Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 36: Mẫu Đơn trong đêm



Bởi vì cả nhà Tống gia một mực muốn điều tra hộ khẩu, khiến một bữa cơm này cũng khôngđược thoải mái gì. Nàng đoán chắc cái tên Tống Phù Dung hẳn là vì tưởngnhớ Thủy Phù Dung mà đặt thành, Tống gia cùng Thủy Phù Dung rốt cuộc cóquan hệ sâu xa như thế nào? Mà Bạch Mạn Điệp nàng có phải có quan hệ gìvới vị Thủy Phù Dung kia không. Thủy Phù Dung, nghe được cái tên này,một cổ thân thiết không hiểu vì sao lại dâng lên, thế nhưng nàng khôngnhớ được đã nghe qua ở đâu rồi. Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung, rốt cuộclà ai? Bồ câu đưa thư của hai vị muội muội cũng sắp đến đây rồi, nànghẳn nên hỏi một chút xem Thủy Phù Dung rốt cuộc là ai. Chờ chút đã… Thủy Tịch Linh họ Thủy, Thủy Phù Dung cũng họ Thủy, trong này có phải cóquan hệ gì không? Phiền quá, nàng xuyên qua tới cái chỗ quái quỷ này làđể làm nhiệm vụ, không phải thay Tống gia bọn họ tìm bằng hữu, nàng quan tâm như vậy làm gì? Quả thực chính là tự tìm phiền toái.

“Không nghĩ nữakhông nghĩ nữa.” Bạch Mạn Điệp đứng dưới trăng lắc lắc đầu, cố tình đemtất cả phiền não này thanh lý ra khỏi đại não.

Nàng muốn xoayngười trở về phòng, nhưng đầu óc càng lúc càng loạn, thỉnh thoảng cònhiện lên những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, chợt lóe chợt tắt.

Nàng cố gắng nắmbắt những hình ảnh này, nhưng trong đầu càng thêm hỗn loạn. Nàng ra sứcnắm nắm tóc, dùng sức mà kéo, lão Thiên à, nàng cuối cùng là bị sao vậy, bị sao vậy?

Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm, chưa bao giờ hốt hoảng thế này, chưa từng hốt hoảngthế này. Nàng vẫn là một người vô ưu vô lo, không biết cái gì là ưu sầu, bắt đầu từ khi đi tới cổ đại, tất cả đều thay đổi.

Bạch Mạn Điệp dùng tay gõ gõ lên bàn đá, nỗ lực trấn an tâm trạng của mình. Một lúc lâusau, những hình ảnh mơ mơ hồ hồ kia từ từ biến mất, nàng vô lực ngồitrên bàn, thì thào nói nhỏ, “Thực sự là kỳ quái, ta vừa rồi rốt cuộcđang nghĩ cái gì vậy?”

Ngẩng đầu nhìntrăng sáng, tâm trạng đang lênh đênh bất định tựa hồ bình tĩnh hơn rấtnhiều, một cổ ấm áp nhàn nhạt trong lòng dâng lên. Quả nhiên, ánh trăngchính là đại diện cho sự yên tĩnh.

Trải qua hiệntượng kỳ quái này, cơn buồn ngủ của nàng toàn bộ biến mất, tự nhiênkhông muốn trở về phòng,. Bạch Mạn Điệp bẻ lấy một cành cây, ngắm nghíabước vào trong sân.

Mới đi được vàibước, liền thấy một bóng đen hiện lên. Trong lòng nàng căng thẳng, theobản năng vứt cành cây lại đuổi theo. Tốc độ của bóng đen kia thực sự quá nhanh, nàng đuổi theo rất miễn cưỡng. Đuổi theo cái bóng đen kia quahai con phố, đột nhiên không thấy bóng dáng. Nàng đứng trên một conđường im ắng, bắt đầu cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đêm đã khuya, còn có chút lành lạnh, nàng bị một trận lạnh run, có một cảm giác bấtan.

Người nàng đuổitheo rốt cuộc là ai? Theo lý thuyết, khinh công của nàng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nàng muốn đuổi theo một người không lý nàophải phí công như vậy, hơn nữa còn đuổi theo không kịp. Chỉ có mộtnguyên nhân, đối phương chính là một cao thủ, chí ít lợi hại hơn nàng.

Nàng vội vã quayđầu muốn trở về, nhưng lại “bay” không được, bởi vì nàng không biết sửdụng khinh công thế nào. Chết tiệt chết tiệt, sao lại mất tác dụng ngaylúc này chứ, đây không phải đang muốn lấy mạng nàng sao?

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bắt đầu chạy chậm, may mà nàng biết Tống gia ở đâu, bằng không nhất định lưu lạc đầu đường rồi.

“Các hạ theo ta có gì muốn chỉ giáo.” Một giọng nói u ám vang lên, tiếp theo đó là mộtthân ảnh đứng đối diện nàng. Trong bóng tối, nàng không thấy rõ hìnhdạng đối phương. Nghe âm thanh, hẳn là một nữ nhân.

Giọng nói âm trầm của nàng khiến Bạch Mạn Điệp cảm thêm hoảng sợ, cảm giác lạnh cóng từ bàn chân truyền khắp cả người.

Nàng nỗ lực duytrì bình tĩnh, “Ta không phải đi theo ngươi.” Đều đã bị nhìn thấu rồi,nàng còn có thể nói thuận miệng đến như vậy.

Đối phương cười lạnh một tiêng, “Vậy sao?”

“Chính là như vậy, thỉnh tránh ra, ta phải về nhà ngủ.”

“Về nhà?” Thủy Mẫu Đơn cười càng lạnh hơn, “Tống lão đầu là gì của ngươi?” Thủy Mẫu Đơnđối với người Tống gia không phải có thành kiến bình thường.

Bạch Mạn Điệpkhông quan tâm nhún vai, “Không có gì, đi ngang qua, tá túc tại nhà hắnmột đêm.” Quan hệ này không sai chứ, giao tình của nàng với Tống giacũng không phải sâu nặng gì. Nếu như nữ nhân này vì có thù oán với Tốnggia mà giết chết nàng, nàng tuyệt đối chính là danh phù kỳ thực “cátrong chậu” gặp họa chết.

“Tiểu cô nương võ công không tệ.” Có thể đuổi kịp Thủy Mẫu Đơn nàng, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Quá khen, khoa tay múa chân thôi mà.”

“Vậy sao?” ThủyMẫu Đơn đột nhiên xuất chiêu, thẳng tay muốn đánh vào chỗ yếu của BạchMạn Điệp. Bạch Mạn Điệp căng thẳng, theo bản năng so chiêu với nàng.

Sau ba mươi chiêu, trên khuôn mặt lãnh diễm của Thủy Mẫu Đơn rốt cuộc cũng có chút biểutình, khóe môi câu ra một nụ cười thỏa mãn. Nàng đột nhiên thu chiêu,lui về phía sau, cách Bạch Mạn Điệp mười thước.

Thủy Mẫu Đơn tánthưởng nói, “Hảo võ công.” Có thể cùng nàng đánh hơn ba mươi chiêu màkhông có dấu hiệu sắp thua, trên võ lâm hiện nay không có quá ba mươingười. Vị cô nương này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng võ sử dụng vô cùng lợi hại. Hơn nữa… quái dị nhất chính là, võ công nàng sử dụng rất giống với với một người quen của nàng.

“Phòng thân thôi mà.” Kỳ thực lòng bàn tay nàng đã sớm đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này e rằng khó đối phó a.

“Xin hỏi cô nươngtrên giang hồ có danh hiệu là gì.” Trực giác nói cho Thủy Mẫu Đơn biết,vị cô nương này không phải nhân vật tầm thường.

“Võ lâm đồng đạo“nâng đỡ”, ban thưởng cho hiệu võ lâm đệ nhất nữ sát tinh.” Nàng cũngkhông nói thẳng, nhưng đã đủ dọa người rồi.

Thủy Mẫu Đơn cườinói, “Vô Ảnh La Sát.” Vô Ảnh La Sát có quan hệ với Tống gia? Thật đúnglà phiền phức, vị nữ nhân này cũng không phải dễ chọc.

“Là võ lâm đồngđạo nâng đã thôi.” Người kia cho rằng nàng thích cái xưng hô đáng sợ đósao? Nếu như có thể, nàng tình nguyện gọi là cái gì tiên tử hay đại loại vậy.

“Hồng Nhan cungThủy Mẫu Đơn.” Thủy Mẫu Đơn không chút kiêng kỵ nói ra danh hiệu của bản thân mình. Thủy Mẫu Đơn cũng là một nhân vật nổi danh, tâm tính rấtcao, không đáng giấu giếm thân phận của mình.

“Nguyên lai là Hồng Nhan cung chủ, vãn bối thất lễ.”

Lời vừa ra khỏimiệng, Bạch Mạn Điệp trong lòng cả kinh. Nàng ngay cả cái tên Thủy MẫuĐơn còn chưa nghe qua, sao lại biết nàng là Hồng Nhan cung chủ? Gần đâychuyện lạ xảy đúng là nhiều a.

“La Sát cô nương,người Thủy Mẫu Đơn ta thưởng thức không nhiều, cô nương tính là mộttrong số đó.” Trên thực tế, nàng vẫn luôn thưởng thức Tam la sát. Nàngluôn thưởng thức nữ cường nhân, Tam la sát cũng vậy.

Bạch Mạn Điệp trong lòng lạnh toát, chỉ có thể theo lời nàng, nói, “Đa tạ nâng đỡ.”

“Nâng đỡ? Ta chính là đang nói thật. La Sát cô nương là nhân vật đứng nhất nhì giang hồ,chi bằng gia nhập Hồng Nhan cung của ta, thế nào? Vị trí Hồng Nhan cung, phó cung chủ vẫn còn để trống.” Nếu có thêm Vô Ảnh La Sát, Hồng Nhancung nhất định chính như hổ mọc thêm cánh.

“Cung chủ, lẽ nàokhông sợ ta mưu đồ gây rối sao?” Trắng trợn để bại lộ thân phận, trắngtrợn muốn thu người, nàng cũng quá mức coi thường người khác.

“La Sát cô nương có thể danh chấn giang hồ, hẳn là không đê tiện tiểu nhân vậy chứ?”

“Ngươi nói xem?”Bạch Mạn Điệp tự nhận bản thân mình đê tiện, hơn nữa không phải đê tiệntầm thường. Đến khi cần thiết, nàng cái gì cũng đều làm được.

“La Sát cô nương,ngươi cũng giống như Thủy Mẫu Đơn ta, đều là yêu nữ trong mắt giang hồ,ta tin tưởng ngươi sẽ không gây khó dễ ta.” Cho dù có muốn gây khó dễ,nàng cũng không có bản lĩnh đó.

“Thủy cung chủ, ta cũng không muốn gây khó dễ ngươi. Ta chỉ là ngủ không được, gặp một cái bóng hiện lên nên đuổi theo xem thế nào. Có chỗ mạo phạm, thỉnh Thủycung chủ thứ tội.” Gặp quỷ rồi, Bạch Mạn Điệp nàng từ lúc nào nói mấylời nho nhã như vậy? Nàng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục hiện đại, saolại nói ra những từ sáo rỗng thế này? Lẽ nào là bị ảnh hưởng bởi bầukhông khí cổ đại?

“La Sát cô nương chỉ là vô tình, ta sao có thể trách cứ.”

“Đã là như vậy, cáo từ.”

Bạch Mạn Điệp bảo trì tâm trạng đúng mức thăng bằng, nổ lực không nhìn tới cái bóng quỷ mị kia.

Thủy Mẫu Đơn đứngtại chỗ, cố tình muốn nhìn rõ nàng. Từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng, ThủyMẫu Đơn đã thấy nàng rất quen thuộc, rất muốn thân cận nàng. Có thể, đây chính là duyên phận giữa người với người. Đương nhiên, cũng có thể docác nàng đều là yêu nữ mà võ lâm hận đến thấu xương, khí chất cũng cóvài chỗ tương đồng.

Nương theo ánhtrăng, nàng mơ hồ nhìn thấy dung mạo của Bạch Mạn Điệp. Những đừng nétquen thuộc đó, đôi mắt trong suốt đó, khiến Thủy Mẫu Đơn kinh hãi, nhịnkhông được hô lên, “Tỷ tỷ.”

Bạch Mạn Điệp vô thức quay lại nhìn Thủy Mẫu Đơn, “A?” Quái, sao Thủy Mẫu Đơn lại gọi nàng là tỷ tỷ.

Thủy Mẫu Đơn nhìn rõ khuôn mặt Bạch Mạn Điệp, thở dài nói, “Giống nhau quá.” Nàng giống tỷ tỷ, nhưng không phải tỷ tỷ.

“Giống Thủy PhùDung?” Bạch Mạn Điệp nói ra nghi hoặc trong lòng, thực sự là kỳ quái,tại sao ai cũng nói nàng giống Thủy Phù Dung?

Thủy Mẫu Đơn sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi biết Phù Dung tỷ tỷ?”

“Ắc, không biết, nhưng có người nói ta giống nàng.”

“Quả thực giốngnhau như tạc, trên đời cư nhiên có hai người giống nhau như vậy.” Nhớtới Thủy Phù Dung, ngữ khí của nàng cũng ôn nhu vài phần.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt một cái, “Cáo từ.”

Đưa lưng về phíanàng, Thủy Mẫu Đơn đột nhiên nói, “La Sát cô nương, ngươi và ta đều làđồng đạo, ta không muốn làm thù địch với ngươi. Chuyện của Tống gia,ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Không hiểu tại sao, nàng không muốnVô Ảnh La Sát thụ thương. Có lẽ, là do nàng giống với tỷ tỷ.

“Yên tâm.” Nàng mới không muốn nhúng tay vào. Tống gia trang thực sự là một nơi rất thị phi, nên bỏ đi càng nhanh càng tốt.