Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 56



Sống mười đời, Tần Ninh biết rõ một đạo lý, một khi quyết định, tuyệt đối không thể dây dưa kéo dài, phải dao sắc chặt đay rối. Có một số việc, kéo càng lâu sẽ càng trở nên do dự, cuối cùng nảy sinh tình huống.

Biết được lai lịch của máy giao dịch, Tần Ninh nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, cái cậu gọi là bí mật, không cần thiết tiếp tục giữ.

Xét từ bất cứ phương diện nào, đều không có ý nghĩa quá lớn.

Cậu biết, Bạch Hử biết. Không biết, đại khái cũng biết.

Nếu đã vậy, tại sao không ngồi xuống nói rõ. Cần phải nói, cũng có thể nói hết ra.

Cứ như vậy, nan đề quấy nhiễu cậu bao lâu, nói không chừng có thể nhanh chóng được giải quyết.

Buông máy truyền tin, Tần Ninh khoanh chân ngồi trên giường, một tay chống cằm, nhìn ba vỏ sò đặt song song với nhau, hít một hơi thật sâu, lại thở ra, cảm giác khẩn trương giảm đi không ít.

Nói một câu lời thật, làm ra quyết định này, trong lòng có vài phần không chắc chắn. Nhưng người đã gọi đến, chuyện đã thành kết cục đã định, không có khả năng lâm thời đổi ý.

“Hi vọng may mắn đi.”

Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Ninh giật mình, vội vội vàng vàng đứng dậy.

Không ngờ rằng, duy trì một tư thế ngồi quá lâu, hai chân tê dại. Lúc đi lại không chú ý, vướng vào chăn trên giường, rầm một tiếng nhào xuống đất, mặt hướng xuống dưới.

Bảng điều khiển sáng lên lại tắt, sau một âm thanh cực nhỏ vang lên, cửa kim loại trượt sang hai bên.

Bạch Hử đi vào phòng, vòng qua giá vũ khí bỏ trống, thấy cảnh tượng bên giường, lập tức bước nhanh đến, vớt Tần Ninh lên, cẩn thận đặt lên giường.

Về phần ba vỏ sò trên giường, trực tiếp bị hất sang bên cạnh, không liếc mắt nhìn lấy một cái.

“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Bạch Hử nhíu mày.

“Không sao, chỉ là vấp một chút…”

Nói còn chưa xong, mắt cá chân đã bị cầm.

Nhiệt độ xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến, ngấm vào da, từ từ di chuyển lên, đặt lên đầu gối va chạm mạnh nhất.

“Đau không?”

“Có chút.”

Tộc lông vũ có khả năng tự lành, không có nghĩa là không có cảm giác đau.

Vừa rồi ngã xuống đất, đầu gối đụng phải mép giường. Bị chạm vào chỗ đau, Tần Ninh lập tức hiss một tiếng.

Dời tay, Bạch Hử khẽ lắc đầu, lấy ra một miếng dụng cụ trị liệu.

Ánh sáng xanh lam nhu hòa hiện lên, chỗ đau chợt lạnh, đau đớn còn lại nhanh chóng biến mất.

Tần Ninh có chút ngạc nhiên, hỏi: “Anh mang cái này theo người?”

“Trước đây không có.”

Nói chính xác một chút, từ sau khi y độc lập, đến nay đã năm nghìn năm đều không có. Gặp gỡ con chim non này, rất nhiều thói quen đều thành lịch sử.

Đối với việc này, Bạch Hử hoàn toàn không muốn nhiều lời cái gì.

“Sau này cẩn thận một chút, đừng tùy tiện bị thương.”

Cảm thấy không đủ đảm bảo, Bạch Hử đưa dụng cụ trị liệu cho Tần Ninh, thuyết minh cặn kẽ cách dùng.

“Cất đi đã, sau khi về thành, ta để Mộc Lâm thiết lập lại chương trình.”

Biết đối phương là ý tốt, Tần Ninh cũng không từ chối.

“Cảm ơn, em sẽ cẩn thận.”

Nhận được câu trả lời vừa ý, Bạch Hử cong khóe môi, cúi đầu đụng một cái vào trán Tần Ninh.

“Tìm ta có việc?”

“A, đúng, đúng là có việc!”

Nói vài câu ngắn ngủi, không có bất kỳ lời an ủi giảm bớt khẩn trương, Tần Ninh lại vô thức bình tĩnh lại. Quay người đi lấy ba vỏ sò, xếp hàng ngay ngắn, chỉ vào một trong ba, nói: “Đây là anh cho em.”

“Có gì không đúng?”

“Không có không đúng.” Chỉ vào hai mảnh còn lại, Tần Ninh nói, “Em muốn cho anh xem cái này, là chính em tìm được.”

“Ở tinh cầu nguyên thủy?”

“Một ở tinh cầu nguyên thủy, một không phải.”

Mím chặt môi, Tần Ninh quyết định hoàn toàn thẳng thắn.

Trải qua hành trình núi lửa, màn sa che trước mắt bị vén lên, ngoại trừ thẳng thắn, thật không có lựa chọn tốt hơn.

“Cả hai đều là em phát hiện trong biển.”

Cầm một vỏ sò lên, thành thạo mở ra.

Bên trong rỗng tuếch, đồ đằng nhạc trạc ngược lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Đây là thiết bị chứa vật.”

Tần Ninh lại lấy ra một chiếc nhẫn màu đen, nói: “Cái này cất ở trong vỏ sò, bên trong có một chiến hạm cực lớn, hẳn là kỳ hạm nhạc trạc.”

Buông thiết bị chứa vật, mở vỏ sò thứ hai.

“Cái này tìm được trong biển gần thành chính, bên trong có khoáng thạch, văn hiến, còn có một hộp gỗ.” Dừng một chút, tiếp tục nói, “Hộp gỗ kia bị người máy ống trụ bắn nát, chính là đêm trong phòng phát ra tiếng nổ kia.”

Nói một mạch xong, Tần Ninh chợt thấy thoải mái hơn nhiều.

“Em sinh ra ở đảo hoảng, trên đó có một con chim phượng trưởng thành, còn có một quả trứng nhạc trạc hóa đá.”

Nói đến đây, Tần Ninh rũ mắt, thanh âm thấp xuống.

“Bọn họ là người thân của em.”

Kèm theo lời nói, ký ức mấy tháng trước, từng màn từng màn hiện lên trước mắt.

Bi thương trào lên, Tần Ninh xoa xoa mũi, vành mắt cay cay.

Ràng buộc giấu ở trong huyết mạch, bất cứ lúc nào cũng không cắt đứt được.

Đau thấu tim gan nhạt đi, lại vẫn ảnh hưởng tâm tình. Chỉ cần nhớ đến, trong lòng đều sẽ đau lên từng cơn.

Bạch Hử ngồi vào mép giường, một tay đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, từng chút từng chút vuốt ve tóc cậu.

An ủi rất hữu hiệu, Tần Ninh từ từ bình tĩnh lại.

“Lúc các anh lên đảo, em trốn ngay dưới đá ngầm bên cạnh.”

Nhớ lại tình hình lúc đó, khóe miệng Tần Ninh kéo xuống, nói không rõ là nghĩ lại mà sợ hay là gì khác.

“Em không biết thân phận của các anh, bị dọa không nhẹ. Còn đang không biết nên làm sao, các anh đã bắt đầu động thủ, thiếu chút nữa bị đá đập trúng.”

“Xin lỗi.”

“Không cần.” Tần Ninh vẫy vẫy tay, “Anh là đến bắt cua ánh trăng, lại không biết em ở đó.”

“Ta nhìn thấy em vào rừng, đã từng suy đoán chủng tộc của em.” Bạch Hử cúi đầu, vẻ mặt áy náy, “Ta cảm thấy có lỗi.”

Tần Ninh lắc đầu, cảm thấy trọng tâm câu chuyện sắp bị mang lệch, vội vàng kéo quay lại.

“Lúc ấy em cái gì cũng không biết, một lòng muốn chạy trốn. Cho dù bị anh tìm được, cũng sẽ nghĩ mọi cách chạy trốn.”

Đổi thành mấy tháng trước, đánh chết cậu cũng không ngờ được, sẽ có lúc bình tĩnh ôn hòa nói những lời này.

“Sau đó cuồng điêu tìm đến, đuổi theo một mạch không bỏ. Em rất sợ, căn bản không nghĩ đến có thể giao lưu.”

“Đúng rồi, thời gian đó có một khoang con thoi rơi vào trên đảo, bị lồng bảo vệ phân giải, hình như còn có người bị bắn ra. Tốc độ quá nhanh, em không nhìn rõ là chủng tộc nào.”

“Ta biết, là khủng điểu.” Bạch Hử lùi lại một chút, ôn hòa nói.

“Khủng điểu?”

“Khủng điểu che giấu tung tích, cố ý lẻn vào tinh cầu nguyên thủy săn trộm. Sau khi trạm không gian phát hiện, tinh hạm săn trộm bị phá hủy, rơi xuống chính là Ô Hoàn, em trai Ô Đàn.”

“Ồ.”

Những khủng điểu khác là kết quả gì, Tần Ninh không có hỏi.

“Em bị cuồng điêu đuổi theo vượt qua rừng rậm, chạy vào miệng núi lửa. Sau đó phát hiện đường đi, tìm được di tích tộc đàn để lại.”

Trong quá trình tự thuật, Tần Ninh hầu như là nghĩ đến cái gì nói cái gì, bao gồm hành lang trong núi lửa, mạch khoáng ẩn, sông ngầm, cầu đá nhân tạo, rừng măng đá giấu phượng hoàng, thậm chí đàn cá màu sắc rực rỡ.

Nói đến quá trình lái chiến hạm vận tải vực Xanh thoát khỏi lòng đất, tự nhiên đề cập đến máy giao dịch thời không.

“Cua ánh trăng đánh nhau trên bờ biển, em tương đối may mắn, bắt được một con, phát hiện hắc trạc trong người nó.”

Tần Ninh nâng tay phải, hai chiếc vòng trên cổ tay khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang giòn tan, nhưng không sinh ra mâu thuẫn và bài xích như lần trước nữa.

“Ban đầu, em bị một tộc trùng tên Link định vị, làm khoản giao dịch đầu tiên, gặp được sáu bạch tuộc vực Đen.” Tần Ninh bổ sung một câu, “Chúng nó trốn trong hàng hóa giao dịch, tự mình trả ‘chi phí’.”

“Sau đó, em lại gặp thương nhân vực Xanh, trao đổi rất nhiều hàng hóa, đa số đều là nhu yếu phẩm.”

Nói được một nửa, Tần Ninh dừng lại, nhíu mày.

“Lúc ấy em vừa vặn ở đỉnh núi, sắc trời tối đen, máy giao dịch lại phát sáng, mục tiêu quá rõ ràng. Nếu không, cuồng điêu chưa chắc có thể phát hiện em.”

“Ta biết.”

Bạch Hử cười gật đầu, ung dung dựa nghiêng trên giường, một tay chống cằm, tóc dài bạch kim khoác trên vai. Một tĩnh một động đều có thể vẽ thành tranh.

Gian nan dời ánh mắt, tm trầm mặc ngẩng đầu nhìn nóc phòng.

Bình tĩnh!

Phải bình tĩnh!

Cậu còn phải tiếp tục thẳng thắn!

Sớm biết thiên nga xinh đẹp, nhưng đẹp đến như vậy, có phải hơi quá đáng chút rồi không?

Cào cào tóc, Tần Ninh dịch người về phía sau.

Kết quả, mắt cá chân lại bị cầm.

Được rồi, cậu xác định, đây đúng là nhược điểm của tộc lông vũ.

“Tiếp tục.”

Giọng nói mang theo ý cười, đầu ngón tay một lần một lần xẹt qua.

Tần Ninh nuốt ngụm nước miếng, từ bỏ giãy giụa, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh không run.

“Chuyện sau đó, anh đều biết rồi.”

“Ta muốn nghe em nói.”

… Được rồi.

“Em bị đuổi vào miệng núi lửa, tìm được di tích, dựa vào chiến hạm vận tải giao dịch với Pant mới có thể thoát khỏi lòng đất.”

Phương tiện giao thông của vực Xanh quá có đặc sắc, Tần Ninh một đường lao thẳng đâm ngang, thiếu chút nữa rơi vào trong biển.

“Pant?”

“Kí chủ vực Xanh.” Tần Ninh nghĩ nghĩ, lấy ra một thiết bị chứa vật dạng sừng thú, thuận tay kéo thành dây dài, cuộn tròn vài vòng, “Đây là từ giao dịch với anh ta.”

“Chỉ có như vậy?” Bạch Hử nhìn Tần Ninh, tư thái mang theo vài phần lười biếng, “Còn gì muốn nói với ta?”

“Còn có, cái kia…” Tần Ninh đột nhiên nói lắp, bốn chữ sắc đẹp lầm người lớn, thẳng tắp đập vào trong đầu.

“Em cũng từng giao dịch với kí chủ vực Xám.”

“Con voi mammoth kia?”

“Đúng vậy.” Tần Ninh thành thật thừa nhận, nhớ lại tình hình lúc ấy, không kiềm được sinh ra một luồng lửa giận.

“Em tận mắt thấy tộc trùng tập kích bọn họ, rất nhiều mammoth và tượng cù đều chết. Tình huống rất nguy cấp, em không nghĩ nhiều liền ném mấy cái thùng qua, giao dịch khoáng thạch với chú ấy.”

“Quặng nguyên thủy?” Bạch Hử nhíu mày.

“Không cẩn thận lẫn một khối vào.” Tần Ninh nói, “Phần lớn là khoáng thạch vực Xanh.”

“Sau đó thì sao?”

Nếu con mammoth kia lòng tham không đáy, y đại khái phải đến vực Xám một chuyến.

“Mãnh Thất làm người không tệ.”

Tần Ninh lộ ra nụ cười, mở thiết bị chứa vật, lấy ra hằng hà ngọc trai, tiện tay ném lên giường.

Trắng trong, hồng phấn, tím sẫm, đen đậm, có một số còn lấp lánh ánh vàng.

“Chú ấy nhắc nhở em khoáng thạch năng lượng rất quý giá, tốt nhất giữ gìn thỏa đáng, đừng tùy tiện trao đổi với người khác. Đồng thời đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài.”

Tần Ninh cầm vài viên ngọc trai, tạo nên những tiếng va chạm leng keng nhẹ nhàng.

“Sau đó em còn giao dịch vài lần nữa, những thứ này đều là đặc sản của vực Xám.”

Nghĩ nghĩ, Tần Ninh lại lấy ra hai thùng đá quý. Cảm thấy không đủ, dứt khoát bỏ thiết bị chứa vật xuống đưa đến trước mặt Bạch Hử.

“Những thứ này tặng anh.”

“Tặng ta?” Cầm một viên ngọc bích lên, Bạch Hử cong khóe môi, “Vì sao?”

“Cảm tạ.” Tần Ninh nói thẳng, “Là anh dẫn em rời tinh cầu nguyên thủy, còn vẫn luôn chăm sóc em, sau này rất có thể còn phải làm phiền anh. Em biết những thứ này không đáng bao nhiêu, nhưng vẫn hi vọng có thể bày tỏ lòng cảm kích.”

Cảm tạ sao?

Mi dài rũ xuống, Bạch Hử lẳng lặng nhìn đá quý trong lòng bàn tay, trong lời nói tràn đầy thâm ý, “Tặng phượng hoàng đá quý đại biểu cái gì, em biết không?”

Trong phòng rơi vào im lặng.

Tần Ninh chợt có chút bất an.

Nhớ đến điển cố chọc bụng, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ cậu lại phạm vào sai lầm cơ bản gì?

“Ta nhận.”

Còn đang thấp thỏm không chừng, Bạch Hử đột nhiên lên tiếng.

Chống cánh tay, ý cười đầy đáy mắt, mơ hồ lộ ra một tia diêm dúa.

“Ta rất thích, cảm ơn.”

“Anh thích là tốt rồi.”

“Có chuyện em nhất định phải nhớ.” Bạch Hử nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói, “Trừ ta, đừng tặng đá quý cho bất cứ ai nữa.”

Tần Ninh gật đầu, có chút không xác định, loại cảm giác nguy cơ như đang bán mình đi này, rốt cuộc từ đâu mà đến?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Gãi gãi đầu, vừa rồi nói đến đâu ý nhỉ?

“Thương nhân vực Xám.”

“Đúng, Mãnh Thất!”

Ném dự cảm kỳ quái qua một bên, Tần Ninh sắp xếp lại dòng suy nghĩ, đem chuyện cậu lần lượt gặp những kí chủ khác, làm liền mấy khoản giao dịch, một tiếp một, nói ra rõ ràng rành mạch.

“Phúc Thanh là kí chủ vực Tím, thời gian ngủ đông chưa hết, tỉnh lại thật sự quá sớm, bởi vì thiếu đồ ăn mới liên hệ với em.”

“Em đổi lấy cái gì?”

“Gia vị.”

Bạch Hử nâng mi, hiển nhiên vô cùng rõ ràng yêu thích của tộc rắn.

“Không phải loại do nọc độc chế thành.” Tần Ninh mở miệng giải thích, rất ngạc nhiên vì mình có thể đọc hiểu biểu tình của Bạch Hử.

“Chủ yếu là điều phối từ thực vật, đa số đến từ vực Xanh, có một số ít là từ vực Cam.”

Nhớ đến đồ gia vị, mùi thịt nướng xông vào mũi, Tần Ninh không khỏi sờ sờ bụng.

Ba giờ không ăn gì, miếu ngũ tạng đang tuyên bố kháng nghị.

“Đói bụng?”

“Vâng.”

Tần Ninh thành thật thừa nhận, trước mặt rất nhanh xuất hiện một chậu cá nướng.

Một chậu!

Xoa xoa mắt, thật sự không nhìn nhầm.

“Ăn đi.” Bạch Hử cầm một miếng lên, đưa đến bên miệng Tần Ninh, “Chuẩn bị trước khi xuất phát, còn rất mới, mùi vị cũng không tệ.”

Người cho ăn thái độ tự nhiên, được cho ăn sớm thành thói quen, há miệng cắn, nhai hai cái xuống bụng.

“Ăn ngon không?”

“Ngon.”

“Vậy ăn nhiều một chút.”

Kế hoạch thẳng thắn bị đồ ăn cắt đứt.

Một bên cười cho ăn, một bên khẩu vị tăng mạnh, một chậu cá nướng vậy mà thiếu!

Trong chậu thấy đáy, Bạch Hử xoa xoa tay, nói, “Đến bữa có thịt dị thú tươi, ăn chút hoa quả trước.”

Cắn quả dại giòn ngọt, Tần Ninh đột nhiên cảm thấy, khẩu vị rất tốt cũng không phải chuyện xấu.

“Sau khi gặp Phúc Thanh, Pant lại liên lạc với em, hi vọng có thể trao đổi vũ khí.”

“Vũ khí?” Bạch Hử có chút khó hiểu, “Một khoảng thời gian gần đây vực Xanh đều rất hòa bình, cậu ta trao đổi vũ khí làm gì?”

“Một khoảng thời gian?”

“Ba trăm năm.”

“…” Nói thời gian với phượng hoàng, đúng là sẽ sinh ra vấn đề này.

Ăn quả dại xong, lại uống hết nửa cốc nước trái cây, Tần Ninh nói: “Pant ra ngoài giao dịch gặp phải tộc trùng, hàng hóa và thuyền viên đều bị cướp đi, bản thân cũng thiếu chút nữa mất mạng. Sau khi thoát hiểm một lòng muốn báo thù.”

“Tình cờ gặp?”

“Không phải. Là cướp bóc có kế hoạch.”

“Cậu ta định một mình báo thù?”

“Có kí chủ vực Xám giúp đỡ.”

Nuốt xuống một hơi nước trái cây cuối cùng, Tần Ninh liếm qua môi, hoàn toàn không phát hiện, Bạch Hử đang nhìn cậu, màu mắt đậm hơn rất nhiều.

“Em không có vũ khí, không giúp được gì, chỉ có thể nói cho anh ta tin Phúc Thanh đã tỉnh.”

“Theo ta được biết, giá trị tài nguyên ở hai vực chênh lệch rất lớn. Tài nguyên vực Xanh và vực Xám, đều không phù hợp yêu thích của tộc rắn.”

“Đúng là có vấn đề này.” Tần Ninh gật đầu nói.

“Cho nên, Phúc Thanh lại liên hệ em, hi vọng có thể làm chuyển hoán mậu dịch. Cứ như vậy, trừ đi phí giao dịch, có thể tiết kiệm không ít.”

Nói đến đây, Tần Ninh nhìn về phía Bạch Hử, vẻ mặt có chút là lạ.

“Làm sao?”

“Em là phượng hoàng, cũng không giảm phí giao dịch?” Không đợi Bạch Hử trả lời, lại nói, “Hơn nữa em phát hiện, cho dù không giao dịch, qua một khoảng thời gian cũng sẽ sinh ra chi phí. Rốt cuộc là tại sao?”

“Nói ra thì dài.”

Lại là câu này?

Tần Ninh không nói gì.

“Cái này liên quan đến một bí mật.” Đưa thêm hai quả dại, Bạch Hử cười cười, ý bảo Tần Ninh yên tâm không cần nóng vội.

“Văn hiến ta đọc được cũng không đầy đủ, rất nhiều chuyện có chút mơ hồ. Hiện tại chỉ có suy đoán, đợi xác định xong mới có thể cho em đáp án chuẩn xác.”

Trong thời gian này, có thể còn phải đến vương thành một lần.

“Có liên quan đến tộc đàn?”

“Đúng vậy.” Bạch Hử cầm lấy một chiếc nhẫn, chính là chiếc chứa văn hiến, “Nếu em không ngại, ta hi vọng có thể nhanh chóng giải đọc.”

Tần Ninh rắc rắc gặm quả dại, không có ý kiến gì.

Liên quan đến ngôn ngữ cổ xưa, mất ăn mất ngủ ba tháng, còn không bằng thành quả vài ngày của Bạch Hử.

Điều kiện đặt ở trước mặt, hâm mộ cũng có chút vô lực.

Quay đầu nghĩ lại, cậu là dự định thẳng thắn chuyện vỏ sò, không sai chứ? Làm sao vòng hai vòng ba, lại đi vòng qua máy giao dịch?

Liếc mắt ngắm nóc phòng, Tần Ninh khó hiểu.

Hai giờ tiếp theo, Bạch Hử mở máy ghi chép, dùng tốc độ không tưởng tượng nổi giải đọc văn hiến. Làm người ngạc nhiên là, phát hiện cụm từ được ghi lại, còn có thời gian rảnh dạy Tần Ninh.

“Thuật ngữ này đúng là đại biểu khoáng thạch, nhưng không phải quặng thô, mà là quặng loại hai đã qua tinh luyện.”

“Khoáng thạch tinh luyện xong, qua vài lần đánh bóng, có thể chế tạo vách khoang thuyền.”

“Mỗi tầng boong tàu dùng vật liệu khác nhau, công nghệ chế tạo cũng khác nhau. Vật liệu chế tạo kỳ hạm, chiến hạm tuần tra, chiến hạm vận tải đều có khác biệt rất lớn.”

“Chiến hạm vận tải dân dụng đa phần là dùng vật liệu thô.”

“Ở phương diện chọn quặng và tinh luyện, tộc rắn rất có chỗ độc đáo.”

“Chuyện nhạc trạc cải tiến kỹ thuật, ta cơ bản là biết.”

Nhanh chóng đọc xong hơn mười phần văn hiến, Bạch Hử dừng lại chốc lát, nhéo nhéo gáy Tần Ninh, cười nói: “Giao dịch khoáng thạch với tộc rắn, đúng vậy. Nhưng đứng ra không phải nhạc trạc, mà là thiên nga.”

Cái gì?!

Tần Ninh mở to hai mắt.

“Không có gì lạ.” Bạch Hử gõ gõ vòng vàng trên cổ tay, không phải chỉ nhạc trạc mới có máy giao dịch.

“Trong ghi chép của tộc rắn, liên quan đến ngoại tộc chỉ nhắc đến phượng hoàng, không viết rõ tộc đàn, đúng không?”

Đúng là như vậy, Tần Ninh lặng lẽ gật đầu.

“Thiên nga phụ trách giao dịch khoáng thạch, nhạc trạc toàn lực cải tiến kỹ thuật tinh luyện, trong thời gian cực ngắn, tạo ra sáu chiếc kỳ hạm.”

“Sáu?”

“Ba ở đây.” Chỉ vỏ sò trên giường, Bạch Hử nói, “Hai ở thành chính, còn một đã bị hủy trong chiến loạn.”

Chiến tranh vạn năm trước, không chỉ nhạc trạc gặp kiếp nạn, thiên nga cũng đồng dạng mất đi hơn trăm tộc nhân.

“Em vẫn muốn hỏi.” Tần Ninh nghiêm mặt nói, “Nội loạn của tộc lông vũ rốt cuộc là sao, gợi ra từ mâu thuẫn gì?”

“Mâu thuẫn?” Bạch Hử lắc đầu, “Không bằng nói là mưu đồ đã lâu.”

“Mưu đồ đã lâu?”

“Là một cuộc phản bội nhằm vào phượng hoàng. Chỉ là người bày ra cũng không ngờ, với năng lực của bọn họ, căn bản không thể khống chế tình hình. Cuối cùng dẫn đến càng ngày càng nhiều tộc đàn cuốn vào, ôm tư tâm, chia lập trường, báo thù riêng.”

Tình hình mất khống chế, chiến tranh cục bộ nhanh chóng mở rộng, biến thành nội loạn tai họa đến toàn vực Lam.

Có thể kết thúc chiến cuộc, là kết quả thỏa hiệp của các phe. Nghị viện chủ thành sau chiến tranh, chính là kết quả của phần thỏa thuận này.

Chỉ là, không ai đọc cho thiên nga phần thỏa thuận này.

Không thể, cũng không dám.

“Người bày ra là ai, hắc ưng?”

“Hắc ưng chỉ là kẻ phản bội và người chấp hành, không phải người bày ra.”

“Vậy là ai?”

“Chờ em lớn lên, ta sẽ nói cho em biết.”=

Không đợi Tần Ninh tỏ ý phản đối, Bạch Hử cúi người hôn lên trán cậu.

Cảm xúc mềm mại nhẹ nhàng in lên da thịt. Sợi tóc bạch kim rủ xuống, phất qua bên má, mang theo một chút lạnh lẽo.

Rõ ràng không có bất cứ cử động khác người, Tần Ninh lại tim đập gia tốc, câu hỏi không nói ra được, toàn bộ bị nuốt về trong cổ họng.

Cảm thấy tay rơi vào gáy, đột nhiên xù lông, đồ đằng màu đen hiện lên, từ cổ lan tràn ra.

Cánh ánh sáng mở ra, trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Chăn bị kéo rơi, máy ghi chép trượt xuống đất, vang lên leng keng.

Tần Ninh sửng sốt. Không thể tin nổi bản thân lại có phản ứng mạnh như vậy.

nhìn cậu hai giây, hai vai Bạch Hử đột nhiên run lên, cười ngã xuống trên giường.

Quyết định quả nhiên không sai.

Nuôi lớn con nhạc trạc này, thú vị hơn leo lên ngai vàng nhiều.

Sau bữa cơm, Bạch Lam và Bạch Hi đến tìm Tần Ninh, chia sẻ hình ảnh mới lấy được từ chỗ Bạch Thanh. Hai người hăng hái bừng bừng bàn tán, lại phát hiện Tần Ninh không nói một câu, vẫn luôn thất thần.

“Tần Ninh, cậu làm sao vậy?”

Làm sao?

Cậu cũng muốn biết.

Buồn bực gãi gãi đầu, Tần Ninh ảo não lẩm bẩm một tiếng. Đối mặt thắc mắc của hai thiên nga nhỏ, bất đắc dĩ cười cười.

“Không sao, đại khái là chưa ăn no.”

Cái cớ này tương đối sứt sẹo.

Nhưng kỳ tích, hai thiên nga nhỏ lại không hề nghi ngờ.

“Mình hình như cũng chưa no.” Bạch Lam nhíu mày.

“Mình no rồi, nhưng thịt dị thú rất thơm, còn muốn ăn.”

“Đi tìm chú Thanh?”

“Được!”

Hai thiên nga nhỏ nhẹ đập tay, cứ thế vui vẻ quyết định.

Đối với đám trẻ tìm đến, Bạch Thanh không mảy may cảm thấy giật mình.

Lấy thịt nướng từ trong thiết bị chứa vật, cẩn thận cắt nhỏ, thêm đồ gia vị.

“Ăn đi, không đủ còn có.”

Tần Ninh hít mấy hơi, phiền não quấy nhiễu đã lâu bị quét sạch sẽ.

Miệng cắn thịt nướng, không nói gì một lát, bạn Tần nào đó bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phương pháp giải quyết phiền não này, rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Nhìn từ kết quả mà nói, hẳn là coi như tốt… nhỉ?