Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 3: Kinh Diễm



Nam Cung Liệt Diễm lẳng lặng chăm chú nhìn hài đồng tuyệt lệ đột nhiên xuất hiện từ sau đại thụ, ánh mắt sâu thẳng khó lường.

Trước lúc quyết định đến Tây Ẩn sơn săn bắn, Lâm Chi Ngân đã ồn ào quyết thắng bại với hắn một phen. Mà mục tiêu cũng chính là con ngân hồ vừa nãy vô tình nhìn thấy trong rừng.

Ngân hồ, đối với một nước ở phía tây Thương Lam đại lục như Tây Lam có thể xem là giống loài hiếm có. Vì thế lúc nãy nhòn thấy ngân hồ hiếm thấy mới quyết định chọn nó làm mục tiêu quyết thắng bại. Mà đó cũng là nguyên nhân vừa thất bóng trắng lóe qua Lâm Chi Ngân lại kích động đến vậy.

Thắng thua đối với Nam Cung Liệt Diễm mà nói chẳng là gì, nhưng với Lâm Chi Ngân quyết tâm muốn thắng Nam Cung Liệt Diễm một lần thì khác. Tuy đối với người này, Lâm Chi Ngân kỳ thực vẫn thực lòng kính phục.

Đồng dạng là con cháu đại gia tộc Tây Lam quốc, tự nhiên có ngạo khí không muốn thua người khác. Mà gia tộc của Lâm Chi Ngân cùng Nam Cung Liệt Diễm, Vũ Nhai Tế có thể xem là có quan hệ thông gia, lui tới tự nhiên cũng thân thiết rất nhiều.

Huống chi, Nam Cung Liệt Diễm, Lâm Chi Ngân, còn có Vũ Nhai Tế đều được xem là quý công tử tài hoa anh tuấn tiêu sái, tự nhiên không muốn thua ai. Cho dù người kia có là người mình tin phục cũng vậy.

Lần săn bắn ở Tây Ẩn sơn kỳ này cũng không khác gì trước kia, trừ bỏ bọn họ nghiêm túc hơn một chút mà thôi. Nhưng Nam Cung Liệt Diễm cùng bọn Lâm Chi Ngân đều không ngờ lại gặp một hài đồng tuyệt lễ ở vùng núi rừng Tây Ẩn sơn quanh năm u tĩnh không ai thèm đến này. Hơn nữa còn vì hành động lỗ mãng của Lâm Chi Ngân mà dẫn đến hài đồng kia nảy sinh địch ý với bọn họ.

Đúng vậy, là địch ý.

Từ ánh mắt tràn đầy cảnh giác của hài đồng, Nam Cung Liệt Diễm nhìn ra được hài đồng này đề phòng bọn họ. Hệt như một tiểu thú lạc đường, gương mặt đầy mê mang nhưng vẫn không cho phép người xa lạ tiếp cận. Huống chi, lại còn là một người suýt chút nữa đã bắn chết mình.

“Ngươi, lạc đường sao? Hay bị lạc người thân?” Nam Cung Liệt Diễm thật cẩn thận bước tới, cố gắng không làm hài đồng xinh đẹp như tinh linh này kinh hoảng, giọng điệu thực ôn hòa nhỏ nhẹ hỏi.

Nơi này là Tây Ẩn sơn người ở rất thưa thớt, trừ bỏ nhóm con cháu thế gia ngẫu nhiên tới đây săn bắn, nơi này có thể nói là cơ hồ không có người ta. Kia, hài đồng này làm sao lại tới đây? Chẳng lẽ nó thực là tinh linh trong rừng sao?

Từ khi ma tộc xuất hiện vào ba năm trước, Thương Lam đại lục bắt đầu tương truyền những chủng tộc thất truyền ở thời thượng cổ sẽ tái hiện. Vì thế đối với loại sủng nhiu xinh đẹp tao nhã như tinh linh, Nam Cung Liệt Diễm cũng tin tưởng nó tồn tại. Huống chi, hài đồng trước mắt quả thực có sức mạnh cường đại vô cùng.

Bất quá hiển nhiên, đối với giọng điệu phá lệ ôn nhu của Nam Cung Liệt Diễm, hài đồng tuyệt lệ đối diện không hề cảm kích, vẫn mở to đôi mắt tràn đầy đề phòng chăm chú nhìn hắn, không có bất cứ phản ứng nào.

Bất quá, hài đồng kia tuy không có phản ứng nhưng Lâm Chi Ngân cùng Vũ Nhai Tế đứng bên cạnh Nam Cung Liệt Diễm lại khiếp sợ dị thường, mở to đôi mắt không dám tin, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nam Cung Liệt Diễm.

Nam nhân lạnh lùng mặt than này thế nhưng lại có ngày phá lệ ôn nhu như vậy? Thần a, là bọn hắn ảo giác hay ông trời ác ý vui đùa a?

“Liệt Diễm, ngươi không phải trúng tà gì chứ?” Hôm nay Tây Ẩn sơn này tựa hồ chỗ nào cũng quỷ dị, không còn u tĩnh an tường như trước kia.

“Ngươi tên là gì? Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi. Lại đây.” Không để ý tới Lâm Chi Ngân kinh ngạc hô to gọi nhỏ bên cạnh, ánh mắt sâu sắc của Nam Cung Liệt Diễm vẫn tập trung vào hài đồng trước mặt, ánh mắt mang theo cổ vũ cùng trấn an.

Hài đồng này rõ ràng rất đề phòng người khác, thậm chí có thể nói là e ngại. Trước kia hài đồng này khẳng định rất ít ở chung cùng nói chuyện với người khác. Từ ánh mắt mờ mịt luống cuống như nai con trên gương mặt xinh đẹp kia có thể thấy được, hài đồng này tuyệt đối không phải tiểu hài tử nhà bình thường.

Nam Cung Liệt Diễm ngừng thở, nhìn ánh mắt từ do dự đề phòng dần dần chuyển thành tò mò an tâm, ngay lúc hắn nghĩ hài đồng này sẽ hạ thấp cảnh giác, chậm rãi đi tới bên mình thì một âm thanh trong trẻo thanh thúy như ngọc từ trong rừng đột ngột vang lên, bừng tỉnh tinh linh đang mê mang.

“Yêu nhi, lại đây.”

“Ca ca!” Đồng âm thanh thúy tràn đầy vui sướng vang vọng trong rừng cây Tây Ẩn sơn, tiếp đó theo làn gió nhẹ nhàng phiêu tán về phía chân trời.

Mà hài đồng mới nãy giống như tiểu thú thực cẩn thận đề phòng đám Lâm Chi Ngân lúc này lại vội vàng xoay người, vẻ mặt sáng lạn mỉm cười, từ âm thanh có thể cảm nhận được ỷ lại cùng tín nhiệm sâu sắc, làm Lâm Chi Ngân cùng Vũ Nhai Tế vừa nãy còn thấy bộ mặt thô bạo của hài đồng không khỏi kinh dị.

Này chính là hài đồng yêu dị suýt chút nữa đã xé toạt cánh tay mình khi nãy à? Sao cảm giác khác biệt lớn tới vậy a!

Quay đầu, đám Lâm Chi Ngân, Vũ Nhai Tế không khỏi hưng trí bừng bừng tò mò nhìn về phía người vừa tới đã làm hài đồng tinh linh này biến hóa lớn như trời với đất. Thiếu niên có âm thanh trong trẻo tuyệt vời. Nhưng lúc ánh mắt mọi người dừng lại trên người người vừa tới, bọn họ cũng không khỏi thoáng chốc sững sờ.

Thiếu niên quá đẹp! Trong mắt đám người không khỏi hiện lên kinh diễm.