Tang Thế Sinh Tồn

Chương 80: Dơi Đầu Người



Thật vất vả ở trong sở nghiên cứu tựa như mê cung này tìm ra đường đi lên lầu. Dọc theo đường đi, mấy người liên tục thấy các bộ phận thân thể của con người bị xé rách cắn nát, và vách tường nhuộm đỏ máu tươi. Dấu chân đạp lên vết máu trên gạch trắng đều là hình thù kỳ quái, có lớn có nhỏ, không biết thể thực nghiệm tập kích những người đó có hình dạng gì.

Nhưng mà, Hạt Chu đều có thể chạy ra ngoài rừng, những thể thực nghiệm có lẽ hiện tại đã chạy hết rồi, trừ bỏ số ít lười biếng không muốn đi xa, có vẻ thích ăn thịt là còn canh giữ ở sở nghiên cứu, tấn công ăn thịt những quân nhân được phái tới, và cả nhân viên công tác không bị nhiễm bệnh trốn trong sở nghiên cứu.

“Chó chết! Chỗ này không có một người sống ư?” Khi vượt qua một khối thi thể nhân loại bị cắn chỉ còn lại khung xương vắt trên bậc thang, Vương Dương nhịn không đươcô nhi viện oán giận.

“Trừ bỏ binh lính điên kia, dường như không thấy người sống…” Kiều Phi Vũ tỏ vẻ từ khi bọn họ tiến vào đến nay, nhìn thấy nhân loại đều đã chết.

“Không biết nơi này xảy ra cái gì, hỗn loạn như vậy. Nào là dị hình, thể thực nghiệm, còn có quân nhân đột nhiên chạy ra, xem ra chúng ta đến không đúng lúc. Tiếu Dịch, ông nói có đúng không?”

Vương Dương lấy khuỷu tay đụng tay Tiếu Dịch, cảm thán nói.

“Không đến thì không thể lấy thuốc trung hòa…”

“A…được rồi, mọi người là bị tôi liên lụy…” Đề tài vòng đến vòng đi vẫn là chuyển tới trên người Vương Dương. Cậu nhụt chí suy sụp bả vai, nghĩ đến thuốc trung hòa chết tiệt, không biết còn phải đi bao lâu mới tìm được.

Bước lên bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu có thể thấy bài trí của tầng này. Phong cách khác với tầng dưới toàn màu trắng, nhan sắc cả tầng đều là màu xám đen, sàn cũng là cẩm thạch đen. Tổng thể khiến người xem cảm giác nặng nề áp lực.

Tầng lầu này không giống bên dưới, xung quanh không một bóng người. Giày bước trên hành lang yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng vang của chính bước chân họ.

Vài người tiến tới, đi vào nơi giống đại sảnh, ngửa đầu nhìn đằng trước, cảm giác trần nhà luôn kéo dài lên trên, nhìn không tới cuối. Vương Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen không biết cao tới đâu, hỏi Tiếu Dịch.

“Bên trong sở nghiên cứu sao có thể xây cao như vậy? Từ ngoài xem nhìn không ra.”

“Đây là bên trong lòng núi.”

”A? Núi?” Vương Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhớ ra ngọn núi cao hình hồ lô phía sau lưng sở nghiên cứu, không khỏi kinh sợ. “Sở nghiên cứu kéo dài tới tận ngọn núi? Wao! Vậy là chúng ta hiện tại đang đứng giữa lòng núi?”

“Đúng.”

“Thiết kế này thật là đặc biệt.” Kiều Phi Vũ cũng ngẩng cổ đánh giá đỉnh đầu tối đen, bên tai dường như nghe được âm thanh rất nhỏ. Gã nghiêng tai lắng nghe, hỏi đứng bên cạnh Phương Chí Hoành. “Anh có nghe âm thanh gì không?”

Phương Chí Hoành đang giúp Lý Du hôn mê đổ mồ hôi lau cái trán ướt đẫm, quay đầu lại nhìn Kiều Phi Vũ, lắc đầu.

“Cái gì? Tôi không nghe thấy gì hết.”

“Tôi dường như mới nghe thấy cái gì mà…” Kiều Phi Vũ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, cảm giác mới nãy chính mình không nghe nhầm. Gã đúng thật là nghe tiếng vỗ cánh.

“Dơi Đầu Người…” Tiếu Dịch thanh âm mát lạnh trầm thấp đột nhiên hồi đáp.

“A? Đó là cái gì?”

Vương Dương cảnh giác quay đầu xem xét xung quanh, dường như cậu cũng nghe được tiếng cánh vỗ.

“Là thể thực nghiệm đẳng cấp thấp, vốn bị nhốt trong phòng thí nghiệm.”

“….”

Được rồi, những thể thực nghiệm khác đều chạy ra, không lẽ nào con này không trốn ra…Vương Dương vịn cái trán co rút, hỏi một vấn đề cậu vô cùng hy vọng đáp án ngược lại.

“Nó…thích ăn thịt không?”

“Không.”

“Ô?!” Vương Dương mắt lóe sáng tràn ngập hy vọng, nói vậy thể thực nghiệm gọi cái gì dơi chắc sẽ không nguy hiểm với bọn họ?

“Dơi Đầu Người, tính hung mãnh, hành động nhanh nhẹn, giỏi bay liệng, thích uống máu tươi.” Tiếu Dịch tựa như đang đọc sách giáo khoa, âm điệu không phập phồng giới thiệu thuộc tính cơ bản của Dơi Đầu Người.

“……”

“……”

“….Chó chết! Ông nói xong một câu có được không, hại tôi mừng hụt.” Vương Dương trừng mắt Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi. Nghe nói lại là sinh vật nguy hiểm có vẻ rất hứng thú với bọn họ, còn là lập tức sẽ xuất hiện, cậu bực mình lầm bầm. “Thể thực nghiệm của sở nghiên cứu không có cá tính hiền lành một chút sao? XXXX! Ngay cả dơi hút máu đều xuất hiện.”

“Không, tôi cảm thấy dơi hút máu nhất định so với nó đáng yêu hơn…” Kiều Phi Vũ tiếp lời, ý bảo Vương Dương nhìn vách động trên đỉnh, cũng chính là trần nhà tối đen. Dưới ánh đèn mập mờ trong đại sảnh, Vương Dương mơ hồ thấy quái vật lớn bấu móng vuốt vào vách động giữ cân bằng.

Cái đầu to cỡ lốp xe tải, hai bên cánh đen xì rũ xuống giống con dơi, phỏng chừng khi nó hoàn toàn mở ra ít nhất rộng hai thước. Thân thể hình dạng giống cái đầu, còn có khuôn mặt cực giống người. Có mũi có mắt, còn hé miệng rộng, bên miệng hai cái răng nanh, lớn cỡ dao găm. Cái này đừng nói hút máu, nếu bị cắn trúng chắc chết nửa cái mạng.

Toàn bộ thân thể tròn vo giống cái đầu che kín màu nâu hình lông chim, từng mảnh từng mảnh xếp trên da mặt giống mặt người. Mắt giống con người, nhưng con mắt rất lớn, con ngươi đen chiếm hai phần ba hốc mắt. Phía dưới đầu là đôi móng vuốt sắc bén hơn cả ưng, bấu chặt vách núi ổn định thân thể cao lớn.

Thể thực nghiệm có cánh đầu giống mặt người rung động cánh dơi sau lưng nó, dùng con ngươi lớn màu đen lóe tia sáng xanh, nhìn vài nhân loại xông vào đại sảnh.

Vương Dương thấy sinh vật này, trong lòng thầm cảm thán. Quả là sở nghiên cứu làm ra, bộ phận của người kết hợp với bộ phận sinh vật, thật là tràn ngập cảm giác quỷ dị và kinh khủng.

Đột nhiên, Dơi Đầu Người đứng trên vách đá cánh *Soẹt–* một tiếng duỗi ra hai bên, chấn động hai cái liền bay thẳng hướng đám Vương Dương.

Vương Dương vội cúi người tránh Dơi Đầu Người xẹt qua đỉnh đầu, tóc đều cảm giác được tiếng gió khi móng vuốt xẹt qua.

Không bắt được Vương Dương, Dơi Đầu Người ở không trung xoay quanh một vòng, lại chuyển hướng tấn công Kiều Phi Vũ. Nó xòe cánh dơi màu đen, móng vuốt sắc nhọn duỗi trong không trung, hướng thân thể Kiều Phi Vũ chộp tới.

Kiều Phi Vũ vội giơ lên súng Vương Dương đưa cho, nhắm giữa trán Dơi Đầu Người bay tới muốn chộp lấy mình, bắn một phát.

*Đoàng!*

Một tiếng súng điếc tai qua đi, Dơi Đầu Người trúng đạn rơi xuống đất, cánh vô lực đập muốn gượng dậy. Đầu nó bị bắn thủng, máu tươi từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra. Trên mặt đất vùng vẫy một lúc, Dơi Đầu Người cương cứng thân thể, chết.

“Nó đã chết?”

Đến gần bên cạnh Dơi Đầu Người, Vương Dương nghi hoặc. Sao chết dễ quá vậy? Mấy người bọn họ mỗi ngày chiến đấu với quái vật dị hình, lần đầu tiên đụng phải loại quái dễ giải quyết như vậy.

“Ừ, hình như đã chết.” Kiều Phi Vũ duỗi chân thử đá thi thể Dơi Đầu Người đã hết nhúc nhích, không thấy phản ứng, gã khẳng định nói.

“Xì, Dơi Đầu Người này đúng là không xài được…” Hại cậu còn tưởng là thể thực nghiệm khó cỡ nào. Vương Dương khinh bỉ bĩu môi.

“Đừng thả lỏng cảnh giác, chúng nó tụ tập thành đàn.” Tiếu Dịch thấy Vương Dương bộ dáng thất vọng khinh thường, đứng một bên quăng ra một câu.

“A?”

Vương Dương quay đầu xem Tiếu Dịch, trừng mắt, cái kia…sẽ không là nói…

*Phạch–*

*Phạch—phạch–*

*Phạch—phạch—phạch –phạch*

Vô số thanh âm vỗ cánh ở trên đỉnh đầu bọn họ, vọng từ vách động tối đen nhìn không tới đỉnh. Bọn họ ngước lên, nhưng thấy không rõ hình dáng dáng trong tối tăm. Chỉ có cúi đầu nhìn mặt đất, mới thấy bóng dáng tựa linh hồn chợt xẹt qua xẹt lại.

Đoàn người lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm đỉnh hang núi, không dám dời tầm mắt. Tuy không nhìn thấy rõ bóng đêm, nhưng lỗ tai có thể nghe được tiếng vỗ cánh ngày càng nhiều, ngày càng vang.