Tàng Châu

Chương 87



Edit: Châu

Tầm hai mươi ngày sau thì Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu an toàn đến được cố đô Lạc Dương ở phía đông. Đoàn người thở phào nhẹ nhõm.

Thành trì từng là kinh đô trong hàng ngàn năm này là trung tâm của vùng Đại Vận Hà, biểu tượng là hoa mẫu đơn nổi tiếng. Trong thành có tới ba cái chợ, hơn một trăm phường, văn hóa hưng thịnh, phồn hoa không kém Trường An chút nào. Năm xưa Lạc Dương từng là Kinh thành, nên ở phía bắc sông Lạc Hà vẫn còn cung điện và Hoàng thành.

Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu đi qua chốt kiểm tra ở cổng Định đỉnh, rồi đến thẳng phường Quảng Lợi gần chợ Tây tìm quán ăn. Những thị vệ đi cùng đều mặc thường phục, chia ra ngồi quanh đó, cố gắng không làm mọi người chú ý.

Lần này, Quảng Lăng Vương lãnh binh đánh vùng Hà Sóc, Lạc Dương là thành thị lớn nhất gần đó, cũng là nơi nhận được chiến báo sớm nhất. Lúc này chuyện bàn tán đầu đường cuối ngõ đều là việc Quảng Lăng Vương đánh bại quân chủ lực của Ngụy Bác, bắt được Tiết độ sứ Ngụy Bác Điền Tự.

Tiết độ sứ Lô Long hốt hoảng trốn về vùng cai trị của mình, nhưng giờ hai trấn Ngụy Bác và Thành Đức đều đã bị phá, số phận trấn Lô Long cũng khó nói.

Có một bàn khách đang sôi nổi bàn chiến sự Hà Sóc, những khách hàng khác đều vây quanh nghe.

“Điều đáng nói là lúc đầu hoàn toàn không nhận ra sự thần kỳ trong cách dụng binh của Quảng Lăng Vương nhé. Lần này Tiết độ sứ Ngụy Bác cắt đứt đường vận chuyển quân lương của đại quân triều đình, Quảng Lăng Vương phải cầu viện hậu phương, ai ngờ Kinh thành không đào đâu ra lương thực dự phòng, lúc ấy mời lòi ra Vũ Ninh hầu đã tham ô sạch quốc khố. Chúng ta còn tưởng rằng trận chiến này còn lâu chứ. Ai ngờ mấy hôm trước Tiết độ sứ Ngụy Bác nhân cơ hội dẫn đại quân tiến công, trúng mai phục của Quảng Lăng Vương, quân chủ lực bị diệt sạch, lại vét được vàng bạc châu báu từ phủ của Tiết độ sứ Ngụy Châu nữa chứ.”

Người kia đắc chí, mặt mày hớn hở, người bên cạnh hỏi: “Chẳng phải Quảng Lăng Vương bị cạn kiệt quân lương hay sao? Chuyện này ảnh hưởng lớn đến sĩ khí, sao bọn họ lại thắng được nhỉ?”

Người kia hơi nghẹn giọng, rồi nói qua loa: “Chắc là có cách nào đó điều chuyển được lương thực từ nơi khác đến chứ sao. Nói chung, lần này triều đình được hãnh diện rồi.”

Trước đây, nhân dân trong thành còn lo vạn nhất Quảng Lăng Vương thất bại thì Lạc Dương sẽ bị vạ lây, bây giờ thắng lớn rồi, ba trấn vùng Hà Sóc luôn hung hăng càn quấy đã bị thu về triều đình, thật làm lòng người náo nức. Sau khi thực khách trở lại chỗ ngồi rồi thì tiếp tục bàn luận chuyện này không ngớt.

Sau chiến dịch này, danh tiếng của Quảng Lăng Vương trong ở dân gian tăng mạnh.

Mộc Cảnh Thanh gọi vài món ăn, tận dụng khoảng thời gian chờ tiểu nhị mang đồ ăn ra để hỏi: “A tỷ, nếu như Quảng Lăng Vương thật sự bị mất nguồn cung lương thực, mà trong đô thành lại có chuyện, không thể bổ sung được, vậy bọn họ lấy tiếp tế từ đâu nhỉ? Nếu cạn kiệt lương thực, nhất định sẽ ảnh hưởng lòng quyết tâm của quân sĩ chứ.”

Gia Nhu rót một chén nước, lạnh nhạt nói: “Trong đêm đó, ngoại trừ tấn công Ngu viên, bọn đệ còn làm cái gì nữa hử? Hoài Tây là vùng đất phì nhiêu nổi danh, sản lượng lương thực hàng năm rất lớn. Đệ nghĩ quanh đó còn có nơi nào nhiều lương thực hơn so với Hoài Tây hử?”

Mộc Cảnh Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Đệ vẫn nghĩ là đêm đó anh rể chỉ tấn công bừa mấy chỗ kia, nhằm làm cho đám nha binh phải chia đôi ra, tiện đánh vào Ngu viên. Hóa ra chỗ ấy chính là kho lúa của Ngu Bắc Huyền à? Nhưng bao nhiêu lương thực như thế, chở đi kiểu gì nhỉ?”

“Thế thì phải hỏi đám giặc cỏ ở huyện Ngô Phòng kia rồi. Bọn họ cũng là quân của Quảng Lăng Vương để đánh lạc hướng còn gì, thế nên đêm đó trong thành chắc chắn là không chỉ có mấy chục người như đệ biết đâu.” Gia Nhu uống một hớp nước. Ngọc Hành chính là Ngọc Hành, vừa cứu nàng, đồng thời cũng tiện thể dọn luôn kho lúa của Ngu Bắc Huyền. Xưa nay chàng không bao giờ làm việc gì thừa thãi. Từ lúc bắt đầu bày trò giặc cỏ, sợ là đã chuẩn bị sẵn cho việc hôm nay rồi.


Chàng cứu nàng, nhưng cũng không hề bỏ mặc Quảng Lăng Vương. Cho nên câu nói “Thân bất do kỷ” kia chắc cũng có ý này đi.

“Hay, thực sự là quá hay. Anh rể làm việc cho Quảng Lăng Vương ạ?” Mộc Cảnh Thanh hỏi nhỏ.

Gia Nhu không định trả lời, đối với cậu, biết nhiều chuyện chả có gì hay cả.

Cơm nước được bưng lên rất nhanh, có rất nhiều món thịt cá nhằm tẩm bổ cho Gia Nhu. Tiếc là Gia Nhu vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã buồn nôn, nàng nghiêng người ọe hai lần.

Một bà thím trung niên ngồi ở bàn sát bên cạnh nhìn thấy, tốt bụng lại gần hỏi thăm: “Tiểu nương tử, cô không sao chứ? Có mang à?” Nói rồi nhìn Mộc Cảnh Thanh, “Vợ cậu trông tệ lắm, chắc là quá mệt. Cậu phải để ý đấy, nếu như nôn nhiều quá thì phải tìm thầy xem bệnh đi.”

Mặt Mộc Cảnh Thanh đỏ tới tận mang tai, vội vã giải thích: “Không, không phải, đây là A tỷ của ta.”

Bà thím trung niên nở nụ cười: “Thế hử, thảo nào nhìn mặt mũi hai người có giống nhau thật. Ta bảo nhé, phụ nữ có thai phải tẩm bổ nhiều vào, cậu để ý cho kỹ.” Bà thím cũng thật nhiệt tình, huyên thuyên nói thêm một đống thứ.

Mộc Cảnh Thanh lập tức gọi tiểu nhị đến, gọi lại mấy món ăn.

“Không nói điêu chứ, gần đây thành Lạc Dương mới có một Nữ thầy thuốc, trình độ tuyệt vời, rất nhiều nhà tai to mặt lớn đều tranh nhau mời thầy xem bệnh. Mấy chứng bệnh phổ thông lặt vặt thì tất nhiên không cần phải nói, đến chuyên khoa như nhi khoa, phụ khoa lại càng tinh thông. Ta cũng vừa đưa con dâu xem bệnh ở đó về xong. Nếu các người dừng ở Lạc Dương lâu lâu, thì đi đến đấy khám xem.” Nói xong, bà thím quay sang Mộc Cảnh Thanh nói địa chỉ.

Mộc Cảnh Thanh cảm ơn, bà thím trở lại bàn của mình, tính tiền rồi đi. Mộc Cảnh Thanh nhẹ nhàng nói với Gia Nhu: “Không ngờ người ở đây lại nhiệt tình như vậy. A tỷ, đệ nhớ là trước đây tỷ vẫn khỏe mà, sao vừa có bầu một cái lại thành ra yếu thế nhỉ?”

Gia Nhu không muốn cho cậu biết chuyện mình trúng độc, khỏi cho cậu phải lo lắng, nên chỉ nói: “Mang thai lần đầu khó tránh có hơi vất vả. Sau này đệ phải nhớ mà tốt với vợ mình đấy.”

Mộc Cảnh Thanh nhìn đi nơi khác: “Chưa diệt được Thổ Phồn mà, nói chuyện ấy làm gì chứ? Huống hồ đệ là quân nhân, quanh năm vắng nhà, không nên để cho người ta cô đơn một mình đi.”

“Nói hay thật, lại định giống như mấy người theo chủ nghĩa độc thân ấy hả. Nếu đệ mà gặp phải người mình thích ấy à, sẽ cả ngày lẫn đêm đều muốn ở bên người ta đấy.” Gia Nhu than thở.

Mộc Cảnh Thanh chưa từng trải, nên cũng không đồng tình lời chị gái lắm. Nhưng cậu không phản bác lại, chỉ đỡ Gia Nhu ra ngoài, vừa đi vừa nhắc nàng nhớ nhìn dưới chân. Bọn họ đến cửa quán ăn thì nhìn thấy trên đường có một đám đông.

Một cô gái đội mũ che mặt đang bị mấy gã trai to khỏe ngăn lại. Một gã trong đám to khỏe nói: “Thứ sử của chúng ta mời ngươi đến xem bệnh hết lần này tới lần khác, ngươi đều kiếm cớ từ chối. Sao đây, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hử?”

Giọng cô gái cực kỳ lạnh lùng: “Ta nói rồi, hôm nay ta còn những người bệnh khác. Thứ Sử phu nhân cứ theo thứ tự trước sau đi, hôm khác hãy trở lại.”

“Đồ đàn bà không biết điều! Các anh em, tiến lên!” Mấy gã trai đồng loạt xông vào, định bắt cô gái. Không ngờ cô gái cũng có chút võ nghệ, né trái vòng phải, làm mấy tên kia quay như chong chóng.

Mộc Cảnh Thanh thấy thú vị, hào hứng đứng nhìn, nghe dân chúng đang vây xem xung quanh bàn luận sôi nổi: “Đây là Nữ Bồ Tát còn gì? Mấy hôm trước người này vừa xem bệnh phát thuốc cho người nghèo ở chùa Bạch Mã, không lấy của ai một đồng tiền nào đấy.”

“Đúng vậy, cô ấy là thầy thuốc quá nhân ái, lại có chuyên môn giỏi. Sao một đám thanh niên to khỏe lại bắt nạt thầy thuốc thế?”

Mộc Cảnh Thanh vuốt cằm tự nói: “Vị này phải chăng chính là nữ thầy thuốc mà bà thím kia vừa nói đến nhỉ?” Cậu vừa nghĩ thế thì thấy tên cầm đầu đám trai tráng không biết gọi từ đâu tới thêm hơn chục tên nữa, cục diện vốn đã khó khăn, lúc này tất nhiên cô gái rơi vào thế yếu.

“Một đám đàn ông bắt nạt một cô gái mà không biết mất mặt! A tỷ, đệ qua giúp một chút nhé, không chừng thầy thuốc kia lại đồng ý xem bệnh cho tỷ đấy.” Mộc Cảnh Thanh nói xong, giao Gia Nhu cho hộ vệ đi theo, còn bản thân cậu thì phi thân nhảy đến bên cạnh cô gái, nói: “Ta tới giúp cô đây.”

“Không cần ngươi giúp.” Thiếu nữ lạnh lùng từ chối.

Mộc Cảnh Thanh không vì lời từ chối đó mà rút lui. Vừa khéo đã lâu cậu không hoạt động gân cốt gì, mấy gã to khỏe kia chỉ được cái khỏe, chứ đánh đấm chẳng ra chiêu thức gì, không phải là đối thủ của người đã từng chinh chiến sa trường như Mộc Cảnh Thanh. Lúc đầu cậu còn cùng thiếu nữ né tránh mấy đòn tiến công, sau đó chê người vướng chân vướng tay, cậu đẩy thẳng cô vào ven đường, một mình ứng phó.

Thiếu nữ định quay lại trận chiến, nhưng nhận ra mình chỉ gây thêm phiền toái, liền không có hành động gì nữa.

Chỉ một lát, mấy gã to khỏe đã bị Mộc Cảnh Thanh đánh cho nằm lê lệt, kêu thảm thiết không ngừng. Mấy tên còn lại thấy thế thì không dám tiến lên nữa. Kẻ cầm đầu chỉ vào Mộc Cảnh Thanh nói: “Có giỏi thì đừng chạy, ở đây chờ cho ta!”

Mộc Cảnh Thanh sờ mũi nói: “Sẵn sàng tiếp đón.”

Bọn kia chật vật chạy mất, dân chúng cũng tản đi. Thiếu nữ kia vừa định rút lui thì Mộc Cảnh Thanh túm tay kéo lại, nói: “Chớ vội, xem giúp chị ta đã.”

Thiếu nữ vốn định vung tay gạt văng Mộc Cảnh Thanh ra, nhưng nghĩ lại cậu vừa giúp mình xong thì nhịn lại. Mộc Cảnh Thanh đưa cô đến chỗ Gia Nhu, thấy sắc mặt Gia Nhu quả là quá tệ, cô gái bèn đưa tay xem mạch. Đây là…từng trúng độc thì phải? Lại còn đang có thai. Nếu sức khỏe kém một chút, sợ là…

Mộc Cảnh Thanh hỏi: “Thế nào?”

Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ thử điểm một huyệt đạo trên người Gia Nhu, không ngờ nàng ngã gục xuống.

Mộc Cảnh Thanh vội vã đỡ Gia Nhu, kêu lên: “Này, cô làm gì chị ta thế?”

Thiếu nữ cũng tự cảm thấy nghi hoặc. Theo lý thuyết, cô chỉ muốn thăm khám xem khí huyết với gân mạch có gì bất thường hay không thôi, sao người này lại yếu như vậy nhỉ? Cô gái nói: “Quanh đây có nhà khách nào không? Cậu đặt chị cậu nằm thẳng xuống, ta xem lại một chút.”

Mộc Cảnh Thanh gật đầu: “Ta biết một nhà khách gần đây, cô đi theo ta!” Cậu vừa định ôm Gia Nhu lên thì có người vượt lên trước cậu một bước, ôm được Gia Nhu.

Mộc Cảnh Thanh định thần nhìn lại thì kích động gọi: “Anh rể! Sao huynh đến được đây?”

Lý Diệp phong trần mệt mỏi, biểu hiện trên mặt vô cùng tang thương, không kịp nói gì nhiều, chỉ nói: “Đi trước dẫn đường đi.” Chàng ôm ngang Gia Nhu lên, người trong ngực gầy gò đến gần như trơ xương, nhẹ bỗng không có chút sức nặng nào. Chàng nắm chặt cánh tay, trong lòng đau đớn, không biết lúc nàng bị giam ở Ngu viên đã từng trải qua những gì.

Cô gái bên cạnh đột ngột cứng người lại, bàn tay trong tay áo nắm chặt, tim đập như hươu chạy.

Hai năm rồi…Biết tin Hà Sóc khai chiến, cô liền ngàn dặm xa xôi chạy từ Dương Châu tới Lạc Dương, chính là muốn gần người đó thêm một chút, không dám nghĩ bỗng nhiên gặp lại dưới tình huống này. Sư huynh…Cô gái bặm môi, cuối cùng chỉ cúi đầu. Mình đang đội mũ che mặt, sư huynh chắc không nhận ra mình đâu nhỉ?

Như vậy cũng tốt, vốn không nên nói dối anh trai để đi gặp huynh ấy.

Lý Diệp đi theo Mộc Cảnh Thanh được hai bước, quay đầu lại thấy cô gái vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền gọi: “Dao Quang?”

Tôn Linh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu: “Sư huynh, huynh nhận ra muội à?” Giọng cô rụt rè, hơi hơi run rẩy, so với giọng nói lạnh lùng lúc nãy thì như hai người khác nhau vậy.

Lý Diệp gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nàng cần muội, theo chúng ta đi đi.”

Mộc Cảnh Thanh nghe thấy Tôn Linh Nguyên gọi Lý Diệp là sư huynh, thì thầm kinh ngạc, không nhịn được nhìn Tôn Linh Nguyên thêm mấy lần. Tôn Linh Nguyên đi theo phía sau bọn họ, đội mũ che mặt, không nhìn rõ nhan sắc cùng vẻ mặt. Nhưng ánh mắt cô luôn bám theo bóng lưng kia. So với hai năm trước, sư huynh gầy hơn rất nhiều, chỉ có điều khí chất và phong độ thì vẫn là Ngọc Hành sư huynh mà cô quen thuộc.

Đến nhà khách, Mộc Cảnh Thanh chạy ngay ra chỗ chưởng quỹ thuê mấy gian phòng hạng nhất. Lý Diệp ôm Gia Nhu vào trong phòng, đặt nàng lên giường rồi nghiêng người tránh ra. Tôn Linh Nguyên tiến lên, ngồi xuống bên giường. Đầu tiên cô vạch mí mắt Gia Nhu ra nhìn một lát, rồi lấy châm bạc từ bao bố bên hông, tìm đúng huyệt vị của Gia Nhu rồi ghim châm xuống.

Lý Diệp không muốn quấy rầy hai người, nên chàng ra khỏi phòng trước, đóng cửa lại. Chàng vừa chạy đôn chạy đáo liên tục suốt thời gian qua, lúc này sức khỏe đã cạn kiệt, phải vịn vào lan can mới có thể đứng được. Mộc Cảnh Thanh nhìn sắc mặt chàng không ổn, bèn hỏi: “Anh rể, huynh không sao chứ?”

Lý Diệp khoát tay, Mộc Cảnh Thanh lại hỏi: “Chuyện bên Thái Châu đã giải quyết hết rồi ạ? Sao huynh lại biết bọn đệ ở đây thế?”

“Bên Thái Châu đã xong hết rồi. Hộ vệ cùng đi với bọn đệ là người của ta, nên tất nhiên ta có cách liên lạc rồi. Chị gái đệ sao lại ra nông nỗi này? Nói cụ thể cho ta xem nào.” Lý Diệp bình tĩnh nói.

Mộc Cảnh Thanh nói rất tự nhiên: “Chị nói vì mang thai em bé, nên mới yếu thế. Nhưng đệ thấy cũng không giống…”

Lý Diệp sửng sốt, lập tức đè vào vai Mộc Cảnh Thanh, nói hụt cả hơi: “Đệ vừa nói..? Nói lại xem nào.”

Lúc này Mộc Cảnh Thanh mới phản ứng lại kịp, anh rể còn chưa biết chị có thai, liền toét miệng cười nói: “Chị mang thai, anh rể sắp làm cha rồi.”

Lý Diệp chấn động, trong đầu nháy mắt trống không. Sau đó chàng thả Mộc Cảnh Thanh ra, lại đẩy cửa vào trong phòng.

Lúc này Tôn Linh Nguyên ghim kim xong xuôi, cô gỡ mũ che mặt, xoa mồ hôi trên trán. Lúc quay đầu lại, cô thấy Lý Diệp đứng ngay phía sau, bèn nói: “Sư huynh không phải lo đâu. Chắc là chị ấy đã từng trúng độc, nhưng cũng đã được giải độc hết rồi. Đứa bé trong bụng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Chỉ có điều sau khi khử độc thì chị rất yếu, thêm vào đó lại phải bôn ba đường dài mệt nhọc, nên giờ mới không trụ nổi như vậy. Chịu khó tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ ổn thôi.”

Em bé…đúng là chàng có con rồi!

“Chuyện trúng độc là như thế nào?” Lý Diệp kiềm chế hỏi.

Tôn Linh Nguyên nói: “Người bình thường nếu mang thai thì sẽ không thể yếu đến như vậy. Dựa trên mùi thuốc còn lưu lại thì muội thấy đều là loại thanh nhiệt giải độc. Hơn nữa vừa nãy muội xem mấy huyệt lớn, thì thấy là vừa mới được tiêu độc mấy hôm sau tết, vì thế lúc này quá yếu. Cụ thể như nào thì phải đợi người tỉnh lại rồi hỏi mới biết được.”

Muôn vàn tình cảm dâng lên trong lòng Lý Diệp, chàng nói với Tôn Linh Nguyên nói: “Muội mệt rồi, đi nghỉ trước đi.”

Tôn Linh Nguyên vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy trong mắt chàng chỉ có người đang nằm trên giường thì đành yên lặng đứng dậy đi ra.

Lý Diệp ngồi xuống bên giường, kéo tay Gia Nhu đặt lên môi hôn, một tay khác thì đưa vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt bụng dưới bằng phẳng của nàng. Nàng đã mang thai con của hai người, cảm giác kỳ diệu của huyết thống được kéo dài, của gắn bó như chân với tay làm mọi mệt mỏi của chàng tan biến, chỉ còn lại niềm vui không sao tưởng tượng nổi.

Nhà họ Lý vốn ít con nối dõi, đến giờ chị dâu cả, chị dâu hai đều chưa có con. Không ngờ nàng mới về mấy tháng mà đã mang thai con chàng. Chàng vẫn luôn lo lắng sức khỏe mình yếu, sẽ ảnh hưởng đến dòng dõi, giờ thì tảng đá lớn trong lòng tốt cuộc cũng đã rơi xuống rồi.

Ai có thể hạ độc nàng đây? Chẳng lẽ là Ngu Bắc Huyền?

Gia Nhu thấy bên người có cảm giác quen thuộc, ngón tay nàng giật giật, sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn thấy Lý Diệp, còn chưa kịp phân biệt đấy là mộng hay là thực, thì Gia Nhu đã được Lý Diệp ôm vào lòng.