?” Giọng điệu của cậu ta rất lo lắng, có lẽ cậu ta thực sự lo lắng cho Tiêu Vũ.

Tiêu Ninh để hai người ngồi xuống, lại để cho Tiêu Vũ rót trà, sau đó nói, “Chiều nay tớ đã đi tìm hiệu trưởng rồi. Tiểu Vũ sẽ tự nguyện nghỉ học. Tớ dự định đưa em ấy ra nước ngoài.”

“Đi nước ngoài?” Lăng Ba giật mình, “Hiện tại có dự định đi đâu chưa?”

Tiêu Ninh lắc đầu, “Chuyện xử lý visa đã để Phong Thành làm rồi. Còn đi đâu thì xem ý kiến Tiểu Vũ.”

Tiêu Vũ nhìn về phía bên cạnh chớp chớp mắt, vẫn nở nụ cười tươi như trước, “Phong đại ca nói sẽ giúp em liên hệ trường học. Em sẽ nghe Phong đại ca hết.”

Nghe vậy, Tần Thư vẫn không dừng lại, cau mày hỏi, “Tên khốn cố tình đăng ảnh là ai? Có điều tra ra chưa?”

Tiêu Ninh bảo Tiêu Vũ vào bếp xem bữa tối nấu như thế nào, sau khi Tiêu Vũ rời đi, anh nói, “Không, nhưng khỏi cần kiểm tra tớ cũng biết người đó là ai.”

“Ai?”

“Ai?”

Tần Thư và Lăng Ba đồng thời hỏi, Tiêu Ninh liếc mắt nhìn bọn họ cười cười, “Bây giờ tôi chưa thể nói cho hai người biết, nhưng hai người đừng lo lắng, hiện tại chúng ta rất an toàn.” Lần này có lẽ Phong gia chỉ muốn cho anh một lời cảnh báo. Cho anh hiểu rằng không có tương lai cho anh và Phong Thành, vì Phong gia có thể đảo lộn cuộc sống của anh chỉ bằng một vài thủ thuật nhỏ. Nếu đổi người khác, chắc đã sợ hãi rời khỏi Phong Thành ngay lập tức, nhưng anh không phải ai khác, anh là Tiêu Ninh.

Đừng nói là trong lòng anh có Phong Thành, cho dù trong lòng anh Phong Thành không quan trọng, anh cũng nuốt không trôi cái khẩu khí này.

Anh đã yêu ai, đây có phải là sai lầm không, không cần người khác nhắc nhở, anh tự có quyết định của riêng mình!

Tần Thư tự nhiên không làm theo, Tiêu Ninh lại nói, “Chuyện này đối với hai người sẽ có ích, không cần phải gấp.” Tần Thư và Lăng Ba lúc này mới dừng lại.

Mấy người họ dùng bữa tối khá yên bình, Tần Thư và Lăng Ba rời đi sau bữa ăn, Tiêu Ninh đứng ở cửa nhà chính ngắm cây hòe trong sân. Tuyết đã tan, mặt đất ẩm ướt có chút bẩn, hơi lạnh trong không khí vẫn còn rất rõ ràng. Tiêu Ninh quấn chặt áo khoác bỗng nhớ tới giấc mộng kia, trong giấc mộng ngón tay mảnh khảnh của Phong Thành dính đầy vết máu, tiếng nói thành thục quyến rũ, nhưng hơi thở tử vong lạnh như băng. Tiêu Ninh đã xác định rằng Phong Thành đã cắm rễ nảy mầm trong trái tim mình, anh không muốn và sẽ không để bất cứ ai cướp Phong Thành ra khỏi mình, ngay cả người nhà của Phong Thành cũng không được.

Điện thoại trong túi đang rung lên, Tiêu Ninh lấy ra thấy được hai chữ “Phong Thành” nổi bật dưới ánh đèn lạnh lẽo.

Bất giác mỉm cười, rồi nhấn trả lời.

“Ăn tối chưa?” Giọng nói của Phong Thành qua điện thoại di động dường như càng êm tai hơn, khi giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, nụ cười trên môi Tiêu Ninh càng đậm.

Tiêu Ninh cầm điện thoại, nghiêng dựa vào khung cửa, nhẹ giọng trả lời, “Em ăn cơm rồi, buổi chiều Tần Thư và Lăng Ba tới.”

“Bọn họ cũng nghe nói về Tiểu Vũ?”

“Ừm.”

Điện thoại im lặng một lúc mới chậm rãi truyền đến tiếng Phong Thành, “Tiểu Ninh, anh sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Vũ và bà cố, em đừng làm chuyện điên rồ.”

Tiêu Ninh cười không ra tiếng, Mạc Nhan có lẽ đã nói với Phong Thành chuyện buổi chiều rồi, nếu không, Phong Thành sao có thể cố ý nói những điều như vậy vì lo lắng anh sẽ rời bỏ hắn. Phong Thành như vậy Tiêu Ninh thấy rất dễ thương. Anh lại tưởng tượng đến người đàn ông tài hoa quyết đoán mười năm sau, rồi nghĩ về dáng vẻ khi Phong Thành đang lên tiếng vào lúc này, giọng nói của anh cũng mềm mại hơn, “Ừm, em sẽ không làm những điều ngu ngốc.”

“Tiểu Ninh, dù sao cũng phải tin tưởng anh.” Phong Thành nói.

Tiêu Ninh lầm bầm hai tiếng, “Em cũng không có lựa chọn khác.”

Tiếng cười nhẹ nhàng sâu lắng của Phong Thành truyền vào tai, nụ cười trên mặt Tiêu Ninh càng rạng rỡ. Vào đêm đông lạnh giá, bởi vì lời tin tưởng của người yêu, một mảnh tiếng cười có thể xua tan đi cái lạnh lẽo bất an. Cho nên con người là loài vật đa cảm, những thứ bên ngoài dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể so được với niềm vui nhỏ bé, ngắn ngủi trong lòng.

Hai người nói thêm vài lời, Phong Thành mới cúp máy.

Màn hình điện thoại di động đã đen kịt, người đàn ông tuấn tú vẫn không rời mắt khỏi điện thoại. Mạc Nhan ở bên cạnh không nhìn được nữa, ho khan một tiếng, Phong Thành mới khôi phục lại tinh thần. Nụ cười chưa kịp mất đi đã bắt đầu phai nhạt, Mạc Nhan hỏi hắn, “Vì Phong gia đã biết chuyện của Tiểu Ninh, kế tiếp anh định làm thế nào?”

Nụ cười nhạt nhòa trên mặt người đàn ông lại dần dần leo lên, lần này nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Tôi đi Thượng Hải.”

Đúng lúc này, Bạch Bắc đẩy cửa bước vào, nghe được lời nói của Phong Thành, sắc mặt anh ta thay đổi, “Anh dự định ngả bài?”

Phong Thành hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha mềm mại trở lại phòng riêng, “Lần này là Tiểu Vũ, lần sau sẽ là Tiểu Ninh. Nếu như bọn họ muốn có kết quả, tôi sẵn sàng giao cho bọn họ.”

Nghe vậy, Mạc Nhan và Bạch Bắc liếc nhau, nhưng đều không nói.

Phong Thành luôn là một người có tinh thần tự chủ cực mạnh, mọi suy nghĩ, mọi lựa chọn và từng bước đi tiếp theo của hắn đều hiện rõ trong đầu. Từ lúc chủ động tiếp cận Tiêu Ninh, hắn đã đoán trước được tình hình rồi. Giống như hôm nay, thái độ của hắn bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, ánh đèn sáng trên đầu đều soi vào mặt, phản chiếu đôi mắt đen càng ngày càng khó hiểu.

Visa của Tiêu Vũ rất nhanh đã chuyển tới. Phong Thành chắc chắn có mạng giao thiệp, nếu không hắn sẽ không thể lấy được trong vòng một hoặc hai tháng. Phong Thành chọn năm trường cho Tiêu Vũ lựa chọn, lúc đó Cận Phong cũng ở cạnh, hai người họ đã nhất trí quyết định chọn một trường đại học ở miền nam Canada. Đây là một đất nước thích hợp cho mọi người sinh sống. Chế độ phúc lợi cho sinh viên quốc tế cũng tốt. Thời gian ra nước ngoài dự kiến ​​vào năm tới. Tiêu Vũ khăng khăng muốn cùng bà cố của mình trải qua hết năm, nói chung Tiêu Ninh không có phản đối chuyện này. Đây là con đường mà Tiêu Vũ đã chọn, anh sẽ không can thiệp.

Trường học đã đóng cửa, đường phố và ngõ hẻm trở nên sôi động. Phong Thành ngồi trên giường trong phòng ngủ của Tiêu Ninh, nhìn thẳng vào Tiêu Ninh đang đứng trước mặt hắn. Tiêu Ninh rất không được tự nhiên với cái nhìn này, hôm nay đôi mắt hẹp của Phong tiên sinh hình như có ý đồ bất chính, vì vậy anh ho khan một tiếng hỏi, “Nhìn cái gì?”

Phong Thành mỉm cười, vươn tay kéo anh qua, Tiêu Ninh mất thăng bằng ngã vào trong tay hắn, Phong Thành một tay ôm lấy eo, một tay chống đỡ sau đầu anh, hơi thở trong trẻo độc nhất vô nhị ập đến mũi Tiêu Ninh. Phong Thành cúi đầu xoa xoa đỉnh đầu của anh, “Tiểu Ninh, anh phải đi mấy ngày.”

“Đi đâu?”

“Bắc Kinh.”

Tiêu Ninh gật đầu và lặng lẽ nép vào vòng tay hắn, giữa người thương thật ra cũng có những lúc tình tứ thầm kín, chẳng hạn như lần này Tiêu Ninh biết Phong Thành sẽ đi Thượng Hải vì Phong gia ở Thượng Hải. Nhưng Phong Thành che giấu anh cũng không nói ra, anh chưa bao giờ nghi ngờ lòng chân thành và tình cảm của Phong Thành nên lúc này mới giả ngu.

“Đi bao lâu a?” Tiêu Ninh hỏi.

Ngón tay Phong Thành vuốt ve tóc của anh hết lần này đến lần khác, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, “Khoảng ba ngày, nhớ anh sao.”

Tiêu Ninh lúc này cũng không cười nhạo, thành thật gật đầu, Phong Thành nâng người lên để anh an tâm ngồi vào trong lòng mình, sau đó cúi đầu xuống dễ dàng xâm phạm đôi môi. Hương thơm trong miệng chàng trai không nồng, thoang thoảng mùi cỏ thơm, nhưng hơi thở của Phong Thành đang dần gấp gáp, bởi vì có quá nhiều cầu mà không được, chờ đợi quá lâu, cái thứ đó thôi thúc ham muốn mỗi khi môi lưỡi quấn quýt, chúng trở nên rõ ràng và thô bạo lạ thường.

Muốn ép ai đó ở dưới thân, xâm chiếm một cách dịu dàng và độc đoán, để nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc và yếu đuối của anh dưới thân hắn, và nghe anh thất thanh gọi tên mình thành tiếng.

Đây là yêu cầu ích kỷ và ngây thơ nhất của mỗi người đàn ông đối với nửa kia của mình.

Có lẽ đang nghĩ đến việc Phong Thành sẽ một mình đối mặt với gia đình mình, Tiêu Ninh cũng có chút xúc động, ngón tay móc chặt lấy cổ Phong Thành, chủ động phục vụ cho sự xâm chiếm của nam nhân. Hơi thở hổn hển đan xen vào nhau, không khí bên trong phòng bị nụ hôn bôi lên một bầu không khí mơ hồ. Khuôn mặt tuấn tú của Phong Thành ở trước mắt anh, chân mày sâu và sống mũi thẳng đứng khẳng định sức mạnh của chủ nhân, nhưng mà, người như vậy đã nhiều lần chịu đựng, không vì ai, chỉ vì Tiêu Ninh anh.

Điều này khiến Tiêu Ninh muốn lột trần truồng ra đặt trước mặt hắn, nhưng Phong Thành rốt cuộc nhạy bén hơn rất nhiều, sau một nụ hôn, hắn ôm người đó vào lòng, tự trấn tĩnh lại.

Phong Thành không ở được bao lâu, rời đi chỉ sau chín giờ. Tiêu Ninh tiễn hắn tới trước cửa. Không khí đêm đông nồng nặc hơi ẩm, khi Phong Thành mở cửa xe, Tiêu Ninh đột nhiên ngăn cản hắn. Phong Thành quay người lại, lập tức một thân thể đơn bạc nhào vào trong tay, tuy rằng sáu tháng qua Tiêu Ninh đã cao lớn nhưng mới vừa tới vai hắn, tay thừa bấu ở trên eo của hắn làm Phong Thành hơi cong môi. Nhìn cái đầu lông xù trên ngực mình, trái tim Phong Thành như bị cái gì cào cấu, bỗng trở nên mềm nhũn.

“Phong Thành, đừng coi em như con nít. Từ khi đã chọn em, anh nên đặt em vào vị trí giống như anh bởi vì chúng ta không phải chỉ vui đùa một chút. Anh đã nói muốn bên nhau cả đời, vậy nên ngắn ngủi thế này hay trong những thập kỷ dài đằng đẵng, chúng ta sẽ còn trải qua nhiều điều khó khăn và thất vọng hơn lần này. Em mong anh sớm chuẩn bị tâm lý.” Giọng Tiêu Ninh tuy nhẹ, khi nói từng chữ đều rõ ràng và dứt khoát, “Mặc dù lúc trước em đã từng thích người khác, nhưng người duy nhất khiến em biết đến chữ yêu chính là anh,” Anh nói tới đây, đưa tay nắm lấy tay của Phong Thành, “Chỉ cần anh không buông tay em, em sẽ không bao giờ buông tay anh ra.”

Ngọn đèn đường phía trên đầu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, lắc lư từng cái từng cái rơi xuống trên vai hai người. Phong Thành càng ôm chặt hơn, cười nói, “Hình như bị thổ lộ.”

Tiêu Ninh bấu lưng hắn một cái, “Trên trần đời chỉ anh mới có vinh hạnh này.”

Phong Thành cúi xuống, chiếc cằm nhẵn nhụi đặt lên bờ vai gầy của thiếu niên, nhẹ giọng nói, “Ừ, là vinh hạnh của anh.”

Những bông tuyết rất nhỏ, rơi trên đôi tình nhân đang ôm nhau, lời cũ đầy ý nghĩa, không gian nhỏ bé trước xe như chứa chan tình cảm sâu nặng.

Thế giới này quá rộng lớn, rất dễ bị lạc đường.

Chúng ta không sợ lạc đường, chúng ta chỉ sợ khi quay đầu quay đầu lại sẽ thấy những gương mặt xa lạ.

Không ai trong chúng ta nên bị lạc đường.

Vì vậy, anh hãy cứ nắm tay em như thế này.

Cho đến khi trời đất lụi tàn.

Phong gia có một trang viên diện tích rộng lớn ở Thượng Hải, tấc đất tấc vàng, đây là dinh thự của nhà họ Phong, cổng cao vút, cổ kính, trong vườn hoa đầy sắc màu rực rỡ. Tài xế lái xe đi vào trang viên đã có quản gia mặc âu phục màu đen cung kính chờ cửa. Phong Thành đẩy cửa xuống xe, quản gia lập tức nở nụ cười chào hỏi, “Tam thiếu gia, hoan nghênh cậu về nhà.”

Phong Thành liếc ông ta một cái, nhàn nhạt gật đầu, “Ông nội đâu?”

“Lão thái gia đang cho chim ăn ở sau vườn, nói tam thiếu gia trở về trực tiếp đi gặp ngài.” Quản gia hơi cúi đầu, lông mày trầm xuống khiến Phong Thành cảm thấy sốt ruột, nhưng sắc mặt thì không thể hiện một cảm xúc, hắn đi thẳng về phía khu vườn sau nhà.

Hắn sống trong trang viên rộng lớn này cho đến năm 15 tuổi, đã nuôi dưỡng khí chất cao quý của một hậu duệ gia tộc lớn hoặc là do tự nhiên có được, đồng thời cũng học được cách tàn nhẫn và vô tình. Nếu có ai trên thế giới này có thể làm trái tim anh mềm mại, cũng chỉ có một mình Tiêu Ninh.

Lão gia tử thoạt nhìn khí sắc không tệ, trong lồng chim có một con chim hoàng yến thuần trắng, lúc này đang đút thức ăn cho chim vào máng lồng chim bằng thìa nhỏ. Phong Thành đi đến chỗ lão gia tử trong lương đình*, nhẹ giọng kêu, “Ông nội.”

*Lương đình: đình nghỉ mát được xây tách riêng với ngôi nhà, không chỉ là nơi để mọi người ngồi thư giãn, mà còn là một nơi để ngắm phong cảnh đẹp, nhiều người có thói quen đưa gia đình nghỉ ngơi trong lương đình khi họ cần thư giãn mỗi ngày.

chapter content



Phong Khánh lúc này mới quay đầu nhìn đứa cháu trai đã hai ba năm không gặp này, dáng vẻ chỉnh tề hơn trước, tâm tư tự nhiên sâu hơn, trước đây vẫn có thể nhìn ra thứ gì đó trong đôi mắt đen láy này. Phong Khánh nhướng mắt nhìn đứa cháu trai trước mặt, xa cách nhiều năm nhìn lại, trong đôi mắt đen kịt kia cũng không nhìn thấy gì ngoại trừ bóng tối. Ông chính là gia chủ Phong gia hiện tại, luôn luôn chậm rãi nói, nhưng là mọi người đều sợ ông, Phong Đình, Phong Chính, cũng bao gồm cả Phong Thành, ít nhất có vẻ là như thế.

“Lão Vương, đi pha trà Phổ Nhĩ mà tam thiếu gia thích uống.” Phong Khánh từ tốn nói. Quản gia nhận lệnh định ra khỏi lương đình, Phong Thành lại nói, “Ông nội, con hiện tại thích uống trà Long Tỉnh.”

*Trà Phổ Nhĩ: Cổ vật Vân Nam – vị ngon lưu mãi cùng thời gian. Loại trà này để càng lâu thì càng chất lượng, hương thơm càng tuyệt vời và có giá trị cao. Trà ngon và đủ chất lượng phải bảo có hương thơm trầm dịu, hậu vị sâu. Chất dinh dưỡng trong lá trà phong phú, nước trà đậm, hương trà mạnh mẽ và giữ được hương rất lâu trong miệng. Trà Phổ Nhĩ Vân Nam có vẻ ngoài mang màu nâu sáng, nước pha có vị chát dịu, hậu ngọt. Màu nước đỏ, sáng, hương vị nồng nàn, hậu thơm dịu mát, phảng phất mùi gỗ thông và mùi của mộc nhĩ xào.

chapter content



Có cách nói: “Hạ uống Long Tỉnh, đông uống Phổ Nhĩ”

*Trà Long Tỉnh: Ngự Trà, thuộc loại trà xanh, là một loại trà truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Trà Long Tỉnh xuất xứ từ khu vực Tây Hồ, thuộc thành phố Hàng Châu, Tỉnh Chiết Giang, có 1.200 năm lịch sử. Đặc điểm nổi bật của trà Long Tỉnh đó là có màu xanh biếc, hương thơm đậm đà, uống vào có cảm giác êm ngọt trong miệng, hình dáng như lưỡi chim sẻ, được ví von là loại trà có 4 điểm tứ tuyệt “sắc xanh, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt và hình dáng đẹp.”

chapter content

Búp trà Long Tỉnh khi pha sẽ đứng thẳng trông đẹp mắt

Vẻ mặt lão gia tử không ngờ, nhưng vẫn cười nói, “Được rồi, đi pha trà Long Tĩnh.”

Sau khi người quản gia rời đi, bầu không khí trong lương đình càng lúc càng im lặng đến kỳ quái. Phong Thành trầm lặng, Phong Thanh đương nhiên cũng không kém, hai người đều không nói, cứ ngồi như vậy cho đến khi quản gia phục vụ trà xong. Phong Thành cầm chén trà tinh tế nhấp một ngụm, hương vị không bằng trà bình thường nhà Tiêu Ninh, cảm giác sinh ra từ tâm, có lẽ là như vậy.

Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo của Thượng Hải ngưng tụ khiến không khí trong khu vườn sau nhà trở nên bế tắc không thể phá vỡ. Đối mặt với người ông đã bước nửa chân vào quan tài, Phong Thành vẫn là hình dạng không nhanh không chậm, trên ngón tay mảnh khảnh thiếu mất chiếc nhẫn lạ mắt do mẹ hắn để lại. Lão gia tử tự nhiên nhận thấy điều này, khi đặt lại tách trà xuống bàn, ông hỏi, “Chiếc nhẫn mẹ con để lại đâu?”

Mẹ của Phong Thành là người được yêu thích nhất trong tất cả các cô con dâu. Trong loại gia tộc giàu có này, người cha lấy vài người vợ, đứa con không có mẹ ở đâu cũng bị bắt nạt. Nhưng Phong Thành thì khác. Cho dù là mẹ hắn đi rồi, trong mắt lão gia tử, hắn vẫn là cháu trai được yêu thích nhất. Đối với Phong Khánh mà nói, đứa cháu này giống ông hơn bất kì ai khác, khi hắn còn bé rất có thể nhìn thấy bóng dáng của Phong Khánh thời trẻ.

Vì vậy, khi Phong Thành 15 tuổi, hắn kiên quyết bỏ nhà ra đi, lão gia tử cũng vui vẻ đồng ý. Bảo kiếm có mài thì mới sắc bén*. Theo ý kiến ​​của ông, con trai nên thả ra ngoài để rèn giũa, thay vì chỉ biết nuôi cố định ở trong nhà như những công tử ca tiêu tiền như nước, kiêu ngạo ngông cuồng. Thế nhưng đứa cháu trai này đã đi được 7 năm, ngoại trừ mỗi hai năm mới về một lần, thời gian còn lại ngay cả mặt còn không nhìn thấy, điều này khiến lão gia tử vừa thương vừa giận.

*Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai: 宝剑锋从磨砺出,梅花香自苦寒来。: Mũi kiếm nhọn do mài đá ráp mà nhọn, mùi thơm hoa mai là tự tiết trời rét lạnh mà thơm.

Nghe xong, Phong Thành liếc xuống ngón tay trống rỗng của mình, sau đó chậm rãi mỉm cười, “Tặng rồi.”

Lão gia tử nhướng mày một cái, đối mặt với đứa cháu trai trẻ tuổi, lần đầu tiên thiếu kiên nhẫn, “Cho đứa nhỏ tên là Tiêu Ninh?”

“Vâng.” Phong Thành đáp lại không hề lảng tránh, trong mắt mang theo một nụ cười nhẹ.

Nghe lời, lão gia tử nặng nề đặt chiếc thìa nhỏ đựng thức ăn xuống bàn, giọng nói bất giác mang theo chút khẩn trương, “Bài học của canh cả con còn chưa đủ sâu?”

Phong Thành cúi đầu nhìn chén trà Long Tỉnh trong tay, lá xanh vàng, hương thơm thoang thoảng, lúc này lại càng nhớ bàn tay pha trà của Tiêu Ninh. Chúng gầy gò, mảnh khảnh, thể hiện sự kiềm chế và điềm tĩnh không hợp với tuổi, lúc rót trà, một tay cầm quai bình trà, dùng tay kia ấn nắp bình, bộ dạng cụp mi phục tùng, làm lòng người say đắm.

Phong Khánh đợi thật lâu cũng không đợi được câu trả lời, vừa lúc còn tưởng rằng đứa cháu nhỏ sẽ không nói nữa, giọng điệu trầm thấp khó hiểu chậm rãi truyền đến trong sân buổi chiều, nói ra từng chữ đều vô cùng chậm rãi, như là cố ý nán lại giữa môi và răng một lúc, rồi như hạt ngọc rơi xuống đĩa ngọc, giọng nói tuy nhẹ nhưng vang dội, “Ông nội, con cho rằng các người sẽ nhận ra sau khi anh cả của con rời đi, rõ ràng là mọi người vẫn bị ám ảnh như trước. Thành thật mà nói, con rất quan tâm đến những gì ông làm với Tiểu Ninh. Hôm nay con đến đây chính là cho ông một kết quả.”

Lão gia tử bình tĩnh nhìn hắn.

Phong Thành nhướng mắt va chạm với ánh mắt của ông nội, bình tĩnh như nước, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, “Con sẽ xóa tên khỏi nhà họ Phong, từ nay về sau sống chết không còn liên quan đến nhà họ Phong.”

Đây không phải là đang trưng cầu ý kiến, chỉ là quyết định theo thông lệ thông tri mà thôi.

Phong Khánh ánh mắt lạnh lẽo, lòng bàn tay phải vỗ cái bốp lên mặt bàn nhẵn nhụi, phát ra tiếng vang âm trầm mà lớn, “Phong Thành, ngươi phản!”

So với lửa giận của lão gia tử, Phong Thành càng giống như núi bất di bất dịch, hắn cầm chén trà lắc lắc, nhấp một ít trà lên môi, không có uống cạn, chỉ nói, “Đối với cái nhà này con rất thất vọng, con không muốn ở lại đây nữa. Tiểu Ninh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng khiến trái tim con rung động. Vì vậy, ông nội, để tránh một ngày nào đó con đối đầu với ông và Phong gia, xin ông đừng thách thức giới hạn của con. Người đăng ảnh rất thiếu kiên nhẫn, tra tấn một chút là khai hết rồi, ông nội chắc già rồi không còn minh mẫn nữa, thủ đoạn lố lăng như vậy mà truyền ra ngoài, uy danh trăm năm của Phong gia chỉ sợ bị quét sạch hết.”

Uy hiếp trong những lời này rõ ràng là có, Phong Khánh chỉ cảm thấy đại não lập tức tắc nghẽn, nghiến răng nghiến lợi nhìn cháu trai đang ngồi ngay ngắn, chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần, “Vì một Tiêu Ninh mà anh muốn rời khỏi Phong gia?”

“Vâng.” Phong Thành đặt tách trà xuống, câu trả lời thẳng thắn và dứt khoát.

“Tốt, tốt, tốt!” Lão gia tử cười không giận, liền nói ba chữ tốt, “Phong Khánh ta đã sống lâu như vậy, cũng chỉ có anh dám nói chuyện với ta như vậy, ta sẽ hỏi anh một lần cuối cùng, anh thực sự muốn bỏ Phong gia mà chọn Tiêu Ninh là người không có gì đúng không?”

Phong Thành cuối cùng cũng ngước lên, nhìn ông lão mắt đỏ như máu rồi điềm nhiên nói, “Em ấy là tất cả đối với con. Ông nội nên biết rằng trên đời này không có thương nhân thuần túy. Khi quyền lợi của mình và người thân bị tổn hại thì lúc đó, điều duy nhất có thể làm là phản kháng, thực lực của tập đoàn Toàn Cầu không thể coi thường, tuy nhiên nếu ông nội hay bất cứ ai trong gia tộc họ Phong dám làm điều gì xấu xa, con sẽ đánh cược tất cả những gì mình có để lấy lại công bằng cho em ấy.”

Điều này có thể không quan trọng đối với người khác, nhưng Phong Khánh biết Phong Thành đang nói đến khái niệm gì.

Tất cả bao gồm quan hệ huyết thống, họ, thân nhân, sự giàu có, danh tiếng và thậm chí —— tính mệnh.

Phong Thành như vậy so với bất cứ lúc nào trong trí nhớ của Phong Khánh cũng quyết đoán hơn, giọng điệu của hắn tuy bình tĩnh không dao động nhưng lại khiến người ta bất giác run lên, Phong Khánh dường như nhất thời không chịu được tác động của những lời này. Ông ta lui về phía sau hai bước, dựa vào cột gỗ của lương đình, nhìn đứa cháu trai đang ngồi ở chỗ cũ.

Phần mộ tổ tiên của gia tộc họ Phong đã có từ thời nhà Minh, không dễ dàng gì để gia tộc khổng lồ trải dài hàng thế kỷ này phát triển đến ngày nay, nhưng mà Phong Khánh bỗng cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Trước hết, ông ta cũng là chủ gia tộc, là cha của người ta, ông nội của người ta, khi ông còn trẻ, không ai dám trực diện phản bác ông như thế, không ngờ rằng ở tuổi này, ông lại bị chính cháu ruột của mình chất vấn một cách không nao núng, điều này khiến ông thấy khá mệt mỏi.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt vì tức giận của ông, Phong Thành đứng dậy đỡ lấy, nhẹ giọng nói, “Hi vọng ông nội có thể nhớ tới lời con nói hôm nay, ông hãy bảo trọng thân thể, con về trước.” Nói nữa cũng không thấy Phong Khánh liếc mắt tới nên hắn xoay người rời khỏi lương đình. Dáng người thon dài cách trở một tầng gió rét lạnh, thân ảnh cao ngất như một cây tùng cô độc kiêu hãnh bên vách núi, trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, tuyệt liệt xuất trần.