Tân Nương Của Thần Linh

Chương 42: Bộ mặt xấu xí



Chuyển ngữ: Wanhoo

Bầu không khí chùng xuống, trong khi thần linh xoắn xuýt...

Hừm, nói kiểu này rất bất kính thần linh, nên "cân nhắc" nói tiếp thế nào.

Cô gái chớp chớp mắt, vẫn mỉm cười rạng rỡ.

"Xin lỗi ngài, gió to quá em không nghe thấy. Ngài nói lại được không ạ?"

Thần linh mới bảo Thanh Hòa không cần giả vờ, lúc này lại thở phào trước bộ não nhanh lẹ của cô.

"Ta mới nói là em không cần nhấn mạnh thiện chí và quan tâm ta."

"Đừng luôn nghĩ phải trả giá xứng đáng mới yên tâm nhận lại, ỷ lại vào món quà của ta."

Thần linh không tính toán chi li, cũng không trao đổi một với một cứng rắn.

Hắn cũng sẽ chiều một người tuyệt đối.

Với cô, thần linh có chuẩn mực đánh giá khác biệt hoàn toàn...

"Muốn nói gì cứ nói."

"Muốn có gì cứ yêu cầu."

Không biết nụ cười của cô gái biến mất từ khi nào. Bước chân chậm dần, đầu cũng cúi ngày một thấp.

Thần linh nói đúng.

Con người ai cũng có tâm chướng.

Cô cũng có, mà tâm chướng của cô còn khắc ghi vào xương khó sửa được.

Cô quen thể hiện tình cảm với mục tiêu cho đến khi đối phương phản hồi cô thẳng thật mới yên tâm về mối quan hệ ấy.

Lo lắng ngấm vào xương tủy không thể che dấu lâu dài nhờ vào nụ cười rạng rỡ ngoài mặt và ý tưởng tinh ranh.

Có cô gái trưởng thành trong tình yêu nên tự tin, tỏa sáng từ khi chào đời.

Còn cô thì...

Là viên bi năm trăm con một viên.

Có đẹp đến đâu vẫn là đồ chơi sẽ bị vứt xó bất cứ lúc nào.

Sâu thẳm tim cô lại bắt đầu thổi bọt ùng ục.

Chẳng qua đó là bong bóng xót xa, lúng túng, tủi thân.

Cô biết mình không có gia đình đủ đầy, thiếu sót tính cách, nhưng cô đã cố giấu hết sức.

Như các con cưng khi nãy ai chẳng bị cô doạ sợ, đâu ai nhìn thấy bộ mặt cô chôn giấu?

Bị Phất Thần vạch trần bộ mặt xấu xí bằng cách thẳng thừng thế này làm Thanh Hòa nhạy cảm, bất mãn.

"Ngài biết cứ biết cớ gì phải nói thẳng ra?"

Bong bóng tủi thân xót xa bị cô thổi hết vào Phất Thần, liên tục đập vào núi băng đồ sộ rồi vỡ tan.



Chảy ra từ bong bóng là nước mắt mằn mặt.

Là nước mắt cô nhóc lén rơi âm thầm.

Thần linh không nếm được vị của nước mắt cô.

Nhưng cô đã gửi gắm toàn bộ nỗi buồn cho hắn.

Bởi vậy đáng lẽ là câu nói sắc bén, ra đến ngoài lại bất giác hóa dịu dàng.

"Ta nói là đối với ta."

Suy nghĩ ngại ngùng quanh quẩn mãi trong lòng chưa từng nói ra khỏi miệng đã thốt ra một cách tự nhiên.

"Em được phép càn rỡ hơn một chút."

Quanh đi quẩn lại thần linh chỉ muốn thể hiện ý của câu này.

Nhưng tâm chướng làm thần linh thể hiện "uy nghiêm của thần linh".

Còn tâm chướng của Thanh Hòa lại khiến cô nhạy cảm, cố gắng trốn tránh.

Cho đến khi Phất Thần nói rõ ràng.

Thanh Hòa không biết diễn tả tâm trạng lúc này, cãi theo bản năng: "Lẽ nào không phải là ngài quyết định khế ước với em trước?"

Thần linh lạnh lùng: "Không phải em mới nói với tiểu tư kia em là tân nương của thần linh?"

Tân nương của thần linh mà như người bình thường?

Tân nương rất được thần linh quan tâm mà như người bình thường?

Hiếm khi Thanh Hòa á khẩu không cãi được: "Em... Em thấy họ đáng ghét quá nên lấy ví dụ tương đồng để nghe có lý thôi."

Thần linh trào phùng khẽ: "Bình thường nào thấy em chú trọng."

Thanh Hòa: "..."

Thế, thế thì là nói mà không nghĩ!

Cô không hề muốn thừa nhận tình cảnh quẫn bách này là do mình.

Bình thường Thanh Hòa rất lạc quan, tự tin, chỉ có thiếu sót duy nhất đó là thích né tránh.

Rõ mồn một trước mắt mà vẫn cãi.

Thần linh thắng lợi toàn diện răn dạy nghiêm túc, tổng kết chuyện lần này: "Phải nghiêm túc lắng nghe lời thần linh nói, không được sao nhãng."

Thế còn ban đầu là ai giả vờ chưa nói gì cả? Là ai chối trước?

Tóm lại thần linh không nhận là mình.

"Cuối cùng."

Phất Thần nói khẽ.

"Đừng coi ta là ngọn cỏ yếu ớt lung lay trước gió để rồi tỏ ý che chở bất cứ lúc nào."



Hắn không yếu ớt đến mức đó.

Cô gái nãy giờ ngậm miệng nghe ngoan ngoãn, nhưng nghe đến đây không nhịn được phải chỉnh sửa.

"Không phải."

"Câu trước ngài nói... nói rồi thì thôi! Em sẽ giả vờ không có chuyện gì. Nhưng trong khía cạnh quan tâm, che chở này thì em kiên quyết không nhận lời vu khống của ngài."

Thấy cô gái lấy lại sức sống bắt đầu luyên thuyên, thần linh hỏi lạnh lùng: "Ta vu khống em điều gì?"

Thanh Hòa bị hỏi ấp úng.

Thần linh nhìn cô chằm chằm, thấy cô mãi không chịu trả lời, núi băng buộc phải tỏa khí lạnh tạo áp lực cho cô.

"Mỗi lần quan tâm ngài là mong muốn của chính em, không vì những suy nghĩ khác được chưa!"

Nói xong cô lại lí nhí như cứu vãn lòng tự trọng.

"Bình thường lúc nào cũng nói như vậy, tự nhiên hôm nay nghiêm túc làm em ngại ngại sao sao..."

"Ừ." Thần linh ừ hờ hững.

?

Chỉ có thái độ dửng dưng đó?

Cố tình đúng không?

Cố tình làm cô giận dỗi trẻ con lại còn ngang bướng không chịu thừa nhận.

Rõ ràng hắn mới là người ngang nhất!

Tất nhiên không được nói ra điều đó. Bởi vì Phất Thần không chỉ ngang bướng mà còn có rất nhỏ nhen, không bao giờ cho cô nói ra sự thật.

Thế thì...

Thanh Hòa nghiêm mặt.

"Ngay từ lần đầu gặp ngài em đã tỏ tường suy nghĩ thật lòng với ngài."

"Với ngài, em quan tâm thật lòng."

"Tại sao lại nói như vậy?"

Giọng cô đong đầy tình cảm.

"Ôi Phất Thần đại nhân!"

"Ngài là bông tuyết sạch sẽ trên đỉnh núi băng cao vời vợi!"

"Ngài là vầng trăng yên tĩnh sáng nhất trong đêm đen!"

"Ngài khiến người ta muốn.... ưm ưm ưm!"

Lần này Thanh Hòa không thể đọc bài diễn văn thuộc làu làu.

Bởi vì Phất Thần đại nhân nghe thấy câu đầu tiên đã hiểu ngay cô giở trò quái quỷ gì, bịt miệng cô ngay lập tức.

Xem ra Phất Thần đại nhân nhớ rất rõ nội dungbài diễn văn.