Tế Điên Hòa Thượng

Chương 226



Nhân dò án đêm vào chùa Tàng Trân

Biết gian kế mạo hiểm bắt bọn giặc

Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương được người ấy đưa từ đại điện sang hướngTây quẹo qua lại đến một viện chái ở phía Tây. Viện này là phòng tứ hợp: Bắc thượng phòng có ba gian, Nam phòng có ba gian, mỗi Đông Tây phốiphòng đều có ba gian. Hai vị anh hùng được đưa vào Bắc thượng phòng. Đây là gian nhà một tối hai sáng nhưng rất sạch sẽ. Hai người bước vàophòng, người kia đốt đèn lên và đem bình trà lại. Hoa Nguyên Chí hỏingười kia:

- Tôn giá họ chi?

- Tôi họ Tôn, kêu là Tôn Cửu Nhự Tôi chưa được lãnh giáo danh tánh của hai vị.

Hoa Nguyên Chí nói:

- Tôi họ Hoa. Trong chùa có mấy vị đương gia?

- Đó là một vị lão phương trượng, nhưng có chút bệnh dây dưa nên không thể ra gặp hai vị được.

Hoa Chí Nguyên nói:

- Không dám quấy rầy lão phương trượng. Trong chùa này nếu có thức ăn, xin cho chúng tôi một ít, ngày mai xin hậu tạ.

- Thí chủ nói chi những lời đó? Đây là đất của thập phương, thập phươngđến, thập phương đi, tiền lương thập phương dùng vào việc của thậpphương mà. Để tôi đi sửa soạn cho hai vị.

Nói rồi bỏ đi ra ngoài. Một lát lâu sau người ấy mới đem vào một mâm gồm bốn món ăn, một bầurượu, một đĩa bún xào, một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa cải xào, một đĩađậu hũ chưng và đủ bộ chén muỗng, nói:

- Hai vị thí chủ chịu khódùng tạm thứ này nhé! Trong chùa này không có thức ăn nào ngon hơn! Cóbánh bao và cháo, hai vị muốn dùng thứ nào tùy ý.

Nói xong bỏ ra ngoài. Võ Định Phương cầm đũa lên định gắp, Hoa Nguyên Chí nói:

- Hiền đệ khoan ăn đã!

- Sao vậy? Võ Định Phương hỏi.

- Ta xem tên Tôn Cửu Như này vừa rồi nói chuyện mà tròng mắt cứ láoliêng, e trong này có điều gì dối trá đây. Hơn nữa, ngôi chùa này ở cheo leo không gần thôn xóm, cũng không gần đường cái. Những am miếu chùaviện như thế này có thể là hang ổ của bọn giặc cướp lắm. Mình đi ra chỗlạ, không thể không lưu tâm. Ta xem hắn ăn nói lanh lợi, mắt cứ chớplia, lòng không ngay mắt ngó không thẳng! Ta xem trong việc chắc códuyên cớ chi đây, hãy khoan ăn đã!

Nói xong câu đó không lâu thì Tôn Cửu Như từ bên ngoài đi vào, nói:

- Hai vị có cần rượu không?

Hoa Nguyên Chí rót rượu ra xem thì thấy rượu phát khói, sôi lên trong chén. Hoa Nguyên Chí càng thêm sanh nghi, nói:

- Tôn Cửu Như, chú uống một chén đi!

Tôn Cửu Như lắc đầu quầy quậy, nói:

- Tôi không biết uống.

Hoa Nguyên Chí thấy Tôn Cửu Như quay mình định đi ra, bèn bước tới thò tayra níu lại, giống như chim ưng xớt mồi, bóp miệng Tôn Cửu Như đổ rượuvào, tức thì Tôn Cửu Như chân tay mềm nhũn, miệng há hốc, bất tỉnh nhânsự, té ngay xuống đất. Hoa Nguyên Chí nói:

- Hiền đệ, chú thấy thế nào?

Võ Định Phương nói:

- Nhờ có huynh trưởng cẩn thận mới được như vậy, hôm nay nếu là tôi chắclà bị trúng kế họ rồi. Huynh trưởng đã bắt giữ hắn rồi thì mình phải làm sao đây?

- Trước hết chúng ta hãy vào bên trong dò xét thử xem.

- Họ đã bầy độc kế hại chúng ta như thế, thì chùa này chắc là sào huyệncủa bọn giặc rồi. Chúng ta còn làm gì nữa mà không đi dò xét các nơi?

- Cũng được! Hoa Nguyên Chí Đáp.

Hai người mới trói Tôn Cửu Như lại, nhét giẻ vào miệng, kéo bỏ dưới giường, đoạn thổi tắt đèn khép cửa lại, nhảy lên nóc nhà đi thám dọ. Đến nhàphía Đông, họ thấy ở Bắc thượng phòng có ánh đèn nhấp nháy, hai ngườiđến sau cửa sổ thấm ướt giấy xoi lỗ nhìn vào. Bên trong ngồi day mặt vềhướng Nam là hai ông hòa thượng đầu hói, nhìn không rõ mặt. Một ngườingồi bên phía Đông đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi màu xanh tía, mình mặcáo xanh, mặt đen, hung ác vô kể. Một người ngồi ngay ở phía Tây mặc áochẽn thúy lam, mặt trắng, mày nhỏ, mắt tròn. Một người ngồi ở phía Namquay mặt về Bắc đầu đội khăn tráng sĩ màu tía, mặt như ngọc tía, hai đạo chân mày tán mỏng với đôi mắt điếu khách hai tròng lộ ra bên ngoài. Bọn Hoa Nguyên Chí trong tối nhìn thấy họ đang uống rượu. Bỗng nghe ngườimặt đen ở phía Đông nói:

- Hôm nay có hai thằng đến, chắc là con cháu "Ưng trảo" của tụi "Xí tử" đấy!

Người mặt trắng ngồi bên phía Tây nói:

- Bất kể tụi nó có phải hay không, cứ bắt chúng lại "hớt" trái "bầu" đi là xong, mặc kệ chúng oan ưng như thế nào!

Nghe tiếng hòa thượng nói:

- Sao Tôn Cửu Như đi lâu quá mà không trở lại? Chắc việc không thành rồi đạ Cao nhị đệ đi xem thử coi!

Người mặt đen đứng dậy đi ra ngoài. Hoa Nguyên Chí kéo Võ Định Phương cùngtrổ thuật phi thiềm tẩu bích theo dõi phía sau. Hoa Nguyên chí nói;

- Hãy trước hết bắt tên giặc này điều tra đã.

Thấy tên giặc đi đến nhà chái phía Đông, Hoa Nguyên Chí nhảy tới đá tên nàymột cước, tên giặc té xuống ngaỵ Hắn định la, Hoa Nguyên Chí thộp cổ tên giặc, rút dao kề lưng nói:

- Nếu mi la, ta sẽ giết tức thì! Nói thiệt ta sẽ tha chọ Tình hình trong chùa này ra sao?

Tên giặc sợ hồn bất phụ thể, nói:

- Xin đại thái gia đừng giết tôi, tôi xin nói thiệt.

Hoa Nguyên Chí nói:

- Mi hãy nói đi.

Tên giặc mới đem sự việc từ đầu tới đuôi thuật lại. Ngôi chùa này tên làtàng trân, lão phương trượng tên là Pháp Trường. Hai vị hòa thượng đó là đồ đệ của phương trượng, một vị tên là Nguyệt Minh, một vị tên làNguyệt Lãng, là những người lọt lưới chùa Bạch Ngự Trước đây do họ bắthầu thiếp của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên nên chùa bị sung côngquỹ. Họ chạy về thưa lại với sư phó chuyện chùa bị mất, lão hòa thượngkhuyên dạy họ cả buổi trời. Về sau lão hòa thượng lên Tam Canh Cương, để ngôi chùa đó lại cho đồ đệ. Trước khi đi, lão hòa thượng dặn dò cẩnthận, bảo hai người hãy lo bổn phận. Nhưng hai người này là đồ đệ củatửu sắc đâu có thể chừa bỏ được? Ở trong chùa họ sửa làm vách hai lớp,đem hai phụ nữ cướp được suốt ngày hành lạc. Hôm đó có mấy người lục lâm đến. Họ là HHắc mao sái Cao Thuên, Hồng mao hống Ngụy Anh, Bạch kiếmlang Giả Hổ, Hận địa vô hoàn Lý Mãnh, Đê đầu khán tháp Trần Thanh, Trạivân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng. Những người này khi cùngThiệu Hoa Phong chia tay ở Tàng Trân Ổ mạnh ai nấy chạy đi một ngả. Mấyngười này chạy đến chùa Tàng Trân gặp Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng là chỗbạn bè cũ. Nguyệt Minh hỏi:

- Mấy vị từ đâu tới vậy?

-Thôi đừng nhắc tới nữa! Chúng tôi ở Từ Vân quán giúp Xích phát linhquang Thiệu Hoa Phong cùng mưu đồ đại sự, không ngờ bị quan binh vâychặt miếu, rồi bị Tế Điên Hòa thượng rượt đuổi đến nỗi lên trời khôngnẻo, xuống đất không đường. Biết hai vị đương gia ở đây, chúng tôi ghélại xin tá túc ít ngày rồi sau sẽ tính.

Nguyệt Minh nói:

- Cái đó có ngại chỉ Các vị cứ ở đây, có gì ăn nấy mà!

Mọi người ở lại trong chùa nói chuyện mấy ngày. Hôm đó đang ngồi nói chuyện, Hắc mao sái Cao Thuận nói:

- Quan binh phủ Thường Châu tịch thu Từ Vân quán, Tế Điên giúp đỡ họ tôikhông tức, đáng tức là bọn Lôi Minh, Trần Lượng, Tần Nguyên Lượng và MãDiêu Hùng, họ cũng là người lục lâm lại đi giúp đỡ quan binh chống lạibọn lục lâm tạ Anh tôi là Cao Trân bị chết về tay bốn người này, sớmmuộn gì tôi cũng trả thù họ.

Bạch kiếm lang Giả Hổ nói:

-Cao nhị ca, anh định báo cừu hại bọn Lôi Minh, Trần Lượng bốn người đóthì dễ thôi. Tôi có chủ ý đây: Hiện giờ chúng ta đang ở trong chùa báocơm đương gia, để tôi đi ra ngoài dọ thám thử xem có món hàng gì kha khá sẽ đưa tin cho các anh em haỵ Chúng ta làm vụ án này xưng tên bốn người Lôi Minh, Trần Lượng để cho quan quân bắt họ. Chúng ta vừa có được củavừa báo được thù, các anh thấy được không nào?

Mọi người cùng tán thành, nói:

- Được lắm, Ý kiến của Giả hiền đệ cao minh thật.

Bạch kiếm lang Giả Hổ liền ra khỏi miếu đến bên ngoài dò xét. Hôm đó hắnnghe La Thanh Viễn đi trấn nhiệm ở phủ Chiêu Thông, Vân Nam, mang theohai nàng thiếp rất đẹp, một người tên là Vô song nữ Đỗ Thái Thu, mộtngười là Trại dương phi Lý Lệ Nương, kiệu khiêng xe kéo, vàng bạc đồ tếnhuyễn rất nhiều với sáu tên phiêu đinh đi hộ tống về nhà, đang ở VạnThành điếm trên Kim Sa Lãnh.

Giả Hổ nghe tin này rõ ràng mới trở về chùa Tàng Trân học lại. Hai tên hòa thượng vốn là bọn háo sắc, nghe báo như thế liền nói:

- Các vị, chúng ta đồng đi nhé!

Tối hôm đó, bọn giặc đều mang theo binh khí, thay y phục dạ hành cùng tiếnlên Vạn Thành điếm trên Kim Sa Lãnh. Mỗi người đều trổ thuật phi thiềmtẩu bích chia nhau đi thám dọ. Tới viện chái phía Đông, họ thấy hai nàng thiếp đang cùng La Thanh Viễn uống rượu ở Bắc thượng phòng, quả nhiênsắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, trăm thứ phong lưu. Lý Mãnh, Trần Thanhnhảy xuống trước, tiến vào phòng cướp người đẹp chạy đi. Cao Thuận dứ La Thanh Viễn một dao, nói:

- Ta là Phong lý vân yên Lôi Minh.

Lý Mãnh nói:

- Ta là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng.

Hoàng Khánh nói:

- Ta là Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng.

Tạ Quảng nói:

Ta là Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng. Tại vì mi là một tên tham quan bóc lột xương máu địa phương, bọn ta hành hiệp tác nghĩa, đến cướp lại của miđây!

Tiêu đinh nhảy lại ngăn trở bị chém chết hai tên, cướp đivàng bạc châu báu rất nhiều. Bọn giặc cõng đi hai người đẹp, ăn hàng nonê rồi trở về.

Vế đến chùa, thấy hai nàng đẹp quá, bọn giặc đềulà đồ đệ tửu sắc nên giành nhau chí chóe. Người này cũng giành, ngườikia cũng giành. Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng nói:

- Các vị đều khôngthể giành được! Ở trong chùa ta làm việc phi pháp, ta lãnh hết tráchnhiệm. Hai ta mỗi người lãnh một cô mới phải.

- Bọn giặc khôngbằng lòng nhưng không dám trở mặt, vì hai hòa thượng đều biết pháp thuật cả. Vàng bạc và đồ tế nhuyễn, hòa thượng lựa ra một nửa để lại, còn một nửa chia ra, mọi người đều không vui. Vì tang vật chia không đồng nênLý Mãnh, Trần Thành, Giả Hổ, Ngụy Anh bốn người bỏ đi. Bọn Cao Thuận,Hoàng Khánh, Tạ Quảng vì không chỗ dung thân nên đành ở lại trong chùa,họ cũng không nghe nói bọn Lôi Minh, Trần Lượng chết sống ra sao, chỉnghe nói bị quan quân bắt giữ.

Hôm nay Hoa Nguyên Chí và Võ ĐịnhPhương đến, bọn giặc nghi không phải quan quân mà là bè bạn của LôiMinh, Trần Lượng ở huyện Ngọc Sơn. Họ sai Tôn Cửu Như đánh thuốc mê đểhại hai người này, ngờ đâu bị Hoa Nguyên Chí biết được, bắt Tôn Cửu Nhưtrước rồi lại bắt luôn Cao Thuận.

Cao Thuận nói hết sự thật, hai vị anh hùng định bắt bọn giặc, dè đâu mắc phải một trường đại họa.