Tế Điên Hòa Thượng

Chương 230



Nguyên Không tăng công viên về cõi tịnh

Ẩn Thiết Ngưu lo lót vào Linh Ẩn

Tế Điên đang ngồi uống rượu ở nha môn huyện Tiền Đường bỗng nhớ lại, lập tức cáo từ.

Tri huyện hỏi:

- Thánh tăng sao mà vội thế?

- Ta còn có việc! Hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện cùng nhau.

Nói rồi Tế Điên đứng dậy bước ra ngoài, quan huyện đích thân đưa ra cổng.Tế Điên ôm quyền từ biệt rồi thẳng ra cửa Tiền Đường về chùa Linh Ẩn.Vừa vào đến chùa thì từ bên ngoài Lôi Minh, Trần Lượng, Tần NguyênLượng, Mã Diêu Hùng bốn người cùng vừa tới. Nguyên quan huyện Tiền Đường sai quan nhân áp giải bọn Bạch kiếm lang Giả Hổ, Hồng mao hống NgụyAnh, Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng, Hắc mao sái CaoThuận, Tôn Cửu Như, Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng đến Hình Bộ đính kèm theovăn thư hẳn hoi. Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương vào gặp Hình Bộ chánhđường Lục đại nhân, đem việc ở chùa Tàng Trân thuật lại. Lục đại nhânmới rõ, lập tức cùng tả đường, hữu đường đều thăng đường, sai đem bọngiặc vào. Bọn thủ hạ đưa bọn giặc vào đại đường, chúng đều quỳ xuống, tự xưng tên họ. Lục đại nhân vỗ kỉnh đường, hỏi:

- Các ngươi ở KimSa Lãnh, phủ Trấn Giang, cướp ái thiếp của La Thanh Viễn, giết chết tiêu đinh, cướp lấy tiền của, đồng bọn có tất cả bao nhiêu tên? Tại sao lạimạo tên bốn người Lôi Minh, Trần Lượng như thề? Hãy khai thiệt ra đểkhỏi bị đòn bộng khổ sở!

Bọn giặc đã khai hết ở huyện Tiền Đườngrồi, nghĩ rằng không khai cũng không được, mới thuật lại từ đầu đến cuối như trước. Lục đại nhân xem lại tờ khai ở huyện Tiền Đường phù hợp vớikhẩu cung của bọn giặc, mới dạy đem bọn giặc đóng trăn bỏ vào ngục,chẳng luận thủ phạm tòng phạm, đều đề nghị xử trảm quyết, sau đó sẽ tìmbắt Lý Mãnh, Trần Thanh. Đoạn rút tiêu giám bài kêu bọn Lôi Minh, TrầnLượng, Tần Nguyên Lượng, Mã Diêu Hùng lên. Bốn người cúi chào Lụa đạinhân. Lục đại nhân nói:

- Này bốn người Lôi Minh, Trần Lượng...,vụ án này các vị bị hàm oan, nếu không gặp bản bộ đường, tánh mạng cácngươi khó bảo đảm! Hiện nay ta đã bắt được nguyên án, chân phạm rồi, tasẽ thả các ngươi ra. Các ngươi nên về nhà sống an phận qua ngày, khôngnên lân la dọc đường. Như còn vướng phải tai họa, bản bộ đường sẽ trọngphạt đấy!

Bọn Lôi Minh, Trần Lượng cúi đầu cảm tạ, nói:

- Cảm ơn ân điểm của đại nhân, chúng tôi ghi lòng tạc dạ ân đức! Cầu mong đại nhân công hầu vạn đại, lộc vị nâng cao!

Lục đại nhân dạy mở trói cho bốn người Lôi Minh, Trần Lượng, Tần NguyênLượng, Mã Diêu Hùng. Bọn họ cảm tạ rồi đi ra. Hoa Nguyên Chí và Võ ĐịnhPhương lật đật bước tới đem sự việc vừa qua ở chùa Tàng Trân nói cho họnghe. Lôi Minh, Trần Lượng nói:

- Đa tạ hai vị huynh đài đã cựckhổ vì chúng tôi. Anh em chúng tôi mong có ngày đền đáp ơn này. Bọn tôiphải đến chùa Linh Ẩn cảm tạ Tế Công rồi mới trở về nhà.

- Xin quý vị tự nhiên. Hoa Nguyên chí nói.

Bốn người cùng cáo từ ra khỏi nha môn thẳng đến chùa Linh Ẩn. Đến cổng chùa, hỏi thăm vị tăng giữ cửa:

- Tế Công có trong chùa không?

- Mới về đó, các vị hãy vào đi! Vị tăng giữ cửa đáp.

Bốn người cùng tiến vào trong gặp Tế Điên. Tế Điên hỏi:

- Sự việc của bốn người xong rồi phải không?

Bọn Lôi Minh lập tức bước tới hành lễ Tế Điên và nói:

- Nếu không nhờ Thánh tăng giúp đỡ bắt giặc thì tánh mạng chúng tôi chắctiêu rồi. Hôm nay chúng tôi đến đây đặc biệt cảm tạ sư phó.

- Bốn người không cần phải cám ơn, hãy mau trở về nhà. Ở trong nhà an phận qua ngày, ít xía vô chuyện không đâu là hay nhất.

Bọn Lôi Minh, Trần Lượng vâng lời cáo từ ra ngoài. Tế Điên bước về Viễn Hạt đường ở phía sau gặp Nguyên Không trưởng lão. Lão phương trượng vừathấy, nói:

- Nam mô A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Đạo Tế,ông về đấy à? Ta đang có ý trông ông, sốt ruột vì ông không về được. Ông phải đưa ta đi một phen nhé!

- Sư phó khỏi cần phải dặn dò. Đệ tử có bổn phận phải đưa lão gia đi mà!

Lão phương trượng ngay lúc đó kêu đạo hầu đem y mão giày vớ mới ra, rồi tựmình đi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục mới xong, giây lát hai mắt nhắm nghiền rồi viên tịch. Người hầu đưa tin cho chúng tăng bên ngoài hay,lập tức chúng tăng đều kéo vào nhà sau. Thấy lão phương trượng đã tắtnghỉ, mọi người đều cất tiếng khóc lớn. Tế Điên đang quỳ khóc, miệng gào lên:

- Lão hòa thượng chết đáng lắm!

Tri khách Đức Huy ở Kế bên nói:

- Đạo Tế, ông nói gì kỳ vậy? Lão hòa thượng đáng chết à? Như vậy chẳng phải ông muốn Hòa thượng chết sao?

Nói rồi lấy tay xô Tế Điên một cái. Tức thời Tế Điên ngã lăn kềnh ra, đứt hơi ngay đơ luôn. Mọi người nói:

- Chà, không xong rồi! Lại chết thêm một mạng nữa, chắc là phạm trùng tang!

Đức Huy nói:

- Tôi chỉ xô nhẹ một cái mà ông ta ngã kăn quay ra!

Thấy vậy Đức Huy cũng sợ hết hồn, lật đật bảo người kêu vực dậy:

- Đạo Tế ơi, Đạo tế!

Phải một hồi lâu mới thấy Tế Điên tỉnh lại, Đức Huy nói:

- Đạo tế, ông đỡ chưa?

- Không sao đâu, tôi khỏe rồi mà! Tế Điên đáp.

Nói xong kêu người đem cái chum lớn đến, đặt lão hòa thượng vào trong đórồi khiêng ra sau hoa viên. Các tăng viên đều đắp cà sa, gõ pháp khí,niệm chú Đại Bi và chbú Vãng Sanh cho lão hòa thượng. Mọi người tụngkinh siêu độ xong, mới đem tất cả di vật của Lão hòa thượng giao cho TếĐiên.

Qua hai hôm sau, đại chúng cùng thương lượng, trong chùaphải thỉnh vị Phương trượng mới. Giám tự Quảng Lượng đã có chủ ý sẵn,nên đề nghị mời vị đương gia Phương trượng của chùa Hải Đường tên làTông Ấn. Vị này họ Trịnh, tục danh là Thiết Ngưu, trước đó ông ta ngầmcho Quảng Lượng 500 lượng bạc, nên mới được Quảng Lượng đề nghị mời làmPhương trượng. Quảng Lượng bàn với chúng tăng nên mời ngài Tông Ấn ởchùa Hải Đường. Tất cả sắp xếp do Quảng Lượng cả nên chúng tăng không ai dám cãi.

Quảng Lượng cho người đi mời, chọn ngày lành tháng tốtTông Ấn mới đến Linh Ẩn. Chúng tăng đều đắp cà sa, trỗi pháp khí đónrước trọng thể, chỉ có Tế Điên tỉnh bơ, không đắp y cũng không đón rướcgì hết. Có người ở kế bên hỏi:

- Đạo Tế, sao ông không đi đón Lão hòa thượng?

Tế Điên nói:

Mũ thì đội ngay đừng đội lệch

Lượm chiếc dây gai gói giày rách

Quỷ lớn, quỷ nhỏ đứng chòm nhom

Ngoắc gọi Thiết Ngưu tiến vào chùa.

Mọi người quở:

- Ông đừng nói bậy, Lão hòa thượng nghe được bắt tội nặng đa!

Nói xong, rước Hòa thượng vào Đại Hùng bảo điện. Trịnh Thiết Ngưu có mangtheo hai đệ tử, trong đó có một đứa cháu tên Trịnh Hổ. Đại chúng đếntham bái Lão phương trượng. Tế Điên ở một bên, nói:

- Thưa cácvị, hôm nay có một số đồ vật của Lão phương trượng để lại cho tôi, trong đó có xâu chuỗi trân châu 108 hạt. Tôi không cần nó. Để giải buồn, tôira một câu đố, nếu ai đoán được, tôi sẽ cho người đó.

Người đọc sách gọi cách đố này là Đăng mê.

Đại chúng đều biết Đạo Tế điên điên khùng khùng, có vật gì nói cho ai là cho người đó. Mọi người nói:

- Ông nói ra đi!

- Trịnh Thiết Ngưu giữ ý không lẽ đích thân đến dự, bèn sai hai tên đồ đệ đến nghe: "Nghe kỹ rồi về nói lại ta sẽ đoán cho". Hai tiểu hòa thượngmới cũng có mặt.

Tế Điên nói:

Một vật sinh ra lớn thấy ghê,

Bốn chân tám móng rõ to bề,

Chiếc đuôi chẳng khác sợi dây luộc,

Di động cầm dàm nắm kéo lệ

Mọi người nghe xong đều muốn đoán, tiểu hòa thượng lật đật chạy vào báo với Thiết Ngưu. Trịnh Thiết Ngưu hỏi hai tiểu hòa thượng, bọn này học lạiđúng như đã nghe. Trịnh Thiết Ngưu nhẩm tính: - "Bốn chân tám móng rõ to bề" chắc là con trâu (Ngưu) rồi. Tiểu hòa thượng chạy ra định nói thìngoài kia Tế Điên bật mí:

- Các vị đoán không ra à? Nó là con trâu (Ngưu) đó. Để ta ra một câu nữa nhé:

Một cái bầu trong ngoài đều có lông.

Mọi người nghe xong đều nói:

- Đó là vật gì vật kìa?

Hai tiểu hòa thượng chạy vào hỏi Phương trượng Tông Ấn. Tông Ấn nói:

- Cái này không phải dễ đoán đâu. Nếu con nói là vật sống, ông ta nói làvật chết. Không bằng không cứ không dễ đoán được. Hai con ra xem ông tanói là gì?

Hai chú tiểu lại ra Tây viện, nghe Tế Điên nói:

- Đó là "lỗ tai trâu". Để ta nói một câu khác lý thú hơn cho quý vị đoán.

Mọi người nhao nhao lên:

- Tế Điên, ông nói câu lý thú đó đi! Mà ông đừng bật mí vội, để chừng nào chúng tôi đoán không được, ông mới nói ra là cái gì nhé! Câu vừa rồichúng tôi định nói là lỗ tai trâu mà ông đã nói trước rồi.

- Lần này tôi không nói trước đâu, để cho mấy vị từ từ mà đoán.

- Vậy thì ông nói ra đi!

Các ông nghe đây:

Nữ tử sánh vai thật quá hay,

Lập tâm bên cấn quả vô nhai,

Phụng chui dưới lúa (hòa) chim bay mất,

Can mới ló đầu phết trúng tai.

Đây là bốn chữ, các ông đoán thử coi!

Pháp Thông, Pháp Minh hai tiểu đồ đệ của Tông Ấn nhớ kỹ chạy vào nói vớithầy. Tông Ấn cũng là người có học, do hai chữ trước, ông ta biết TếĐiên muốn cười ông ta, vì biết mình tên là Thiết Ngưu, Tế Điên mới nói:"Ngưu" và "Lỗ tai trâu". Nay nghe đọc bốn câu thơ này, ông ta bèn đoán: - "Nữ tử sánh vai" chắc là chữ Hảo. "Lập tâm bên cấn quả vô nhai", ông ta lấy bút viết ra một hồi lâu rồi "a" lên một tiếng, nói: Phải rồi! Lậptâm là tâm đứng, đặt kế bên chữ Cấn là chữ Hận. Câu ba: "Phụng chui dưới lúa chim bay mất", nghĩa là chữ Phụng mất chữ Điểu còn lại bộ Nhân đemđặt dưới chữ Hòa thành chữ Thốc là trọc. Câu cuối: "Chữ can ló đầu phếttrúng vai" là thêm dấu phẩy một bên là chữ Ngưu. Ráp bốn chữ lại là: Hảo Hận Thốc Ngưu - nghĩa là: Giận thằng Ngưu trọc lắm.

Tông Ấntrong lòng giận lắm nhưng không có cách nào bắt bẻ được, bèn kêu haitiểu đi gặp Tế Điên, nói câu đó là: "Hảo Hận Thốc Ngưu" để Tế Điên phảitạ lễ. Hai tiểu hòa thượng đến Tây viện nói bốn chữ đó, ai nấy đều cườirộ. Tế Điên nói:

- Cũng được, để ta đưa xâu chuỗi cho hai ông cầm, rồi ta nói một câu hay lắm, để mấy ông đoán chơi.

Hai chú tiểu bước tới tiếp lấy xâu chuỗi trân châu, quả nhiên sáng ánh thật đẹp. Mọi người đều nói:

- Đạo Tế thiệt là khùng! Đáng tiếc vật quý như vậy mà nói đưa ai là đưa người đó.

Tế Điên cười ha hả, nói:

- Người xuất gia phải hoàn toàn một trần không nhiễm, bốn đại giai không. Các ông cho đó là vật báu, còn ta coi nó là đồ vô dụng, chỉ chác họagây tai mà thôi, chẳng thể làm trường sanh bất lão được. Người xưathường nói hai câu:

Không chứa của cải, không kết oán,

Ngủ được an nhiên, đi tự do.

Mọi người nghe rồi đều cười nói:

- Ông hãy nói đi! Bọn ta cũng đoán thắng một lần coi nào!

- Được, được.