Tặng Em 180 Dặm

Chương 46




Gió đêm thổi từng đợt lạnh lẽo qua chân núi, màn đêm dày đặc chướng khí mù mịt khiến người ta khó chịu.

Đèn đường không chiếu tới chỗ hẻo lánh, hai chiếc yên lặng đậu trong bóng tối.

Chu Minh Xuyên chỉ mặc một chiếc áo khác mỏng màu đen, anh tựa vào thân xe nhìn người đàn ông tên Lục Hoành đang đứng trước mặt.

"Nói xong chưa?"

Giọng nói nhàn nhạt trôi nổi trong đêm khuya lạnh thấu xương, rõ ràng không mang ý thờ ơ nhưng lại khiến cho người phát cáu một cách khó hiểu.

Nhất là sau khi Lục Hoành kiêu căng nói một đoạn dài, ấy thế mà anh không có nửa phần thoái lui.

Lúc này ánh mắt Lục Hoành mới rơi trên người Chu Minh Xuyên, anh khó xử lý hơn anh ta tưởng.

Lần trước tan rã trong không vui Mạnh Kiều nhưng Lục Hoành cũng không để tâm chuyện này. Dù sao kết cục cũng sẽ là chia tay, anh ta không cần thiết phải chen ngang.

Mạnh Kiều là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, ở ven đường nhìn thấy đồ vật gì lạ sẽ chạy đến ngắm, anh ta quan sát cô mấy ngày thì hoàn toàn hiểu rõ, bản thân Lục Hoành đã trải nghiệm thực tiễn, qua nhiều năm đã từng tùy ý hái những bông hoa dại không biết bao nhiêu lần,

Nhưng tất cả những hoa dại này, chơi chán rồi cuối cùng sẽ bị ném ở ven đường, nào có ai giống như Mạnh Kiều, khiến anh ta phải hao tổn tâm huyết chuyển chậu bông cho nó.

Thật là tâm tính của đại tiểu thư, buồn cười đến mức đơn thuần.

Lục Hoành khinh thường cười một tiếng, khóe mắt không che giấu lộ ra mấy phần chán ghét, "Chu Minh Xuyên, tôi thật không ngờ anh có thể không cần mặt mũi như vậy."

"Gặp phải Mạnh Kiều liền xoay mặt đồng ý quy hoạch của xưởng sửa xe, sau đó làm bộ đi câu lạc bộ huấn luyện đua xe gì đó. Anh chưa nghe nói à, có mấy tên trai bao, một khi bị khách nhìn trúng bao nuôi thì quán sẽ đóng gói đưa nó đi, xóa hết ghi chép hành nghề trước khi, rồi lại giới thiệu để đi làm ở công ty chính quy."

"Có phải rất giống anh bây giờ không?"

Giọng điệu Lục Hoành âm hiểm vô tình, khóe môi nhếch lên, nụ cười như có như không, nâng tầm mắt lên nhìn sắc mặt Chu Minh Xuyên.

Nhưng biểu cảm của Chu Minh Xuyên vẫn duy trì sự lạnh nhạt, ngay cả mi mắt nhẹ nhàng nhíu lại cũng giống hai mươi phút trước như đúc.

Sự tự tin và kiêu ngạo của Lục Hoành vốn được xây thật cao, nhưng vào giờ khắc này có chút dao động.

Lúc anh ta biết Chu Minh Xuyên đồng ý quy hoạch của xưởng sửa xe, có ý định một lần nữa quay lại thi đấu thì trong lòng đã có sự nóng nảy vô hình.

Nhưng anh ta cũng không muốn thừa nhận, bởi vì thừa nhận có nghĩa là nhận thua.

Anh ta sao có thể bại bởi một kẻ vốn dĩ giống như rác rưởi trong mắt anh ta.

Cho nên Lục Hoành hẹn Mạnh Quốc Huy quay về Thành phố Quý ăn cơm, thuận tiện tăng thêm áp lực cho Mạnh Kiều. Lục Hoành biết lần trước anh ta quá mức tự tin, cũng đánh giá thấp mức độ nhất thời hứng khởi của Mạnh Kiều, làm hai người tan rã không vui.

Cho nên lần này, anh ta vốn định từ từ tiến thêm vài bước, ai biết lúc ra cửa nhìn thấy hai người trong xe.

Rất gai mắt.

Cái ôm thật chặt kia, mỗi một phần đều đang nói với anh ta rằng Mạnh Kiều còn chưa từ bỏ tên rác rưởi đó.

Lửa ghen của anh ta xông lên, ép chặt xe Chu Minh Xuyên dừng lại ven đường ở khúc cua lúc xuống núi.

Nhưng cảm giác này cũng không tốt, bởi vì Lục Hoành cảm nhận được dấu hiệu mất khống chế, mà đây cũng không phải thứ anh ta mong muốn.

Anh ta phải là người làm chủ mối quan hệ này chứ không nên bị Mạnh Kiều dễ dàng chọc giận như vậy.

Gió lạnh lại một lần nữa ập đến từ nơi xó xỉnh không biết tên, trong bóng đêm, mái tóc ngắn của Chu Minh Xuyên bị thổi bay, có một chút xốc xếch.

Anh như thể đang buồn ngủ, hai mắt khép hờ, sau đó rũ mắt nhìn điện thoại di động.

Đã một giờ sáng.

"Xin lỗi, ngày mai tôi còn có việc." Chu Minh Xuyên hoàn toàn không còn kiên nhẫn nói chuyện với anh ta, xoay người mở cửa xe.

"Anh đứng lại ——" Lục Hoành hoàn toàn bị thái độ thờ ơ của anh chọc giận, vươn tay cường ngạnh ngăn cản Chu Minh Xuyên đang muốn mở cửa xe.

Hai luồng sức mạnh rục rịch so tài giữa ven đường yên tĩnh, Chu Minh Xuyên im lặng một lát, vẫn kéo chốt cửa, chậm rãi mở cửa xe.

Lục Hoành cố hết sức cắn chặt răng, phát hiện sức mạnh của bản thân chẳng đọ lại người đàn ông này, một giây kế tiếp, anh ta thả tay ra. . Truyện Hệ Thống

Anh ta không thể không biết tốt xấu.

Một tiếng "Ầm", cửa xe đóng lại, theo sau đó là âm thanh động cơ nổ máy.

Lục Hoành nắm chặt ngón tay, giấu sau lưng không ngừng khẽ run, cả người âm u đến mức đáng sợ, nhìn Chu Minh Xuyên ngồi trong xe nói: "Loại rác rưởi như anh, không xứng với Mạnh Kiều."

Nhưng người trong xe không nhúc nhích, anh ta vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, xe vang một tiếng thật lớn rồi lao ra ngoài.

Lời nói ác độc, câu nào câu nấy đều như đấm vào bông..

-

Chu Minh Xuyên cũng không thèm để ý lời Lục Hoành nói, anh ta nói rất khó nghe nhưng không thể khơi dậy nổi một con sóng trong lòng anh.

Bởi vì Lục Hoành nghĩ lầm một điểm, người không có tiền thường có lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ, khi phá hủy nó cũng rất có cảm giác sảng khoái. Nhưng Chu Minh Xuyên không chỉ không có tiền, anh đã từng là một người ngay cả mạng cũng không muốn thì mấy câu nói khó nghe đó sao có thể làm anh để ý.

Sau đêm hôm đó, Chu Minh Xuyên rất nhanh đã quên đi chuyện này, tiếp tục huấn luyện một ngày một đêm, cho đến khi nhận được một cuộc gọi của Lưu Bính Sinh, anh mới biết Lục Hoành còn bỉ ổi hơn anh tưởng tượng.

"Chu Minh Xuyên, bất động sản bên kia không làm người, lại muốn lật lọng giảm khoản tiền quy hoạch của chúng ta!" Lưu Bính Sinh ở trong điện thoại nói đến mức khàn cả giọng, có chút không rõ ràng.

Buổi sáng Chu Minh Xuyên vừa mới tới câu lạc bộ, quần áo đã thay xong, chuẩn bị khóa cửa tủ, đúng lúc nhận được cuộc gọi này, anh lập tức cởi quần áo đua xe rồi báo với Trần Vũ, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Mở ra cửa phòng bệnh, Lưu Bính Sinh đang một mình nằm nghiêng trên giường bệnh, không nói một lời.

Chu Minh Xuyên đi nhanh đến đó, đứng đối diện ông, "Chuyện gì thế?"

Lưu Bính Sinh vừa nhìn thấy Chu Minh Xuyên đến, lập tức đỡ cạnh chiếc giường ngồi dậy, hai mắt tức giận đỏ bừng, "Bọn họ muốn quy hoạch đã nói rõ ràng là bồi thường năm mươi tám ngàn, kết quả là hôm qua tôi định đi ký hợp đồng thì lại nói chỉ có thể đưa hai mươi ngàn!"

Chu Minh Xuyên tiến lên đè ông nằm xuống, "Chú sao thế?"

"Không phải, tôi sao thế là sao? Là bọn họ sao thế!?" Lưu Bính Sinh tức giận lại ho, sắc mặt trắng bệch.

"Tôi hỏi chú sao thế?" Giọng nói Chu Minh Xuyên nghiêm túc, "Sao chú lại truyền nước biển, mấy ngày trước không phải đã nói tĩnh dưỡng là được rồi sao, vì sao hôm nay lại truyền nước biển?"

Lưu Bính Sinh muốn nói thêm điều gì đó nhưng Chu Minh Xuyên đã xoay người đi ra ngoài, "Chú ở bên này đợi tôi."

Anh đi nhanh đến quầy trực của y tá, "Chào cô, xin hỏi một chút, sao hôm nay Lưu Bính Sinh giường 408 lại truyền nước biển vậy?"

Y tá ngẩng đầu, một ánh mắt liền nhận ra đây là người đàn ông trước kia đưa Lưu Bính Sinh đến nằm viện, cô ấy lập tức cười, nhẹ giọng nói: "Anh chờ một chút nhé, tôi kiểm tra lại."

Cô ấy mở máy vi tính, nghiêm túc tìm ghi chép sử dụng thuốc của Lưu Bính Sinh.

"Làm phiền rồi."

Chu Minh Xuyên dựa vào quầy rũ thấp đôi mắt, cả người bao phủ trong u ám.

Sáng sớm, khu nội trú không quá náo nhiệt, bầu không khí vắng ngắt trầm thấp.

Khoản quy hoạch rõ ràng đã bàn xong, không có lý do gì cứ như vậy bị cưỡng ép giảm bớt, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề.

"Kiểm tra ra rồi, truyền chất dinh dưỡng bởi vì dạ dày xuất huyết."

"Dạ dày xuất huyết?" Chu Minh Xuyên nhíu mày nhìn cửa phòng bệnh, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Y tá nhìn anh một cái, nói thêm: "Hôm qua tôi cũng nghe bác sĩ Vương nói Lưu Bính Sinh tự tiện chạy ra ký hợp đồng gì đó, sau đó lúc trở về dạ dày bị xuất huyết. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi không biết, nhưng anh làm người nhà thì phải quan tâm ông ấy nhiều hơn, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, già như vậy, tức giận không tốt."

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Chu Minh Xuyên thấp giọng nói với y tá, sau đó quay về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Lưu Bính Sinh còn đang tức giận lẩm bẩm, vừa nhìn thấy Chu Minh Xuyên quay về liền kéo anh tiếp tục mắng: "Tôi không quy hoạch nữa, tôi không ký hợp đồng kia nữa, cùng lắm thì cá chết lưới rách với bọn họ!"

"Bên bất động sản lòng dạ đen tối kia, thấy chúng ta dọn hết đồ vật để quy hoạch thì có loại tâm tư này, đúng là không cần mặt mũi! Chu Minh Xuyên, tôi muốn ngày mai xuất viện, tôi ngồi trong xưởng không đi đâu nữa!"

"Những tên lưu manh kia muốn đến thì đến, dù sao thì tôi cũng không có gì nữa rồi!"

Ông Lưu giận đến cả người run lẩy bẩy, Chu Minh Xuyên đè ông ấy lại, không cho ông ấy mất bình tĩnh thêm một lần nữa.

"Lưu Bính Sinh, ông còn cần mạng nữa không?!!!" Trong mắt anh mơ hồ tức giận, nhấn chuông y tá trên tường, "Bệnh nhân giường 408 chảy máu ở vết kim truyền."

"Được, đến ngay."

Lưu Bính Sinh cúi đầu nhìn mới phát hiện ông dùng sức quá mạnh, máu trên mu bàn tay đã chảy ngược vào nửa ống bơm kim tiêm.

Ông lại nghĩ đến hôm qua bị chọc tức tới thê thảm như vậy, cả người kêu rên một tiếng, nặng nề nằm xuống giường, chôn nửa gương mặt trong gối, không chịu nói chuyện, thỉnh thoảng lại co rút vài cái.

Sắc mặt Chu Minh Xuyên có chút ngưng đọng và nặng nề, bởi vì anh biết khoản bồi thường này đối với Lưu Bính Sinh hay anh, đều rất quan trọng.

Hiện tại cơ thể Lưu Bính Sinh không tốt, tuổi tác cũng không thích hợp tiếp tục làm việc, năm mươi tám ngàn kia vốn có thể khiến cho ông sống dễ dàng hơn ít nhất một hai năm nữa.

Mà đối với Chu Minh Xuyên, anh muốn lợi dụng khoảng thời gian này trở lại thi đấu sau đó mới có thể khiến cho nửa đời sau của Lưu Bính Sinh không lo không nghĩ.

Nhưng không biết vì sao bên bất động sản lại lật lọng vào giờ phút quan trọng này, năm mươi tám ngàn bị ép thành hai mươi ngàn. Hiện tại Lưu Bính Sinh nằm viện chữa bệnh cũng tốn không ít tiền, tính toán sơ qua thì khoản tiền này không chống đỡ được bao lâu nữa.

Mà hậu quả không chống đỡ bao lâu chính là Chu Minh Xuyên phải tăng tốc thêm gấp bội.

Anh nhìn bức tường trắng trong phòng bệnh, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua một tiếng thét chói tai, còn có tiếng nổ lớn. Sóng nhiệt nóng bỏng đổ ập xuống anh, sau đó tầng tầng lớp lớp bọc lấy anh.

Tiếp theo là tiếng thét chói tai điên cuồng của mọi người.

Từng đợt từng đợt đâm vào da đầu anh, cả người tê dại run sợ.

Anh không thể kiềm chế mà nhắm mắt lại, ngón tay đỡ một bên bệ cửa sổ thật chặt, cả người như thể chìm vào nham thạch hòa tan, bị kéo đi càng lúc càng xa.

"Chu Minh Xuyên?"

"Chu Minh Xuyên!"

"Anh ơi?"

"Anh ơi?"

Chu Minh Xuyên chợt lấy lại tinh thần, mới phát hiện y tá và Lưu Bính Sinh đều đang kêu anh.

"Có phải gần đây cậu quá mệt mỏi không, đứng cũng ngủ được?" Lưu Bính Sinh một bên vươn tay để y tá một lần nữa ghim kim, vừa nói với Chu Minh Xuyên, "Tôi thấy mấy ngày nay điện thoại cậu cũng không nghe, huấn luyện thế này cũng quá cực khổ rồi, nếu không thì đừng làm nữa, cậu và tôi về xưởng sửa xe đi, tôi cũng không tin hai chúng ta không đọ lại đám lưu manh kia —— "

"—— Buổi chiều tôi đi một chuyến, " Chu Minh Xuyên ngắt lời ông Lưu, trán anh có mồ hôi lạnh không dễ phát hiện phần tóc ngắn màu đen, "Chú ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe."

"Tôi muốn đi cùng cậu." Lưu Bính Sinh lập tức nói.

Tầm mắt Chu Minh Xuyên nhìn chai nước biển treo cao, "Không cần, chú dưỡng bệnh cho tốt." Sau đó không nói nhiều mà rời bệnh viện.

Bên bất động sản dị thường dễ gọi, vừa gọi là thông, nghe nói Chu Minh Xuyên lại đến để bàn hợp đồng, bên kia cũng rất sảng khoái đồng ý, hẹn vào buổi chiều.

Chỉ có điều cho địa chỉ cũng không phải là địa chỉ trước kia Chu Minh Xuyên gặp bên bất động sản,mà là tầng trên cùng của một công ty lớn.

Anh gọi điện thoại đến đó, lại xác nhận một cái.

"À, hôm nay chúng tôi ở bên này bàn việc kinh doanh, là anh nói muốn đến xem hợp đồng, nên chúng tôi mới bảo anh tới. Nếu anh không muốn tới bên này, vậy hẹn ngày mai đi."

Thái độ của người trong điện thoại rất tùy ý, Chu Minh Xuyên không muốn lãng phí một ngày nữa, "Được, buổi chiều gặp."

Buổi trưa anh ở ven đường ăn gì đó, theo địa chỉ tìm đến công ty kia. Quầy lễ tân kiểm tra tên họ của khách, sau đó anh thuận lợi đi thang máy lên tầng mười chín.

Cả dãy lầu đều của một công ty địa ốc tên là địa sản Hành Hưng, bên bất động sản có nghiệp vụ hợp tác ở chỗ này cũng là hợp tình hợp và lý.

Nhưng Chu Minh Xuyên không quan tâm, anh chỉ muốn biết trước kia bọn họ đã nói năm mươi tám ngàn, dựa vào cái gì có thể tùy tâm sở dục biến thành hai mươi ngàn.

"Ting ——" Cửa thang máy mở ở tầng mười chín, Chu Minh Xuyên đi nhanh ra ngoài.

Tầng trên cùng được sửa sang theo phong cách xa xỉ và đắt tiền, trai gái lui tới đều mặc trang phục vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt đi đường cũng là kiêu ngạo không thể xúc phạm.

Nhưng vẫn có mấy người phụ nữ nghiêng mắt nhìn Chu Minh Xuyên, sau đó cúi đầu thì thầm gì đó.

Chu Minh Xuyên không để ý nhiều, đi thẳng tới phòng làm việc được nói rõ trong điện thoại.

1906.

Trên hai cánh cửa gỗ đỏ chạm hoa có một tấm bảng tên bạc viền vàng, phía trên đoan chính viết một hàng chữ lớn:

Chủ tịch Lục Hoành.