Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 170



- Lần này thống khoái đi?

Lý Quý Dương hỏi nhóm lão tốt.

- Thống khoái!

Mọi người trăm miệng một lời.

Bọn họ vốn nghĩ người như bọn họ bị người khi dễ cũng tìm không trở lại đâu!

Kết quả đại nhân tuy rằng tuổi trẻ một chút, nhưng là người có dũng khí, thế nhưng mang theo bọn họ đi đem lễ hỏi đoạt trở về!

- Nhưng mà đại nhân, nghe nói nhà bọn họ có dòng họ làm quan lớn.

Đây cũng là nguyên nhân cha con Lý gia nén giận, bọn họ chỉ là tiểu binh sĩ, làm sao đi tìm quan lớn tìm về lễ hỏi?

- Yên tâm, cao cũng không cao hơn được ta!

Lý Quý Dương rất có tin tưởng, em kết nghĩa của hắn chính là Tần Thủy Hoàng.

Lúc này bọn họ đều thật thống khoái.

Nhưng người trong nhà sắp điên.

Lý Quý Dương đã rời nhà từ sớm, nhưng tới buổi trưa Doanh Chính chạy tới.

- Tiên sinh, tiểu Dương đâu?

Hắn trực tiếp tìm Cam Lỗi.

- Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài.

- Nhưng hắn không đi nha môn a!

Doanh Chính thật sốt ruột:

- Đây là ngày đầu tiên điểm mão, Mông Vũ tướng quân còn mang người ở trong nha môn chờ đâu!

Cho dù không cần mỗi ngày đi điểm mão, cũng không đến nỗi lần đầu tiên điểm mão lại không có mặt a!

Bởi vì nơi đó không những có người lãnh đạo trực tiếp của Lý Quý Dương là Mông Vũ tướng quân, còn có rất nhiều tướng quân khác, bọn hắn đối với việc quốc chủ trực tiếp an bài Lý Quý Dương đi vào có ý kiến, nghĩ muốn nhìn xem tiểu Dương có xứng đáng đảm nhiệm chức vị "Lang Trung lệnh" hay không.

Tối thiểu phải có chút tri thức quân sự, Lý Quý Dương là dạng gì mọi người cũng không biết a!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

3. Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong

4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

=====================================

Nghĩ gặp một lần, nếu là hảo hài tử mọi người chiếu cố hơn một chút, nếu không phải hảo hài tử.. cũng có thể sửa chữa hắn thành hảo hài tử, thế nhưng những người này chờ từ lúc mặt trời mọc cho tới giữa trưa, đừng nói là người, ngay cả bóng người cũng không thấy!

Đây là muốn làm gì?

Đùa giỡn tính tình?

Đây là lần đầu nhìn thấy mọi người!



Nếu không phải Mông Vũ tướng quân nói giúp, mấy vị lão tướng quân đều muốn phất tay áo rời đi!

Phái người nhanh chóng đi thông tri Doanh Chính đại công tử, để cho hắn đi xem tiểu Dương sao lại thế này?

- Cái gì?

Cam Lỗi ngồi không yên:

- Không đi? Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, còn mang theo hơn trăm người, Tân Thắng đều đi theo rồi!

- Nhưng người không đến nha môn a!

Sắc mặt Doanh Chính trắng nhợt.

Hơn trăm số người đi theo!

Lại mất tích trong Hàm Dương thành!

Từ tòa nhà lớn đến nha môn cũng không xa, vả lại người đi đường cũng nhiều, nếu xảy ra chuyện hơn trăm người đều biến mất, chẳng phải là tỏ rõ ngay trong Hàm Dương thành cũng không được an toàn sao?

Hơn nữa tiểu Dương đi đâu?

- Đi tìm Dương Phi Anh, ngày hôm qua Dương Phi Anh đi tìm hắn!

Cam Lỗi đi nhanh ra ngoài.

Dương Phi Anh đang an bài cho nhóm lão tốt an cư, thành thân đều ở lại Lý gia trang, may mắn Lý gia trang lướn, nếu không nhà còn có thể đợi đầu xuân xây dựng, Lý Quý Dương sớm nói tiền cứ tùy tiện dùng.

Hắn cũng đi qua Lý gia trang, Lý gia trang đã đại biến dạng, nhà đều tu sửa rất tốt, cho dù là chỗ ở của người hầu đều thật sạch sẽ, ăn ngon, còn có thật nhiều nhi đồng, nữ nhân có thai cùng sản phụ.

Trong nhà kho thóc tràn đầy, vả lại địa phương bí mật, lại không có người ngoài, đích thật là một nơi lý tưởng để ổn định vợ con.

Chủ yếu chính là nơi đó là do Lý Quý Dương định đoạt.

Núi cao xung quanh đều là địa bàn của Lý gia trang, không được chủ nhân cho phép có đi vào cũng bị đuổi đi ra.

Hơn nữa hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhóm lão tốt mới thành thân lưu thủ Lý gia trang, ba tháng đổi một vòng, còn có thể thay ca.

Dương Phi Anh đang cho Lý Phúc ghi chép, cấp cho nhóm lão tốt đồ vật, tỷ như là vải vóc, muối ăn, trong nhà đã chuẩn bị xây nhà, còn có ngăn tủ, mền gối vân vân..

Cam Lỗi cùng Doanh Chính đi tới.

- Đại công tử, Cam tiên sinh, hai vị làm sao tới?

Dương Phi Anh kinh ngạc.

- Ngươi nói, ngươi đem tiểu Dương làm đi đâu vậy!

Cam Lỗi nhịn được nhưng Doanh Chính tiến lên liền níu lấy hắn, thập phần hung ác chất vấn.

- Đại công tử, buông ra Dương tiên sinh, hắn không phải người như vậy!

Cam Lỗi vội vàng kéo Doanh Chính.

Hiện giờ hắn đã khỏi bệnh, lực tay không nhỏ, lại đem hai người tách ra.

- Đại công tử, ngài nói gì đó?

Dương Phi Anh là một môn khách, thân thủ bình thường, thân phận của Doanh Chính còn bày biện đâu, đừng nói hắn không có thực lực phản kháng, dù có hắn cũng không dám.

- Buổi sáng tiểu Dương dẫn người ra cửa, đến bây giờ còn chưa đi nha môn, tin tức hoàn toàn không có!

Doanh Chính sợ nhất chính là Dương Phi Anh thông đồng Lữ Bất Vi trộm giam cầm tiểu Dương.

Hắn không phải không tin Dương Phi Anh, mà là không tin Lữ Bất Vi.



- Công tử không phải đi nha môn, hắn đi Vương gia thôn bên ngoài thành bắc Hàm Dương.

Dương Phi Anh vỗ tay Doanh Chính:

- Việc hôn nhân của nhóm lão tốt xảy ra biến cố..

Hắn lập tức đem sự tình thuật lại một lần, nghe được Lý Quý Dương mang người chạy đi cướp về lễ hỏi, mà không đi nha môn điểm mão, Cam Lỗi tức giận:

- Xú tiểu tử!

Doanh Chính ngượng ngùng nhận sai với Dương Phi Anh:

- Chính, xúc động.

- Không sao, ngài cũng là quan tâm công tử.

Dương Phi Anh không để ý chút nào.

Hắn hiểu được với xuất thân của mình, muốn dung nhập nơi này còn cần rất nhiều thời gian cố gắng.

- Nhanh chóng phái người đi đem công tử tìm trở về!

Cam Lỗi thở phì phì:

- Hắn sao chẳng biết phân biệt nặng nhẹ a!

Đây là thời gian đi cướp lại lễ hỏi sao?

Chút đồ vật kia tính cái gì?

Mấy tướng quân còn đang đợi hắn đến điểm mão đâu!

- Dạ!

Lý Phúc chạy ra tìm người, nhưng lúc này có người thông báo công tử đã trở lại!

Lý Quý Dương mang theo đồ vật trở về, trên đường cũng không làm che giấu, hơn nữa hắn còn cảm thấy trút giận vô cùng, bình sinh hận nhất kẻ lừa đảo!

- Công tử đã trở lại!

Lý Phúc thông báo, Cam Lỗi hai người vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Lý Quý Dương vừa về tới liền sợ ngây người:

- Sao đều ở đây vậy?

- Ngươi còn dám nói!

Cam Lỗi hùng hổ xông tới, làm Lý Quý Dương hoảng sợ khom người trốn ra sau lưng Doanh Chính.

- Ngươi có biết hôm nay là ngày gì hay không?

Cam Lỗi bị chọc giận phát nổ.

- Ngày điểm mão.

Lý Quý Dương vẫn còn nhớ.

- Vậy vì sao ngươi không đi? Còn chạy đi cướp lễ hỏi!

Cam Lỗi quát:

- Ngươi còn thiếu chút đồ vật kia sao?