Tặng Em 180 Dặm

Chương 45



Chu Minh Xuyên thu dọn đồ đạc xong xuôi, lúc đi ra ngoài mới thấy Mạnh Kiều vẫn còn ngoan ngoãn ngồi trên ghế cạnh cửa, không biết đang nhìn cái gì.

Chu Minh Xuyên đi tới ngồi xổm bên cạnh cô, chậm rãi nói: "Đưa em về nhà nha?"

Mạnh Kiều lấy lại tinh thần, nhìn quanh vài lần mới thấy anh ngồi xổm bên cạnh, tâm trạng vốn buồn chán chợt vui vẻ.

Cô nghiêng người về trước, bưng gương mặt của Chu Minh Xuyên, cười ngọt ngào sau đó hôn lên khóe môi anh, "Hiện tại hình như sắc mặt của anh tốt hơn rồi."

Cô nói xong muốn lùi lại, cằm liền bị người ta nắm lấy, môi Chu Minh Xuyên phủ lên môi cô.

Một nụ hôn ẩm ướt ấm áp.

Thật lâu và kiên nhẫn, anh khám phá răng môi của Mạnh Kiều từ từ đi sâu vào.

Cơ thể cô trở nên mềm nhũn, đặt tay lên vai anh.

Hành lang yên tĩnh, thời gian ngừng lại, dính chặt đến mức không thể di chuyển.

"Về nhà nhé?" Chu Minh Xuyên tựa trán lên trán Mạnh Kiều, thấp giọng hỏi cô, ánh mắt người phụ nữ mờ ảo, giờ phút này nói chuyện cũng không nghe rõ.

"Cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Anh đưa em về nhà." Câu kế tiếp là khẳng định.

Chu Minh Xuyên lái xe đến nhà Mạnh Kiều, nửa đêm lên núi, trên đường đi buồn tẻ không người. Những ngọn đèn đường sáng rực nối tiếp nhau bay vụt qua phía sau khiến người ta mỏi mắt.

"Mỗi ngày anh đều huấn luyện trễ như vậy, có mệt lắm không?" Mạnh Kiều nhìn góc nghiêng của Chu Minh Xuyên, chẳng biết tại sao người đàn ông đang nhíu mày, nghe cô nói chuyện thì nháy mắt lại giãn ra.

"Không mệt."

"Nhưng cứ như vậy mãi cũng không được, em thấy vừa rồi anh ở trong phòng thay quần áo, mặt trắng bệch, đầu đều là mồ hôi," Mạnh Kiều thật sự lo lắng cho tình trạng của anh.

"Bình thường buổi tối huấn luyện đến mười giờ rưỡi là kết thúc," Chu Minh Xuyên nhìn cô, "Thời gian còn lại đều huấn luyện phục hồi đơn giản."

"À," Mạnh Kiều nghe ra ý của anh, cũng không tùy tiện đánh giá, "Vậy Triệu Tầm cũng khá có trách nhiệm, trễ như vậy còn ở đó, em cho rằng anh ấy chỉ làm việc ban ngày.”

Chu Minh Xuyên nghe xong thì ừ một tiếng, cũng không nói thêm.

Thật ra Mạnh Kiều muốn hỏi gần đây anh huấn luyện như thế nào, nhưng đầu lưỡi đánh một vòng trong miệng, lại nhịn lại.

Cô Không lo lắng anh không dùng hết toàn lực, chỉ sợ sợ anh cố gắng quá sức.

Không biết Chu Minh Xuyên có giống cô trong lòng cất tâm sự, cũng có thể do quá mệt mỏi nên suốt quãng đường về nhà hai người không nói nhiều.

Màn đêm nặng nề bao phủ chiếc xe hơi đang đi lên núi, tối nay không có trăng sáng.

"Vậy tối hôm nay anh về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, biết không?" Mạnh Kiều tháo dây an toàn, dặn dò vài câu.

"Ừm." Chu Minh Xuyên gật đầu.

Dáng vẻ của anh thật sự là mệt mỏi, trong lòng Mạnh Kiều chua xót, bỗng nhiên thả lỏng ngón tay bấm chốt cửa, xoay người nhào vào lòng Chu Minh Xuyên.

"Anh cứ từ từ thôi." Cô vùi mặt ở cổ anh, giọng nói buồn rầu, "Theo đuổi anh khó như vậy, em sẽ không dễ dàng buông tay."

Chu Minh Xuyên đột nhiên ngẩn ra, thật lâu cũng không đáp lời.

Bàn tay Mạnh Kiều ôm cánh tay anh không thả ra, cô nghĩ Chu Minh Xuyên cần cô.

Cô nhìn ra việc huấn luyện của Chu Minh Xuyên không hề thuận lợi.

Cách một lúc lâu, người đàn ông bị cô ôm mới vươn cánh tay đáp lại cô, chỉ có điều, lần này anh cũng ôm rất chặt.

Mạnh Kiều nhíu mày, từ từ thả lỏng.

"Anh về đi, chú ý an toàn nhé."

Cô đứng ngoài xe vẫy tay với người ở bên trong, sau đó xoay người đi vào nhà.

Về đến nhà, Mạnh Quốc Huy đang xem tivi, không nhìn thấy Lục Hoành.

Trong lòng Mạnh Kiều thở phào, toàn thân mệt mỏi ngồi bên cạnh Mạnh Quốc Huy.

“Lục Hoành đi rồi ạ?”

Mạnh Quốc Huy chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép, nhìn Mạnh Kiều hơn nửa đêm mới trở về, "Con nhóc này, người ta cố tình đến nhà gặp con, ngược lại con ăn cơm xong thì chuồn đi mất."

"Ba ~" Mạnh Kiều thấy Mạnh Quốc Huy tức giận, lập tức ra vẻ đáng thương khoác cánh tay ông, "Người ta còn rất nhỏ, hiện tại chưa muốn hẹn hò."

Mạnh Quốc Huy nhìn thấy Mạnh Kiều làm nũng, trong lòng vốn bất mãn biểu hiện tối nay của cô, hiện tại cũng không nỡ nặng lời, "Cũng không phải ép buộc con hẹn hò, chỉ muốn để con và cậu ấy tiếp xúc nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm, trước kia nhóc Lục còn ở chỗ này, ba và bố cậu ấy cũng là bạn bè tốt, con nói nếu các con ở bên nhau —— "

"Ba thích bố anh ta?" Mạnh Kiều đột nhiên mở miệng.

Mạnh Quốc Huy: "???"

"Con nhóc này, nói gì đấy?"

Mạnh Kiều lập tức cười hí hí, "Vậy ba và ông ấy có mối quan hệ tốt thì có liên quan gì bọn con, ba nói đúng không, ba?"

Mạnh Quốc Huy bất đắc dĩ nhìn cô con gái không nghe lời nhưng không thể làm gì cả, đành vươn tay gõ đầu cô, "Ba chỉ không muốn đến lúc đó con bị tình cảm làm tổn thương."

"Con mới không như vậy đâu." Mạnh Kiều lại kéo cánh tay của ông rồi tựa vào.

"Kiều Kiều, từ nhỏ con bị chúng ta bảo vệ quá tốt, không biết trên thế giới này có rất nhiều tên nhóc nghèo túng nhắm trúng con gái tâm tư đơn thuần có tiền như con." Mạnh Quốc Huy nghiêm túc nói với Mạnh Kiều, "Con gái kiểu đó tuy đã gặp nhiều người giàu có nhưng lại chỉ hiếm lạ mấy tên nhóc nghèo đối xử tốt với nó, vì vậy hết lòng đi theo rồi mới phát hiện người ta căn bản chỉ muốn tiền của cô gái đó thôi."

Mạnh Quốc Huy nói nhẹ nhàng mà thâm sâu, trong lòng Mạnh Kiều lộp bộp.

"Con có đang nghe ba nói chuyện không vậy?"

Mạnh Kiều lập tức kêu lên, "Nghe rồi nghe rồi, chẳng qua loại chuyện này cũng không phải là một trăm phần trăm, gả cho người có tiền cũng không thể bảo đảm nhất định sẽ hạnh phúc, đúng không ba?"

"Nhưng ít nhất bảo đảm anh ta không muốn tiền của con." Mạnh Quốc Huy phản bác.

Mạnh Kiều nhếch môi ủ rũ, chơi xấu cười một tiếng, "Dù sao thì hiện tại con không muốn hẹn hò, lần sau ba đừng kêu Lục Hoành đến nhà chơi nữa."

Mạnh Quốc Huy nghe thấy cô nói lời này, có chút không vui, "Lục Hoành rất để ý con, người ta cũng đã tiến tới, mặc kệ từ phương diện nào mà nói thì đều là người rất thích hợp, sao con không thể thử tiếp xúc thêm một chút?"

"Con ——" Mạnh Kiều vừa muốn mở miệng nói xấu Lục Hoành, bỗng nhiên lại ngừng lại.

Nếu cô nói với ba rằng Lục Hoành không tốt, không thích hợp cỡ nào thì cô tin hậu quả là Lục Hoành sẽ tự mình lập tức nói với Mạnh Quốc Huy chuyện của Chu Minh Xuyên, sau đó khiến cho cô cũng không được kết quả tốt giống vậy.

Ngược lại là như bây giờ, khiến cho Lục Hoành có chút hi vọng, mới có thể tạm thời giấu đi mối quan hệ giữa cô và Chu Minh Xuyên.

"Con cái gì?" Mạnh Quốc Huy nhìn thấy cô nói rồi lại ngừng, thở ra một hơi, "Con nhóc này, càng lớn càng không nghe lời, đến cuối năm đi làm, cũng không biết có làm nổi không."

Mạnh Kiều nghe thấy đề tài bị lái sang chuyện đi làm, lòng lại treo lên mấy phần, cô giả vờ buồn ngủ, ngáp một cái sau đó đứng lên, "Ba, con buồn ngủ, hiện tại con muốn đi ngủ."

Mạnh Quốc Huy nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa, "Được, vậy con mau đi ngủ đi, à, con gọi cho Lục Hoành trước đã, xem thử nó về đến nhà chưa."

Mạnh Kiều đang chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên ngừng bước chân, quay đầu nhìn Mạnh Quốc Huy, "Ba, ba nói Lục Hoành vừa đi không lâu?"

Mạnh Quốc Huy đang bấm gọi điện thoại ngẩng đầu lên, gương mặt chứa đầy vẻ nghi hoặc, "Đúng rồi, sao thế? Nó vừa đi chưa được hai phút thì con đi vào, ba còn cho rằng hai đứa đụng phải ở cửa chứ?"

Lời nói của Mạnh Quốc Huy giống như chày gỗ, đập mạnh vào nội tâm Mạnh Kiều, ngón tay cô bấm mạnh vào tay, không nói được một câu nào.

Mấy phút trước khi cô vào cửa, cô đang ở trong xe của Chu Minh Xuyên.

"Sao bỗng nhiên hỏi như vậy ——" Mạnh Quốc Huy chuẩn bị hỏi lại, nhưng Mạnh Kiều xoay người, nhanh chóng chạy lên lầu, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Mạnh Quốc Huy nhíu mày lẩm bẩm: "Con nhóc này."

"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại, Mạnh Kiều đứng ở cửa gọi cho Chu Minh Xuyên.

Cô cũng không biết vì sao cô có dự cảm rất xấu. Lục Hoành biết mối quan hệ giữa cô và Chu Minh Xuyên, vừa rồi nếu Mạnh Quốc Huy không nói sai, Lục Hoành ra cửa nhất định đã nhìn thấy cô ngồi trong xe Chu Minh Xuyên.

Rõ ràng trước kia trừ một lần ở tiệc sinh nhật, anh ta có hành động khác người đó xong thì cũng chưa có hành vi nào khác, nhưng Mạnh Kiều cảm thấy cô cần gọi cho Chu Minh Xuyên.

"Tút —— tút —— tút ——" Âm thanh nhàm chán chói tai liên tiếp trong điện thoại đập vào tai Mạnh Kiều, cô nhíu mày, nóng nảy đi trong phòng.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không nghe máy, xin hãy gọi lại sau." Giọng nữ ngọt ngào vang lên, chân mày Mạnh Kiều càng nhíu sâu hơn, cô cúp máy rồi gọi lại.

"Tút —— tút —— tút ——" Lại là mấy âm thanh liên tiếp lặp lại.

"Sao anh ấy không nghe máy?" Mạnh Kiều giơ điện thoại ra xem thời gian, đã gần mười hai giờ, cô lại đưa điện thoại lên tai nhưng hồi lâu vẫn không có người nghe máy.

Cô đoán có lẽ Chu Minh Xuyên đã ngủ cho nên mới không nhận cuộc gọi này, nhưng trái tim cô như bị người ta nắm lấy, bồn chồn không yên.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không nghe máy, xin —— "

Lần này Mạnh Kiều cúp máy, cô đi tới phòng thay đồ lấy áo khoác dày để thay, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Đèn phòng khách dưới lầu đã tắt, Mạnh Kiều đi nhanh đến phòng Mạnh Thiên rồi gõ cửa, "Tiểu Thiên, mở cửa."

"Tiểu Thiên, mở cửa." Cô lại gõ một lần nữa.

Chưa được hai phút, cửa phòng mở ra, Mạnh Thiên không mặc áo, buồn ngủ đứng ở cửa ngơ ngác hai giây.

"Chị?"

"Em lái xe chở chị ra ngoài." Mạnh Kiều nói.

Mạnh Thiên nhìn thấy cô thì sững sờ ba giây, sau đó nhắm hai mắt, lắc đầu thật mạnh, lần nữa mở mắt suýt bị ngã.

Mạnh Kiều kéo cậu ấy lại, "Em không nghe nhầm, hiện tại chị em có việc gấp, nhờ em lái xe chở chị ra ngoài!"

"Chị, hơn nửa đêm chị muốn đi đâu?" Mặc dù ngoài miệng còn hỏi, nhưng Mạnh Thiên đã đi vào phòng ngủ lấy quần áo.

Mạnh Kiều nhìn thấy sau lưng không có ai thì đi vào phòng, "Em đưa chị đến nhà Chu Minh Xuyên."

Mạnh Thiên: "???" Cậu ấy mặc quần áo được một nửa, nghe mà khiếp sợ, " Chị, hơn nửa đêm, chị ngàn dặm đưa —— "

"—— Không phải, " Mạnh Kiều kéo quần áo giúp anh ấy, "Chị có việc gấp."

"Có chuyện gì gấp, gọi không được à?" Mạnh Thiên mặc áo khoác vào, đi theo Mạnh Kiều ra ngoài cửa, cả người còn chưa tỉnh táo cho lắm, có chút mơ màng.

"Nếu chị có thể gọi, chị còn ——" Mạnh Kiều đang nói, điện thoại di động bỗng nhiên reo vang.

Mạnh Thiên lập tức nhìn chằm chằm cô, Mạnh Kiều vừa nhìn, thế mà thật sự là Chu Minh Xuyên.

Cô lập tức nghe máy, "A lô."

Sau đó trừng mắt nhìn Mạnh Thiên đang oán hận nhìn cô, im lặng nói câu cảm ơn, chạy nhanh về phòng.

"Chu Minh Xuyên, sao vừa rồi anh không nhận cuộc gọi của em?" Mạnh Kiều khép lại cửa phòng, trong giọng nói chỉ toàn sự lo âu.

"Xin lỗi, anh vừa ngủ quên mất." Giọng nói trong điện thoại vẫn nhàn nhạt, nghe có vẻ không giống như đã gặp Lục Hoành.

"Buổi tối anh về nhà thuận lợi không?" Cô nói xa nói gần.

"Ừm."

"Không gặp người nào chứ?"

"Không." Vẫn là một câu nói nhàn nhạt, cảm xúc không thay đổi một chút nào.

Lúc này Mạnh Kiều mới hoàn toàn yên tâm, "Xin lỗi, quấy rầy anh ngủ rồi."

"Không sao, em cũng đi ngủ sớm một chút." Chu Minh Xuyên cũng không nói nhiều với cô.

"Ừ, được." Trong mắt Mạnh Kiều mang theo ý cười, ngoan ngoãn gật đầu, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

-

Người đàn ông ở đầu kia cất điện thoại, giọng nói trầm khàn nói với người đối diện: "Nói xong chưa?"