Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 94



Tần Ninh bay thử rất thành công.

Nửa đường có thêm các phượng hoàng nhỏ, càng là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhảy tìm bạn đời của Bạch Hử không thành công cho lắm, chưa xong đã bị cắt ngang. Thiên nga vẻ mặt lạnh lùng, cho đến khi trở lại tinh hạm, nhiệt độ quanh người cũng không thấy tăng lên. Góc áo choàng tung bay, gió lạnh vù vù, triệt để thuyết minh “cao lãnh” có ý nghĩa như thế nào.

Các phượng hoàng nhỏ không có một xíu cảm giác nguy hiểm.

Vây quanh Tần Ninh vùng vẫy, vui vẻ bay lên bay xuống. Hai cánh kéo ra từng đường sáng, giống như cầu vồng đan xen.

Sau khi quay lại tinh hạm, Xích Hâm và Thanh Tịch nói cho Tần Ninh, bọn họ đang mài tinh thạch mang về.

“Tần Ninh, anh thích vàng hay bạc?”

“Đáng tiếc không có tinh thạch màu đen.”

“Màu tím thế nào? Em tìm được mấy khối quặng sinh kèm.”

“Hoặc là màu lam đậm?”

Các phượng hoàng nhỏ nhao nhao nói, cảm thấy không đủ hình tượng, tại chỗ lấy ra mấy viên tinh thạch lớn bằng ngón tay cái, cho Tần Ninh tham khảo.

“Đều thích.”

Tần Ninh cong khóe môi, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xoay người đưa lưng về phía Bạch Hử, lấy ra một túi ngọc trai, một thùng vàng, cộng thêm hơn mười viên đá quý.

“Có thể giúp anh một chuyện không?”

“Không thành vấn đề!”

“Ngọc trai và đá quý làm thành đồ trang sức, vàng tạo thành hình dạng thiên nga.”

“Thiên nga?” Các phượng hoàng nhỏ nhìn nhau, con mắt chớp chớp.

Phượng hoàng trưởng thành tặng trang sức châu báu cho nhau, ý nghĩa không tầm thường.

Vừa rồi, trước khi bọn họ đuổi theo Tần Ninh, chú Hử hình như đang nhảy múa?

Nghĩ đến đây, Xích Hâm hơi nhíu mày, nhìn về phía Thanh Tịch vẻ mặt hơi thay đổi. Hai chim hoàng nhỏ cách không gian trao đổi ánh mắt, đồng thời cong khóe môi.

Tuy rằng không tốt lắm, nhưng vẫn cứ phải nói, cảm giác không tệ, lần sau gặp vẫn xông lên như thường!

Thiên nga tức giận và vân vân… Dù sao bọn họ chưa thành niên, có chú Quân với chú Vân chắn ở phía trước.

Toàn bộ phượng hoàng trở về, các phượng hoàng nhỏ quay lại boong tàu tầng ba, tiếp tục mài tinh thạch. Đồng thời không quên chia ngọc trai và đá quý, giao vàng cho mấy con uyên sồ, nhanh chóng thiết kế bản vẽ.

Uyên sồ nhỏ đưa ra yếu lĩnh mài tinh thạch đầu tiên, động tác điều khiển thiết bị đã tương đối thuần thục.

Một thùng tinh thạch đưa đến trước mặt, tùy tiện lật nhặt vài cái, là có thể tìm ra mấy khối ánh sáng sáng nhất. Trải qua bước đầu mài, loại bỏ cặn bã, lưu lại các loại tinh thể hình dạng khác nhau, phân loại bỏ vào trong thùng, chờ tiến thêm một bước gia công.

“Kim Dao.”

“Ừ?” Uyên sồ nhỏ tập trung mài khoáng thạch, nghe thấy tiếng Thanh Không, cũng không quay đầu lại.

“Mình muốn học chỉ huy tinh hạm, sau này lớn lên ra ngoài tìm kiếm hành tinh đào quặng.” Thanh Không đến gần, nghiêm túc nói, “Cậu muốn đi chung không?”

Thanh loan am hiểu tìm và khai thác mỏ, uyên sồ thích mài khoáng thạch, quả thực là tổ hợp hoàn mỹ.

“Mình muốn suy nghĩ một chút.”

Ngừng công tác trong tay, Kim Dao quay đầu, nói: “Mình còn chưa nghĩ kỹ, tương lai rốt cuộc muốn làm gì. Có điều nghe chú Vân nói, bọn mình sẽ ở chung với nhau, tương lai thế nào, có rất nhiều thời gian trao đổi.”

“Ừ.” Thanh Không gật đầu, cười với Kim Dao, xoay người đi về phía Xích Thần.

Ngày hôm nay chỉ là đề nghị, tương lai thế nào, đúng như uyên sồ nói, có rất nhiều thời gian suy nghĩ.

Nhìn Thanh Không đi xa, uyên sồ nhỏ tiếp tục vùi đầu làm việc.

Tiếng mài khoáng thạch vang vọng bên tai, tâm tư thanh loan mang đến lại thật lâu không tiêu tan.

Chỉ huy tinh hạm, tinh cầu nguyên thủy.

Lông mi run nhẹ, nhìn về phía chu tước khoanh tay đứng bên cạnh tường, Kim Dao cắn chặt răng.

Nếu muốn hợp tộc, thông hôn trở thành tất nhiên. Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào, đúng là phải suy xét cẩn thận.

Bên kia, Tần Ninh trở lại khoang, đột nhiên xoay người ôm lấy Bạch Hử, tay vòng qua cổ, hôn lên môi y.

Hơi thở giao hòa, băng tuyết chớp mắt hòa tan.

Hai cánh tay mạnh mẽ ôm quanh thắt lưng Tần Ninh, trực tiếp nâng cậu lên, sâu hơn nụ hôn này.

Bầu không khí là Tần Ninh mở đầu, nhưng vừa mới bắt đầu, quyền chủ động đã bị cướp mất.

Cánh môi mềm mại cọ qua gương mặt, như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống chóp mũi bên tai. Sóng mũi cao chôn vào cần cổ, mỗi một hơi thở, đều làm Tần Ninh run lên.

Rất nóng.

Toàn thân đều đang tỏa nhiệt.

Đại não triệt để thành hồ dán.

Lý trí bay xa, tất cả hành động đều dựa vào bản năng.

Chờ Tần Ninh hoàn hồn, tầm nhìn đã đảo điên. Thân thể rơi vào trong giường, đầy mắt đều là ánh sáng bạch kim xinh đẹp.

Bạch Hử lấn lên, khuỷu tay chống bên đầu Tần Ninh, không đến mức đè vào cậu.

Cánh ánh sáng chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng vỗ hai cái, mang theo xoáy khí vô thanh. Sau đó rũ xuống, bao bọc lấy Tần Ninh.

Hít sâu một hơi, trong đầu Tần Ninh hiện ra vài suy nghĩ.

Thật sự mà nói, ở tinh cầu nguyên thủy, nhìn thấy điệu nhảy của Bạch Hử, cậu đã rơi vào trạng thái kích động.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, toàn thân choáng váng, lại cũng không đáng ghét.

Sau khi trở lại tinh hạm, cửa phòng đóng lại, lập tức theo ý tưởng, xoay người liền nhào. Chỉ là không nghĩ đến, đánh giá sai so sánh sức mạnh giữa hai bên, phát triển rất khác so với trong dự đoán.

Bất kể là chủ động hay bị động, phát triển đến bước này, là nên tỏ vẻ rụt rè một chút, hay là dứt khoát một chút?

Suy nghĩ hai giây, cổ áo bị kéo ra, lộ ra một bên xương quai xanh.

Tần Ninh tỉnh hồn lại, đường nhìn đối diện cặp mắt màu khói, lập tức quyết định, để rụt rè gặp quỷ đi thôi! Là đàn ông nên dứt khoát một chút!

Kết quả là, bạn nhạc trạc nào đó giơ hai tay, nắm lấy áo khoác của thiên nga, kéo mạnh sang hai bên.

Xoẹt một tiếng, đủ thấy động tác hào hùng cỡ nào.

Vải vóc trượt xuống đầu vai, treo trên khuỷu tay, Bạch Hử hơi nâng người, một tay vuốt qua tóc mái, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Tần Ninh, có lẽ là rất bất ngờ, lại cúi đầu bật cười.

“Buồn cười lắm?” Tần Ninh híp mắt.

Sao lại là phản ứng này?

“Không phải.”

Bạch Hử vừa cười vừa lắc đầu, đột nhiên ngã qua một bên, dễ dàng nâng Tần Ninh lên, để cậu nằm úp trên người mình.

“Sau khi về thành, chúng ta lại tiếp tục.”

“Vì sao?” Tần Ninh không giải thích được, bầu không khí không đúng?

“Ta sẽ chính thức theo đuổi em, hoàn thành toàn bộ nghi thức.” Bạch Hử nâng cằm Tần Ninh, chạm vào môi cậu, “Xuất phát từ sự tôn trọng bạn đời.”

“Giống như anh làm ở tinh cầu nguyên thủy?”

“Đúng vậy.”

“Vậy…”

“Cái gì?”

“Có phải em cũng phải làm một lần không?”

Tần Ninh chéo hai tay, cọ cọ mặt. Được hai cánh bạch kim bao bọc, đặc biệt thoải mái.

“Nếu em muốn.”

Ngón tay thon dài vuốt qua tóc đen, đầu ngón tay ấn nhẹ sau gáy. Nụ cười ôn nhu tan vào đáy mắt, Bạch Hử đối xử với Tần Ninh, tựa như báu vật nâng trong lòng bàn tay.

“Đây là vinh dự của ta.”

“Phải không?” Cằm cọ cọ cẳng tay, Tần Ninh rũ mi, “Em đại khái phải luyện tập.”

Nhảy múa là bản năng của phượng hoàng, nhưng nhảy đẹp hay không, liên quan đến mặt mũi.

Không thể cao đại thượng, ít nhất phải đạt đến tiêu chuẩn trung bình.

Nếu không, Bạch Hử trên không trung bay lượn, hấp dẫn vô số con mắt, bản thân bay bên cạnh, giống như động kinh xù lông, có thể nhìn sao?

Nhất định không thể.

Nhiệt độ dần dần lắng xuống, còn lại ôn nhu nói nhỏ.

Hơi thở ấm áp quét sạch, lưu luyến phất qua gương mặt và bên tai.

Dựa ở trong lòng Bạch Hử, Tần Ninh nhắm hai mắt, không muốn động đậy một chút.

Đầu ngón tay lướt qua sau tai, có chút ngứa.

Tiện tay cầm lên, đưa đến bên môi cắn một cái. Có thể cảm thấy, cánh tay vòng bên hông đột nhiên siết chặt.

Bạn nhạc trạc nào đó cúi đầu cười trộm, trêu chọc thành công, không phải đắc ý bình thường.

Gáy rất nhanh bị véo một cái.

“Cố ý?”

“Dạ.”

Tần Ninh rộng rãi thừa nhận, ngược lại làm Bạch Hử không làm gì được.

Thiên nga màu bạch kim đột nhiên quay người, đè Tần Ninh xuống giường, cổ tay ấn lên đỉnh đầu.

Tóc vàng rũ xuống, hơi thở đan xen, Tần Ninh bị kéo vào một nụ hôn nồng nhiệt khác.

Trên đài chỉ huy, Xích Quân nhìn chằm chằm máy truyền tin, ngón tay giơ trên bảng điều khiển, một lần, hai lần, ba lần, chung quy không ấn xuống được.

Bất đắc dĩ cọ cọ ngón tay, chu tước nhận mệnh ngã về ghế chỉ huy.

“Quyền chỉ huy do ta tạm thay, khởi hành theo kế hoạch đã định.”

Phi công và hoa tiêu trao đổi ánh mắt, nên làm cái gì, thông minh không nói một từ.

Kim Vân đứng trước đài khống chế, nhìn tinh cầu xa xa đang dần nhỏ đi, một ý nghĩ chợt lóe lên. Trước khi tinh hạm bước vào lần nhảy không gian đầu tiên, dự định lặng lẽ chuồn đi.

“Cậu đi đâu?”

Vừa mới bước đến trước cửa, một luồng sáng đỏ vụt đến. Xích Quân xoay ngược ghế chỉ huy, sắc mặt rõ ràng biến thành màu đen.

Đồng cam cộng khổ đã nói đâu?

Tình nghĩa thân tộc đâu?

Ném hết công việc cho hắn, chẳng lẽ thật sự không có quan niệm tộc đàn?

Biết chạy trốn vô vọng, Kim Vân cười khổ một tiếng, xoay người trở lại trước đài khống chế, không tiếp tục nỗ lực rời bỏ đài chỉ huy.

Xích Quân hài lòng.

Bạch Hử vứt bỏ trách nhiệm, cả ngày chỉ nghĩ tìm bạn đời. Cùng là phượng hoàng, không thể một mình hắn mệt chết mệt sống!

Liên tục hai lần nhảy không gian, tinh hạm vững vàng tiến về phía trước, không xảy ra bất cứ tình huống gì. Đến lần nhảy không gian thứ ba, vừa rời khỏi điểm nhảy, đột nhiên gặp phải đai kim loại hẹp dài.

Mảnh vỡ tinh hạm rách nát trôi lềnh bềnh trong bóng tối, góc cạnh sắc bén cọ qua thân hạm, sát ra tia lửa chói mắt.

Xích Quân lập tức ra lệnh, mở lồng bảo vệ, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Đúng lúc này, cửa kim loại trượt sang hai bên, Bạch Hử rốt cuộc đi lên đài chỉ huy.

“Bạch chủ!”

Thiên nga lập tức hành lễ, Xích Quân đứng lên, tức giận trợn mắt liếc y. Hoàn toàn không nhớ, trước đó còn lo lắng đối phương tìm mình luận bàn.

“Báo cáo tình hình.”

Không để ý chu tước phiền muộn, Bạch Hử ngồi trên ghế chỉ huy, mở màn hình ảo.

Nhìn xác tinh hạm trôi nổi, ra hiệu cho thuyền viên phóng to một bộ phận.

“Đồ đằng này là khủng điểu?”

“Còn có hắc ưng.”

Trận chiến giữa thành Rừng và thành Đá đã kết thúc nhiều ngày, thật không ngờ, chiến trường lại không quét dọn sạch sẽ, mảnh vỡ tinh hạm bay đến thành Vũ.

“Sau khi bay ra ngoài, thả người máy tiến hành thanh lý.”

Mảnh vụn ở lại điểm nhảy không gian, với hạm thuyền ra vào, nhất là dân dụng, có uy hiếp không nhỏ, phải nhanh chóng quét dọn.

“Để lại một chiến hạm tuần tra, đồng thời liên lạc trạm không gian phụ cận, nhanh chóng phái thêm nhân viên.”

“Rõ!”

Từng mệnh lệnh truyền xuống, công tác trên đài chỉ huy rành mạch rõ ràng.

Xích Quân vươn vai duỗi thắt lưng, nói với Bạch Hử: “Cậu đã quay lại, ta rốt cuộc có thể đi nghỉ ngơi rồi đúng không?”

Vừa nói còn vừa lắc lắc cổ.

Bao nhiêu năm không làm chỉ huy tinh hạm, đột nhiên gánh trách nhiệm, thật là có chút không quen.

“Được.” Bạch Hử gật đầu, nói, “Trước đó cảm ơn.”

“Nào có.” Xích Quân vẫy vẫy tay.

“Sau này cũng phải làm phiền.”

Sau này?

Xích Quân ngẩn ra, là nói muốn ủy thác hắn chỉ huy tinh hạm? Nhìn dáng vẻ con thiên nga này, chuyện căn bản không thể đơn giản như vậy!

Bạch Hử cong khóe môi, vô tâm giải thích thêm, mặc kệ đối phương hao tâm tổn trí.

Theo lệnh quan chỉ huy, một chiến hạm tuần tra ở lại tại chỗ, thả người máy quét dọn, vừa tìm kiếm xác tinh hạm, vừa chờ trạm không gian phái người đến.

Hạm chỉ huy tiếp tục đi về phía trước, trải qua ba ngày, rốt cuộc đến tinh cầu thành chính.

Lúc đó, tinh hạm áp giải Ô Đàn đã đến nơi, thả neo ở trạm hàng không, còn chưa rời đi. Tàu bay của vũ hoàng thì ở cách vách.

Tinh hạm có đồ đằng thiên nga bay vào tầng khí quyển, đài quan sát mặt đất nhận được tin tức, lập tức gửi tín hiệu đi.

Bến tàu số một mở ra, tách ra theo hình xoắn ốc, chờ tinh hạm hạ cánh. Hắc nhạn cấp tốc đi qua lối đi không trung, thẳng đến cầu thang lên xuống.

Trong tiếng động cơ ầm ĩ, tinh hạm khổng lồ màu bạc trắng xuyên qua tầng mây, bay về phía trạm hàng không. Đến bên trên bến tàu, tốc độ dần dần giảm đi, cho đến khi dừng lại giữa không trung, bắt đầu vững vàng hạ xuống.

Sau vài tiếng vang trầm, nóc bến tàu hợp lại. Trong hành lang trống trải, hai hàng nguồn sáng sáng lên.

Phía dưới thân tàu duỗi ra giá đỡ, khảm vào rãnh hợp kim.

Cửa cabin tầng đáy mở ra, thuyền viên xếp hàng đi ra.

Cuồng điêu và hắc nhạn chờ ở cửa ra, phía sau bọn họ là tộc chuẩn và kim điêu.

Tin tức phượng hoàng tái hiện, đã không phải là bí mật.

So với tinh thành khác, tộc đàn thành Vũ biết được càng nhiều, ví dụ như không chỉ có phượng hoàng trưởng thành, còn có chim non mới phá xác.

Mọi người kiễng chân chờ đợi, tâm tình kích động khó nén.

Cân nhắc từ nhiều phương diện, tin tức tinh hạm gửi về, cũng không nói rõ số lượng chim non chính xác.

Kết quả của việc giấu giếm tin tức chính là, sau khi các phượng hoàng nhỏ ra khỏi tinh hạm, tộc lông vũ có mặt hoàn toàn ngây ra, cho rằng gặp phải ảo giác.

“Chu tước, thanh loan, uyên sồ…”

“Mau quạt tôi một cái!” Hơn một trăm con đấy, thật sự không tưởng tượng nổi!

Bốp!

“Cậu quạt thật à?!”

“Phí lời.”

Không nói chim trưởng thành thế nào, Bạch Lam Bạch Hi nhận được tin tức, lại thêm hơn mười con hắc nhạn, lần lượt “đột phá phong tỏa”, xác định bến tàu tinh hạm hạ cánh, trực tiếp lao xuống từ lối đi không trung.

“Tần Ninh!”

Các thiên nga và hắc nhạn nhỏ đều rất hưng phấn.

Ngay tháng trước, bọn họ hoàn thành cuộc thi, tốt nghiệp ra trường sớm, có thể sống độc lập. Biết Tần Ninh trở về, nóng lòng chia sẻ tin tức tốt với cậu. Chỉ là không nghĩ đến, gặp lại Tần Ninh, đối phương đã thành niên.

Mà vấn đề xa không chỉ như vậy.

Hắc nhạn không nói, hai con thiên nga vừa lộ mặt một cái, đã bị một đám chim hoàng nhỏ bao vây, vòng ngoài còn có không dưới hai mươi con chim phượng!

Xích Hâm và Thanh Tịch dẫn đầu, các chim hoàng nhỏ nhìn thiên nga từ trên xuống dưới, nhìn đến hai người kém chút xù lông, mới coi như hài lòng gật đầu.

“Màu lông rất đẹp, người cũng đủ cao.”

“Ai là con trai chú Thanh?”

“Hẳn là bên trái.”

“Rất tốt, đến một trận.” Xích Hâm nâng mi nhìn Thanh Tịch, ngoắc ngoắc ngón tay.

thiên nga vừa độ tuổi chỉ có hai, con trai chú Thanh chỉ có một. Phương pháp đơn giản nhất, đánh, ai thắng về ai!

Các chim hoàng nhỏ đều không cam lòng tỏ ra yếu kém.

Rời hạm chưa được năm phút đồng hồ, bến tàu đã biến thành chiến trường. Bên trong đánh không đã nghiền, dứt khoát bay ra bên ngoài tiếp tục.

Lúc đầu, cư dân thành chính —— nhất là các tộc đàn ở bến tàu, đều là mở rộng tầm mắt.

Ba tộc phượng hoàng quần ẩu, đừng nói trăm năm, nghìn năm cũng không gặp.

Hai thiên nga nhỏ làm đầu nguồn, sau khi nghe cha ruột giải thích, hiểu rõ tiền căn hậu quả, hưng phấn mở hai cánh, bay cao mấy mét.

Em gái a, em gái đang đánh nhau vì bọn họ a!

Vinh dự cỡ nào!

Bạch Nham và Bạch Thanh giật mình chốc lát, đồng thời đỡ trán.

Con trai lớn thành như vậy, thật không biết nên khóc hay nên cười.