Tế Điên Hòa Thượng

Chương 203



Núi Lục Dương, Tế Công đấu Pháp Hồng

Thi pháp báu, La Hán giả đò chết

Truy vân yến tử cùng Tế Điên đi đến núi Lục Dương, ngước mắt lên thấy núimọc theo hướng Bắc Nam. Tiến vào cửa núi thấy dưới chân sườn núi có mộtnhà năm gian dùng làm chỗ làm việc. Huỳnh Vân đến núi Lục Dương theođúng lệ chào hỏi, cũng vừa hay Đặng Nguyên Cát và Đặng Vạn Xuyên đang có mặt ở đó. Đặng Nguyên Cát thấy Huỳnh Vân tướng mạo khác phàm, mới hỏi:

- Tôn giá muốn tìm ai?

Huỳnh Vân giữ hòa khí, nói:

- Tại hạ họ Huỳnh tên Vân, là trưởng tiêu đầu Nam lộ. Trước đây phổ kytại hạ là Đỗ Bưu áp tải hàng tiêu qua quý địa. Hắn ta là người mới vàonghề không rành quy củ bảo tiêu. Nghe nói vì nói năng luống cuống đắctội với hai vị Đặng gia ở núi này nên xe hàng bị giữ lại. Hôm nay tôiđến đây thứ nhất là để tạ tội, thứ hai là muốn bái vọng các đương gia ởnúi này.

Huỳnh Vân không định động thủ vì nghĩ rằng núi Lục Dương có mấy người bạn thân, không nên trở mặt. Nào ngờ Đặng Ngyên Cát vàĐặng Vạn Xuyên không thông tình lý, nghe Huỳnh Vân nói mấy câu đó, bènnghĩ: "Nếu cho Huỳnh Vân đem về rồi, ta kể như mất không. Còn nếu mìnháp đảo được Huỳnh Vân thì từ nay mình sẽ nổi tiếng chứ chẳng không".

Nghĩ rồi Đặng Nguyên Cát trợn mắt nói:

- Ông là Truy vân yến tử Huỳnh Vân hử? Đến đây thì hay lắm! Phổ ky củaông không biết tình lý gì hết. Ta chính là Đặng Nguyên Cát đây. Ta giữtiêu hàng lại đó. Ông muốn làm gì cũng không được đâu. Ông phải kêu bạnbè tới đây, còn nếu không, phải quỳ lạy chúng ta ba lạy nhận chịu thua,ta sẽ trả hàng lại chọ Nếu không thì đừng hòng.

Huỳnh Vân nghenói những lời trịch thượng đến nỗi hòn đất cũng nổi giận như thế, bènnghĩ rằng: "Nếu không có bạn bè ở núi Lục Dương này, ta đâu có xử nhũnnhư thế để ngươi lên mặt!". Càng nghĩ càng tức. Nghĩ rồi bèn trầm giọngnói:

- Này họ Đặng, đừng có tưởng bở, không phải họ Huỳnh ta sợngươi đâu! Hơn 20 năm ta đi khắp Đông Tây Nam Bắc mà chưa có ai dám giữhàng của ta lại. Ta nghĩ rằng ở núi Lục Dương này có các anh em Kim maohải mã Tôn Đắc Lượng, Hàn Long, Hàn Khánh, Vạn lý phi lai Lục Thông đềulà bạn bè của ta nên ta không trở mặt đấy. Hai ngươi thật là chẳng biếtthời vụ gì cả, lại nói ta chẳng biết giao tình.

Đặng Nguyên Cát nói:

- Ngươi còn dám nói như thế à?

- Có gì mà không dám, hai ngươi mà kể số gì!

Đặng Nguyên Cát, Đặng Vạn Xuyên là những kẻ như bò nghé mới sanh không sợcọp, mới mọc sừng lại sợ sói, tự cho mình là tài nghệ ghê gớm, mới cườiha hả, nói:

- Họ Huỳnh kia, ngươi dám lớn mật không coi bọn ta ra gì hả? Lại đây, chúng ta cùng sống mái một trận để phân mạnh sống yếuchết, thiệt còn giả mất.

Nói rồi bước ra bên ngoài, hai người rút đơn đao ra, Huỳnh Vân cũng rút dao ra ứng chiến. Đặng Nguyên Cát nhắmngay đầu Huỳnh Vân mà cjém tới. Huỳnh Vân sử dụng thế "Đáy biển mòtrăng", đưa đao lên đón đỡ. Đặng Vân Xuyên từ phía sau nhắm ngay hậu tâm Huỳnh Vân đâm tới. Huỳnh Vân bước lên một bước né khỏi. Dao của ĐặngVân Xuyên đâm vào quãng không lật đật biến đổi chiêu số. Huỳnh Vân taygấp mắt nhanh, quơ ngang một dao tiến lên một bước đá ngã nhào Đặng VânXuyên. Đặng Nguyên Cát thấy vậy giận quá, nắm ngay cổ Huỳnh Vân chémtới. Huỳnh Vân cử dao đón đỡ. Đặng Nguyên Cát vừa mới thu dao chưa kịpbiến chiêu đã bị Huỳnh Vân tiến lên một bước xả xuống một dao trúng vaicủa Đặng Nguyên Cát, máu tuôn xối xả. Hai người lật đật chạy khỏi vòngchiến, nói:

- Họ Huỳnh kia, mi có gan đừng chạy nhé!

- Hôm nay đại thái gia muốn kết thúc tánh mạng của tụi bay đó. Tụi bay kêuđồng đảng của chúng bay ra đây cho ông xem nào. Ta đâu có chạy!

- Nếu mi chạy, ta kể mi là chuột nhắt.

Nói rồi hai người chạy lên núi, thẳng vào bên trong. Lúc đó Hoa diện nhưlai Pháp Hồng đang nói chuyện với Pháp Duyên, Pháp Không ở đại sảnh.Đặng Nguyên Cát, Đặng Vạn Xuyên chạy vào nói:

- Đương gia ơi, chúng ta ăn tiêu hàng đó không được rồi! Người đồng hành của chúng ta không cho chúng ta ăn.

Pháp Hồng nghe nói, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Thực ra, bọn Đặng Nguyên Cát bắt giữ tiêu hàng của Huỳnh Vân, Pháp Hồng không biết, nên nghe nói thế mới hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đặng Nguyên Cát nói:

- Hôm trước có phổ ky của Nam lộ tiêu đầu áp tải hàng đi qua dưới núi,hắn không chịu xuống ngựa trình danh thiếp. Hai đứa tôi cãi nhau vớihắn, bữa nay Huỳnh Vân đến cửa núi chửi mắng rồi chém tôi một dao vànói: - Kêu thủ lĩnh mày ra đây! Hắn kêu tên các vị lão nhân gia mắngchửi những lời tục tĩu khó học lại.

Pháp Hồng nghe nói, ngạc nhiên bảo:

- Ta bảo tiêu đường thủy một dãy Trường Giang, hắc bạch hai đạo ai màkhông biết tạ Ta với Huỳnh Vân nghe tên mà chưa gặp mặt, xưa nay khôngoán, gần đây không cừu. Hắn cũng là bảo tiêu, vô cớ làm sao đến mắng tảViệc này chắc là không được rồi đa!

Đặng Vạn Xuyên nói:

- Hiện giờ hắn đang mắng chửi ở dưới núi, không tin thì cứ ra đó xem.

Pháp Hồng lập tức dẫn ba vị sư đệ: Thần quyền thái tuế Pháp Tịnh, Thiết đầuthái tuế Pháp Duyên, Trại đại ma Pháp Không, các thủ hạ trên núi, cả đến phổ ky của tiêu cục, tất cả hơn 100 người.

Mọi người kéo xuống núi, quả nhiên thấy Huỳnh Vân đang mắng chửim ở đó. Pháp Hồng nói:

- Hay cho Huỳnh Vân, mi dám đến đây chịu chết hả? Ở núi Lục Dương, từ trước đến nay chưa ai dám mắng ta đấy nhé!

Huỳnh Vân chưa gặp Pháp Hồng, nghe nói, ngước đầu nhìn lên thấy Pháp Hồngmình cao tám thước, tam đình nở rộng, đầu lớn cổ to, tóc xõa đánh thànhmột vòng kim cô, mặt như máu tươi có những nốt trắng, dữ như ôn thần,mạnh như thái tuế, mày to mắt lớn, mặc tăng y màu lam, lưng giắt giớidao. Người thứ hai đầu cạo chính là Pháp Duyên, mắt xanh râu đỏ, càng lộ vẻ hung ác. Pháp Tịnh mặt đen giống như giấy ô kim, màt to mắt lớn. Còn Pháp Không mặt như ngọc tía.

Bốn vị hòa thượng này thật là oai phong lẫm lẫm. Huỳnh Vân nói:

- Hay cho lũ ác tăng, bọn bay thật là vô lễ! Phổ ky của các ngươi cướplấy tiêu hàng của ta, ngươi lại còn không biết điều. Hôm nay Huỳnh đạithái gia sống mái với ngươi một trận mới được.

Huỳnh Vân nói rồi rút dao tiến lên. Pháp Hồng nói:

- Hay cho tên tiểu tử, ngươi dám đứng huênh hoang trước mặt ta chớ? Đạikhái ngươi chưa biết tài của sái gia mà. Ta cần gì ra sức bắt mị Coi sái gia dùng pháp bửu bắt mi đây.

Nói rồi thò tay vào bọc rút ra món pháp bửu "Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh" của sư phụtruyền chọ Sư phụ của Pháp Hồng đang ở Long Vương miếu tại Trấn Ổ phíasau núi Lục Dương. Sư phụ Ông ta là Kim Phong hòa thượng, tự xưng là Kim Phong La Hán, biết việc 500 năm trước, 500 năm sau, thông cả quá khứ vị lai, ban cho Pháp Hồng món bửu bối đó để phòng thân, thảng như gặpngười cao hơn mình, bằng vào võ nghệ không thắng được thì dùng món bửubối này. Chiếc gương bửu bối này bên trong có chân hỏa tam tài thiên địa nhân, chiếu rọi làm tan đi ba hồn bảy vía người đối diện. Hôm nay PhápHồng đem Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh ra, Huỳnh Vânđâu có biết món pháp bửu đó lợi hại ra sao. Chỉ thấy Pháp Hồng miệng lâm râm niệm chú, móc kiếng chiếu ra. Huỳnh Vân cảm thấy mơ mơ hồ hồ, trong gương ấy ánh sáng lóe ra chói chang như mặt trời, lập tức toàn thân run rẩy, ngã ngang xuống đất, nhân sự bất biết.

Pháp Hồng tự nghĩ:"Mình với hắn không có cừu hận gì, chỉ cần bắt hắn lên núi làm nhục hắnmột trận cho hắn biết ta lợi hại tới bực nào để hắn khỏi xem thường núiLục Dương ta là được rồi". Nghĩ rồi bèn sai thủ hạ vừa khiêng lên núithì Tế Điên từ sau gộp đá đứng dậy hét lớn:

- Hay cho đồ nghiệtsúc! Tụi bay thiệt là không biết điều, dám vô cớ hiếp đáp người hử? Đãgiữ hàng tiêu của người ta còn cậy khỏe hiếp yếu nữa. Các ngươi tới đâythử xem coi ai hơn nào?

Pháp Hồng nghe thế, tức giận tràn hông, nói:

- Mi là ai mà cả gan dám đối địch với ta thay cho Huỳnh vân như thế?

- Mi cũng chưa nhận ra lão nhân gia là ai à? Ta nói cho mi biết, ta là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn đây!

Pháp Hồng nghe nói, "a" lên một tiếng, nói:

- Nghe ra Tế Điên trưởng lão là một vị Phật sống hiện thời, là một vị LaHán đạo cao đức trọng chớ đâu có lèng xèng như vậy được. Mi giả bộ xưngTế Điên, chắc là không phải đâu.

- Mi nếu không tin cứ bước tới thử xem.

Thiết đầu thái tuế Pháp Duyên đứng kế bên, nói:

- Sư huynh đừng thả tên Hòa thượng kiếc này. Hắn là kẻ thù của tôi đó.

Pháp Hồng nói:

- Làm sao chú biết ông ta?

Trước đây ở nhà Ma diện hổ Tôn Thái Lai tại thành Lâm An, có tên Trịnh Hùngđại náo Vạn Trân lầu. Tôn Thái Lai nhờ tôi giúp sức. Ngay lúc đó một đại hán nhảy tới rượt tôi chạy tuốt. Tối lại tôi tới nhà Trịnh Hùng hànhthích, bị Ông ta bắt được, làm nhục một trận. Hôm nay sư huynh để tôibáo thù.

- Té ra là vậy!

Hoa diện như lai nói rồi rúttrong bọc ra bửu bối Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh rọilên, Tế Điên giả bộ "a ôi" một tiếng rồi ngã ngang xuống đất, Pháp Hồngcười ha hả, nói:

- Ta nghe Tế Điên Hòa thượng thần thông quảngđại, nghe tên không bằng thấy mặt, thấy mặt hơn nghe tên nhiều. Theo tathấy, ông ta cũng không phải là hạng phàm phu tục tử vô tướng bất tàiđâu. Bay đâu, khiêng hai người này về chùa cho ta!

Lập tức bọnthủ hạ khiêng Tế Điên cùng Huỳnh Vân về chùa Bửu Quang trên núi. Về đếnbên trong, bốn vị hòa thượng vừa ngồi xong, bọn thủ hạ cũng đặt Tế Điênvà Huỳnh Vân ở trước đại sảnh. Pháp Hồng xem thấy Tế Điên đã hết thởrồi. Ngay lúc ấy Vạn lý phi lai Lục Thông trở về tới. Vừa bước vào, LụcThông nhìn thấy Tế Điên, liền la lên:

- Đây là Tế Điên Hòa thượng sư phó, của ta mà! Ai hại người chết như thế?

Hoa diện như lai Pháp Hồng nói:

- Lục hiền đệ, ông ta là sư phó cùa hiền đệ à?

- Ông ấy là sư phó của tạ Ai làm hại ông ấy hả?

- Cái đó là ông ấy tự tìm đến cái chết mà thôi. Ta dùng bửu bối trị Ông ấy đó.

Lục Thông giận Pháp Hồng lắm, nhưng không dám làm quá, nói:

- Sư phó ta đã hết thở rồi, ta phải đi mua quan tài liệm ông ấy và đưaông về chùa Linh Ẩn. Các ngươi ai hại chết ông ấy phải bồi thường chota, nếu không, sẽ không được đâu đấy.

Pháp Hồng nói:

- Hiền đệ đừng nói bậy, ta kêu ông ấy sống dậy là sống ngay thôi.

Đương nói tới đó thì tử bên ngoài có người vào bẩm báo:

- Thưa đương gia, hiện có Xích phát linh quang Thiệu Hoa phong ở Từ Vânquán cùng với vị Tiền điện chân nhân Trường Lạc Thiên muốn đến ra mắt.

Hoa diện như lai Pháp Hồng nghe nói bèn dặn kẻ tả hữu mời vào.