Tế Điên Hòa Thượng

Chương 229



Thỉnh Thánh tăng bắt giặc chùa Tàng trân

Xong án lớn, ngầm cứu bốn đồ đệ

Bạch kiểm lang Giả Hổ, Hồng mao hống Ngụy Anh chịu đòn không thấu, mới nói:

- Lão gia đừng dụng hình nữa, tiểu nhân xin khai: Hai tôi gốc người ở lộTây Xuyên, đến lâm An này ở Vạn Long điếm đường Thiên Trúc. Tại địaphương này đã gây 13 vụ án, trộm lấy một số vàng bạc đồ trang sức áoquần và dĩ nhiên là tiêu pha hết. Hôm qua ở Kinh doanh soái phủ lấy được một phần phụng quan hà bội, một hộp vàng ngọc tế nhuyễn. Hiện tại chúng tôi có quen biết với hai kỷ nữ ở viện câu Lan, một người tên là BíchĐào. Những thứ này do Bích Đào cất giữ. Bọn họ không biết những thứ đólà do bọn tôi lấy trộm. Đây là trình khai sự thật.

Quan Tri huyện nghe khai như thế, lập tức sai Sài Nguyên Lộc dẫn tên giặc đi thu hổi tang vật.

Tế Điên ở kế bên, nói:

- Lão gia đừng quá vội, hai tên giặc này ăn trộm tại địa phương là chuyện nhỏ, còn vụ lớn nữa là ở Kim Sa Lãnh tại phủ Trấn Giang cướp của côngtử La Thanh Viễn con quan La Thừa tướng. bắt hai nàng hầu thiếp là ĐỗThái Thu và Lý Lệ Nương, chém chết tiêu đinh, lấy đi một số vàng bạc cóhai người này. Bị họ mạo tên hành án mà bọn bốn người Lôi Minh, TrầnLượng, Tần Nguyên Lượng, Mã Diêu Hùng bị tù tội oan uổng ở Hình Bộ. Việc này Hòa thượng ta được người uỷ thác nên mới đi bắt chúng, lão gia hãyhỏi hai người này để kết thúc vụ án kia luôn.

Quan Tri huyện nghe nói liền hỏi:

- Giả Hổ, Ngụy Anh! Ở Kim Sa lãnh đốt đèn cầm gậy cướp hầu thiếp của LaThanh Viễn, giết hại mạng người bọn bây tất cả có mấy người?

Giả Hổ, Ngụy Anh nghe nói sợ quá, mặt mày xanh mét, nói:

- Việc đó, tiểu nhân thật tình không biết.

Quan huyện liền hô:

- Đánh nó cho ta!

Lập tức mỗi tên giặc bị lôi xuống đánh 40 bảng nữa, nhưng hai tên giặc ácquán dẫy đầy cắn răng chẳng khai. Quan Tri huyện truyền đem côn kẹp ra.Ba côn là tổ của năm hình, lòng người như sắt nào phải sắt, quan pháptựa lò chính là lò. Hai tên giặc bị đưa vào kìm kẹp, siết đến tám thành. Giả Hổ và Ngụy Anh đau quá chịu không thấu, bèn nói:

- Xin lão gia nới lỏng cho, hai đứa tôi xin khai!

- Hãy nói thiệt đi! Quan huyện hét.

- Chúng tôi lúc trước ở chùa Tàng Trân phủ Trấn Giang. Nơi đó có hai ônghòa thượng Nguyệt Minh và Nguyệt Lãng cũng là người lục lâm. Chỉ nhân vì Hắc mao sái Cao Thuận có cừu thù với Lôi Minh, Trần Lượng, Tần NguyênLượng, Mã Diêu Hùng, nên hôm đi cướp hầu thiếp và tiền bạc của La ThanhViễn tại Kim Sa Lãnh mạo xưng tên họ của bọn Lôi Minh để di họa. Trongvụ đánh cướp này ngoài hai đứa tôi còn có mấy người ở lộ Tây Xuyên nhưTrại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng, Hận địa vô hoàn LýMãnh, Đê đầu khán tháp Trần Thanh, cả hai vị hòa thượng là chín ngưườitất cả, kéo nhau cướp đi hai hầu thiếp và đồ tế nhuyễn vàng bạc. Hai vịhòa thượng cưỡng chiếm mỗi người một cô hầu thiếp, còn tang vật chiakhông đều nên chúng tôi tức giận bỏ đi. Lý Mãnh, Trần Thanh đi riêng,Hoàng Khánh, Tạ Quảng và Cao Thuận còn ở lại trong chùa.

Quan Tri huyện hỏi Tế Điên:

- Bạch Thánh tăng, vụ này mình giải quyết ra sao?

- Lão gia làm một văn thư, để Hòa thượng ta dẫn bốn vị Ban đầu Sài, Đỗ,Lôi, Mã hiệp cùng quan binh ở phủ Trấn Giang đi bắt ngay bọn giặc ở chùa Tàng Trân là xong. Lão gia bây giờ thu hồi tang vật, tạm giam hai têngiặc vào ngục, chờ đến lúc bắt hết bọn giặc rồi định án luôn thể.

- Thánh tăng chịu khó ra sức như vậy thì không còn gì bằng!

Quan huyện sai bọn Sài Nguyên Lộc mang hai tên giặc` đi thu hồi tang vật vànhốt chúng vào ngục. Bốn vị Ban đầu vâng lời. Quan Tri huyện bãi hầu,mời Hòa thượng vào thư phòng trò chuyện dọn tiệc đãi đằng. Không baolâu, bọn Sài Nguyên Lộc trở về đem tang vật giao cho quan Tri huyện. TếĐiên ăn uống xong nghỉ lại ở thư phòng. Sáng hôm sau, quan huyện thảosẵn văn thư, Hòa thượng dẫn bốn vị Ban đầu, cáo từ ra cổng Tiền Đường,thuận theo đường lớn thẳng đến phủ Trấn Giang. Hôm đó ở phủ Trấn Giangđiều động 200 quan binh giữ thành ở địa phương mỗi người cầm binh khíđến vây chặt chùa Tàng Trân. Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh, Lôi Trí Viễn,Mã Anh Kiệt mỗi người cầm thước sắt tiến vào trước. Vừa đến viện phíaĐông, thấy Trại vân long Hoàng Khánh định rút dao chém Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương, bốn vị Ban đầu hét lên:

- Hay cho bọn giặc! Bây chạy đi đâu?

Quan binh bên ngoài nhất tề reo hò theo. Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểutáng môn Tạ Quảng định rút dao cự địch. Nguyệt lãng, Nguyệt Minh cười hà hà, nói:

- Hai vị hiền đệ tránh ra đi, chẳng cần đến hai vị. Bất luận là bọn họ nhiều ít, sái gia chỉ thi triển chút thuật mọn là tóm cả bọn ngaỵ Sá gì bọn tiểu tốt này tự đâm vào chỗ chết như bướm nhảy vàođèn! Thiệt là thiên đường có nẻo không tìm đến, địa ngục kín bưng cứ lủi vào! Để hôm nay sái gia kết thúc tánh mạng cả tụi bây cho biết thân.

Bọn Sài Nguyên Lộc đều cầm thước sắt định nhảy xô tới. Nguyệt Minh miệnglâm râm niệm chú dùng tay chỉ một cái, hô "Sắc lịnh!", dùng định thânpháp trồng cứng bốn vị Ban đầu lại. Nguyệt Minh đưa tay rút giới đao ratính động thủ, thì bên ngoài cửa ngách có tiếng hét lớn:

- Hay cho nghiệt súc! thiệt là cả gan! Giữa ban ngày ban mặt mà dám hại người chớ! Để Hòa thượng ta đến bắt mi đây!

Bọn Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng nhìn thấy từ cửa ngách đi ra một ông thầy chùa kiếc, tóc dài hai ba phân, mặt mày bùn đất, tăng y rách nát, tay ngắnthiếu bâu, lưng cột dây nhung khật khà khật khưỡng, áo quần rách nát, dơ không thể tả. Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng làm sao thấy biết được, tự chomình là người tài cao mật lớn, liền lớn tiếng hỏi:

- Tên thầy chùa kiếc này ở đâu, dám xiá vào chuyện của ta?

Tế Điên cười hà hà, nói:

- Đại khái ngươi cũng không biết lão nhân gia là ai mà!

Nguyệt Minh lập tức niệm chú lâm râm, lấy tay chỉ một cái hô "Sắc lịnh", tínhdùng định thân pháp trồng cứng Tế Điên lại, nào ngờ Tế Điên lấy tay chỉmột cái trồng cứng họ lại. Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn TạQuảng định co giò chạy trốn, Tế Điên lại chỉ một cái trồng cứng hai têngiặc lại. Tế Điên trước hết giải phép cho bốn vị Ban đầu, Hoa Nguyên Chi và Võ Định Phương. Bồn vị Ban đầu rút dây sắt trói cổ bốn tên giặc lại. Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương nói:

- May có đại sư phó đếncứu kịp, nếu không mạng hi tôi đi đứt về tay giặc rồi! Chưa lãnh giáođại sư phó ở tại bảo sát nào, xưng gọi thượng hạ là gì?

- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đây.

Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương nghe xong bèn nói:

- Té ra là Thánh tăng trưởng lão, hai tôi ngưỡng mộ đã lâu!

Tế Điên hỏi:

- Hai vị đến đây làm gì?

- Hai tôi vâng lệnh dụ của Hình Bộ chánh đường Lục đại nhân, đến thám dọvụ án ở Kim Sa Lãnh, không ngờ hôm nay bị hại ở đây. Hồi nãy hai đứa tôi bắt được một đứa tên là Tôn Cửu Như và một đứa tên là Hắc mao sái CaoThuận, hiện đang trói bỏ chúng ở viện chái phía Tây.

- Được, TếĐiên nói, các vị Ban đầu hãy mang hai tên giặc về đây cùng giải đi luôn. Hãy lục soát trong chùa để tìm hai hầu thiếp của La Thanh Viễn là ĐỗThái Thu và Lý Lệ Nương, tìm thấy họ Ở trong vách đôi và cùng đưa về Lâm An.

Các quan binh cũng đều tiến vào, ai nấy cùng lụa tìm haingười đàn bà ra và tìm thấy rất nhiều vàng bạc đồ tế nhuyễn, tất cả đềulập thành văn bản rõ ràng. Chùa tàng Trân giao cho quan địa phương coigiữ và tìm vị Trụ trì khác. Chờ đến trời sáng, Hòa thượng đái lãnh cácvị Ban đầu áp giải sáu tên giặc đi, đến phủ Trấn Giang đóng tù xa bằnggỗ để bỏ mấy tên giặc vào, còn hai nàng hầu thiếp mướn hai cỗ kiệu đưavề kinh độ Trên đường đi cứ đói ăn khát uống, ngày đi đêm n ghỉ. Một hôm đi sắp đến Lâm An, gặp mười mấy người cưỡi ngựa đi lại, đi đầu chính là Mạc công tử cùng đi với bọn tùng nhân. Vừa gặp Tế Điên, Mạc công tử lật đật nhảy xuống ngựa chạy đến, nói:

- Thánh tăng đi đâu vậy?

- Ta lên huyện Tiền Đường.

- Thánh tăng còn con dế nào hay nữa không? Bán cho tôi ít con. Ba con hôm trước, một con tên Kim đầu đại vương, một con tên Ngân đầu đại vương,một con tên Trấn sơn ngũ thái đại tướng quân. Ba con này quả thực là hay thiệt. Tôi đem đến Tần tướng phủ, Trấn sơn ngũ đại tướng quân thắng lôn nên tôi ăn nhị công tử Tần Hằng 3.000 lượng bạc. Nào ngờ về tới nhà,khi giở nắp chum ra nó nhảy chạy thoát. Tôi đi tìm nghe nó gáy ở nhàtrước. Tôi cho người đến ở nhà trước mà không gặp, lại nghe nó gáy ởtrong thư phòng, tôi bảo người tìm ở thư phòng, tìm một mạch cả hơn 20gian cũng không gặp. Thánh tăng còn có con dế nào hay bán cho tôi vàicon.

- Ừ, chừng nào ta kiếm được con nào hay, ta sẽ đem đến cho công tử.

- Có thế chứ!

Nói xong Mạc công tử cáo từ lên ngựa ra đi.

Tế Điên áp giải sai sự đến huyện Tiền Đường, trực nhật vào trong bẩm báo, quan huyện cho người mời Tế Điên vào thư phòng và nói:

- Thiệt cực nhọc cho Thánh tăng quá!

- Hiện tại ta đã bắt được sáu tên giặc, xin lão gia trước sai người đưa hai người hầu thiếp của công tử La Thanh Viễn về.

Quan huyện đồng ý cho đưa hai hầu thiếp của La Thanh Viễn về rồi mới thăngđường, ba ban Tráng, Tạo, Khoái thét gọi đường uy, rồi đem bọn NguyệtMinh, Nguyệt Lãng, Hoàng Khánh, Tạ Quảng, Cao Thuận, Tôn Cửu Như đếntrước công đường. Quan huyện vỗ kỉnh đường, hỏi:

- Các ngươi tên họ là chi?

Sáu tên giặc mỗi người tự xưng tên họ. Quan Tri huyện hỏi:

- Các ngươi ở Kim Sa Lãnh mạo danh xưng Lôi Minh, Trần Lượng, Tần NguyênLượng, Mã Diêu Hùng cướp hầu thiếp của La lão gia, đốt đèn cầm gậy, giết chết tiêu đinh, đồng bọn có bao nhiêu tên?

Sáu tên giặc tính rằng không khai cũng không được vì tang chứng đã rạch ròi, Nguyệt Minh mới nói:

- Lão gia muốn hỏi, tôi xin khai thiệt. Vụ án này bọn tôi có chín ngườikhông kể Tôn Cửu Nhự Ngoài năm người có mặt, còn bốn người nữa là LýMãnh, Trần Thanh, Giả Hổ, Ngụy Anh. Giả, Ngụy bị bắt nhốt trong ngụcrồi, còn Lý Mãnh, Trần Thanh không biết đi đâu.

Quan huyện nghexong đã rõ, bèn bắt họ làm tờ cung khai, rồi chiếu theo đó làm công vănsai bọn thủ hạ cùng với nguyên biện, Hoa Nguyên Chí, Võ Định Phương đemsáu tên giặc luôn cả Giả Hổ, Ngụy Anh giải về Hình Bộ. Quan Tri huyệnthối đường, mời Tế Điên về thư phòng bày tiệc rượu khoản đãi. Tế Điên tự rót tự uống, ăn gắp lớn miệng, miệng nhai nhồm nhoàm. Quan Tri huyệnnói:

- Vụ án này nếu không có Thánh tăng thật là khó giải quyết.

- Đây là do bọn giặc tội ác tầy trời xui nên thế.

- Nếu Thánh tăng không có việc gì hãy ở lại nha môn chơi ít hôm có được không?

- Ta còn có việc phải làm, chừng nào rảnh rang không việc gì ta sẽ đến.

Nói xong, Tế Điên cảm thấy bắt rùng mình, liền án linh quang biết mọi việc. Tế Điên nói:

- Ta phải đi gấp đây!

Nói xong lập tức cáo từ.