Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 78: Nhím Nhỏ, mừng em về nhà



Edit: phuong_bchii

________________

Lúc đi tới phòng bệnh, Giang Nghĩa Đông đã ngủ, buổi tối Chu Tuyết Lan sẽ ngủ trên cái giường bên cạnh ông, chẳng qua bây giờ còn nằm ở bên giường, hoàn toàn không có tâm trạng ngủ.

"Mẹ."

Giang Thự khẽ gọi một tiếng, Chu Tuyết Lan mới ngẩng đầu lên, trên mặt đều là mệt mỏi và lo lắng.

"Ba con, ông ấy ——"

Chu Tuyết Lan lắc đầu, ý bảo ra ngoài cửa nói.

Ánh mắt Giang Tiểu Đàn dừng ở trên giường bệnh, nhìn Giang Nghĩa Đông đang ngủ say, ánh mắt cũng không chớp, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Trong hành lang, Chu Tuyết Lan nhỏ giọng nói: "Gần đây sau khi ăn cơm xong ông ấy luôn nói trướng dạ dày, mỗi ngày kéo mẹ đi tản bộ, tôi cũng không để trong lòng." Nói tới đây lại thở dài một tiếng, "Chụp phim, bác sĩ nói ngày mai sẽ có kết quả, mẹ hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể là khối u, lành tính."

Vừa nghe đến khối u, mí mắt Giang Thự giật mạnh một cái.

"Làm sao có thể? Đầu năm không phải mới kiểm tra sức khỏe sao?"

Chu Tuyết Lan lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cũng sắp rơi xuống, bà cũng không biết vì sao Giang Nghĩa Đông lại có bệnh dạ dày, rõ ràng ăn uống rất lành mạnh, kiểm tra sức khỏe cũng đều cùng nhau, sức khỏe vẫn luôn rất tốt.

Bà và Giang Thự đứng ở hành lang nói nhỏ vài tiếng, Quý Liên Tinh đứng một bên im lặng không lên tiếng, chỉ lắng nghe.

"Vậy ba có biết không?"

"Tạm thời còn không biết."

Giang Thự ngẩng đầu chớp chớp mắt, ngăn nước mắt mình rơi xuống, phận làm con, nếu như cha mẹ già rồi, phải kiên cường chút.

Cô không thể khóc như Chu Tuyết Lan, ngược lại an ủi: "Mẹ, không sao, ngày mai con lại đi nói chuyện với bác sĩ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."

Vừa nhìn thời gian cũng không còn sớm.

"Mẹ và Tiểu Đàn về nghỉ ngơi đi, con và cô ấy sẽ ở đây trông."

Lúc nói đến "cô ấy", Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh đồng thời cũng nhìn về phía cô, trong ánh mắt là khẳng định trấn an.

Giang Tiểu Đàn vẫn không lên tiếng rốt cục cũng không nhịn được, nhào vào trong lòng Chu Tuyết Lan, khóc nức nở: "Bà nội......"

Ở trong thế giới của trẻ con, có nhiều thứ càng thêm đơn giản trực tiếp, bọn chúng không hiểu cái gì là tử vong, nhưng lại càng có thể lý giải ý tứ ly biệt.

Nếu ông nội bị bệnh, ông nội có thể sẽ rời đi, rời đi đại diện cho cô độc, cô độc đại diện cho đau xót.

Nhưng Giang Tiểu Đàn không thật sự khóc thành tiếng, cô bé có chút sợ mình khóc bà nội lại càng đau lòng.

Giang Thự thừa dịp lại nói thêm vài câu, đại khái là nói sẽ chăm sóc tốt Giang Nghĩa Đông, để Chu Tuyết Lan và Tiểu Đàn yên tâm trở về ngủ, sáng mai lại đến đổi người.

"Mẹ không đi, mẹ muốn ở cùng ba con." Chu Tuyết Lan lúc này cũng rất bướng bỉnh, "Hơn nữa giường chỉ có một, hai đứa cũng ngủ không được."

Cuối cùng vẫn không lay chuyển được, ngược lại Giang Tiểu Đàn ở lại, Quý Liên Tinh và Giang Thự bị "đuổi đi", bảo hai người bọn họ sáng sớm ngày mai lại tới.

"Đi mau, hai đứa canh giữ ban ngày, buổi tối không có vấn đề gì, mẹ ôm Tiểu Đàn ngủ một giấc là trời sáng liền."

Giang Thự suy nghĩ một chút, cảm thấy được, chăm sóc người bệnh cần tính lâu dài, mấy người tụ tập chăm sóc khiến cho tất cả mọi người mệt mỏi, không đổi ca là phiền toái nhất, huống chi Giang Tiểu Đàn và Chu Tuyết Lan hẳn đã đều mệt mỏi.

Vì thế Giang Thự cuối cùng vẫn phải đòng ý, "Được, mẹ, vậy sáng mai 7 giờ con đến."

Quý Liên Tinh lúc này mới mở miệng: "Dì có chuyện gì khẩn cấp thì gọi điện thoại, tối nay điện thoại di động luôn mở không tắt máy."

Tất cả sắp xếp thỏa đáng, hai người mới từ trong bệnh viện đi ra.

Đã là đêm khuya, đêm nay không có trăng, cũng không nhìn thấy sao, bầu trời một mảng tối đen.

Hai người đi xuống bậc thang, ra bên ngoài lấy xe, bên đường rợp bóng cây ngoài bệnh viện trồng đầy hoa dành dành, trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.

"Yên tâm, ba chị sẽ không sao đâu." Quý Liên Tinh nhỏ giọng an ủi cô, "Kiểm tra sức khỏe định kỳ, lại còn tốt, trị liệu tốt sẽ không sao."

"Vẫn rất lo lắng." Giang Thự đời này cũng chưa từng vào bệnh viện như thế này, trong ấn tượng Giang Nghĩa Đông nằm viện, đây là lần đầu tiên.

"Yên tâm." Ngoại trừ yên tâm không có gì khác có thể làm, suy nghĩ quá nhiều sẽ càng căng thẳng.

Hai người đã ra khỏi bệnh viện đi tới bên cạnh xe, Quý Liên Tinh thấy tinh thần cô không yên, đề nghị: "Đưa chìa khóa xe cho em, em lái xe."

Giang Thự không từ chối, đưa chìa khóa cho nàng.

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn Quý Liên Tinh lái xe, hai người ngồi lên xe, Giang Thự ngồi ở ghế lái phụ lo lắng, lại hỏi một câu: "Có thể lái không?"

Quý Liên Tinh đã khởi động động cơ: "Nếu không thì sao?"

Bằng lái xe thi vào thời đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn không mua xe, kỹ thuật lái xe có chút mới lạ.

Sau khi đến huyện Lộ Quả gây dựng sự nghiệp, Quý Liên Tinh có được chiếc xe đầu tiên trong đời, kỹ thuật lái xe dần dần thành thục, ngay cả đường núi cũng dám lái, chỉ là gần đây không bận rộn, không đi nhập hàng, Giang Thự cũng chưa từng thấy nàng lái xe.

Sau khi lên xe, Giang Thự cài dây an toàn, có chút hoảng.

Khoảnh khắc đạp chân ga, xe lao ra khỏi con đường trống trải.

"Này, chậm một chút."

Quý Liên Tinh liếc cô một cái, cười nói: "Thử xem chân ga."

Cũng may trên đường về nhà lái xe coi như vững vàng, Giang Thự cũng yên lòng.

"Giang Thự, em có một ý tưởng."

"Cái gì?"

"Bên huyện Lộ Quả, en muốn từ từ buông tay quản lý, Dụ Mộng gây dựng sự nghiệp, em muốn chuyển hai cửa hàng cho cậu ấy, để cậu ấy quản lý. Cửa hàng còn lại, muốn tìm người quản lý khác, tốt nhất em có thể rời tay kinh doanh."

Giang Thự gật đầu, "Vậy em làm gì?"

Quý Liên Tinh trầm mặc một lát, mới nói: "Em có thể quay về thành phố A, một mặt là muốn mở cửa hàng ở đây, mặt khác......"

Mặt khác là để không yêu xa.

Quý Liên Tinh không nói ra khỏi miệng, nhưng Giang Thự đã hiểu ý của nàng.

Vui vẻ đương nhiên là vui vẻ, nhưng giây tiếp theo vẫn hỏi nàng: "Liệu em hy sinh có quá lớn không?"

Quý Liên Tinh lắc đầu, "Cũng không tồn tại cái gì hy sinh hay không hy sinh, có lẽ cuối tuần hoặc là nghỉ hè có thể thường xuyên trở về, nơi đó rất thích hợp thả lỏng tâm trạng, nhưng ở huyện Lộ Quả lâu, lại có chút hoài niệm cuộc sống ở thành phố A, có điều em chỉ có ý nghĩ này, sau này muốn làm thế nào vẫn phải từ từ."

"Được." Giang Thự gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Quý Liên Tinh cũng không tiếp tục đề tài này, lúc trước lái xe ba giờ, Giang Thự có chút mệt mỏi.

Lúc về đến nhà đã gần 12 giờ, xe chạy vào khu chung cư nhà Giang Thự, Quý Liên Tinh ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm đã cuồn cuộn.

Đây là nơi các nàng bắt đầu trước đây, cũng là nơi kết thúc sau này, thời gian trôi qua cực nhanh, hai năm qua đi, lần nữa trở lại nơi này, có lẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Dừng xe xong, hai người cùng nhau đi về nhà.

Tòa nhà vẫn là tòa nhà kia, xanh hóa vẫn là xanh hóa, đầu Quý Liên Tinh đột nhiên có chút đau, nàng cho rằng rất nhiều thứ đã quên, ví dụ như buổi tối hôm đó Lan Việt và Giang Thự nằm trên sô pha, nàng ôm mèo của Dụ Mộng chạy xuống, cuối cùng ngã xuống bãi cỏ bên kia...

"Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Bên tai vang lên giọng của Giang Thự, Quý Liên Tinh chỉ lắc đầu.

Nhưng Giang Thự tinh tế như vậy, sao lại không biết Quý Liên Tinh đang suy nghĩ cái gì.

"Những thứ không tốt, cứ để nó qua đi, đối với chính em tốt một chút, đối với chính chị tốt một chút."

Đoạn kinh nghiệm kia đối với Giang Thự mà nói cũng là một loại tổn thương, ít nhất khi đó cô nếm được cái gì là tình bạn phản bội và tình yêu biệt ly.

"Em đã quên." Quý Liên Tinh mím môi, "Nhưng cần phải chậm rãi."

Các nàng đi qua xanh hóa, tiến vào đại sảnh, đèn lớn màu ấm ở giữa chiếu tới, Quý Liên Tinh nheo mắt một cái, Giang Thự đi nhấn thang máy.

Trong lúc chờ thang máy, Quý Liên Tinh hỏi cô:

"Khi chị ở một mình, không cô đơn sao?" Nhà Giang Thự rất lớn, không thích hợp ở một mình.

"Có chút, cho nên nuôi mèo."

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào. Không gian trở nên nhỏ hẹp, Quý Liên Tinh kề vai Giang Thự, lại nhớ lại đã từng rất nhiều buổi sáng sớm, nàng và Giang Thự mặc đồ công sở, cùng đi làm.

Khi đó không cảm thấy có gì, hiện tại nhớ lại, là đơn giản nhưng lại vui vẻ.

Thang máy chậm rãi đi lên, các nàng đều không nói gì, trong đầu đều tự hỏi.

Cho đến khi cửa mở ra, cùng nhau đi ra ngoài, Quý Liên Tinh lựa chọn đi theo phía sau Giang Thự, mà không phải cùng cô sánh vai.

Đối với cánh cửa kia, vẫn có một chút sợ hãi.

Đêm hôm đó nàng mang theo trà sữa, mang theo chờ mong về nhà, nhìn thấy cảnh tượng, mặc dù là giả...

Giang Thự đã lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó phát hiện Quý Liên Tinh vẫn còn ở phía sau.

"Lại đây, đừng sợ." Cô đưa tay kéo Quý Liên Tinh, bước chân Quý Liên Tinh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tủ giày, Giang Thự mở đèn ở cửa trước, ánh sáng dịu dàng chiếu tới, cô vươn tay, lấy một đôi dép đưa cho Quý Liên Tinh.

Trong nháy mắt Quý Liên Tinh có chút phá vỡ, dép thế mà lại là đôi dép lê hai năm trước nàng mang.

"Không chắc em có trở về hay không, nhưng gia đình này vẫn luôn chờ em."

Giang Thự mở tủ giày ra một nửa khác, còn có mấy đôi giày khác, là Quý Liên Tinh lúc trước đi quá vội vàng không mang đi.

Trong đó có một đôi giày thể thao, là nàng mua từ thời đại học, có tình cảm, sau đó vẫn không vứt đi.

"Giang Thự......" Quý Liên Tinh không biết nói gì.

Giang Thự thay nàng mang dép vào, kéo nàng vào nhà.

Sô pha và bàn trà đều thay đổi, khu vực đó trông rất khác với trước kia.

Trên tủ TV có thêm một cái giá CD, Quý Liên Tinh đến gần nhìn mới phát hiện là cái lúc trước nàng để ở Tống gia tam viện không mang đi.

"Cái này......"

"Chị mang về nhà, còn có CD của em." Giang Thự cầm lấy đĩa《Rừng rậm Trùng Khánh》, mở ra đặt vào đĩa CD, âm nhạc quen thuộc vang lên, là bài 《Người trong mộng》mà sáng sớm hôm đó ở Tống gia tam viện cùng nghe.

"Người trong mộng, một phút ôm chặt, mười phút sau hôn......"

Nhớ rõ sáng sớm hôm đó, các nàng ở Tống gia tam viện, đón tia nắng ban mai chở ánh mặt trời, thật sự chạm vào môi nhau.

Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh một cái, giống như lại nhớ ra cái gì, cười nói: "Bên này còn có một cái tủ."

Ở gần chỗ tủ TV, thêm một cái tủ mới, Giang Thự kéo ra, bên trong chỉnh tề đặt đầy nhân vật Bubble Mart, đủ loại kiểu dáng, ít nhất có trên trăm cái, làm quái, nghiêm túc, có chứa lãng mạn khí chất......

"Lúc nhớ em chị sẽ đi mua một cái, chỉ mua một cái, dần dà đã có nhiều như vậy......" Giang Thự Mạt còn không quên thêm vào một câu: "Còn có con mèo trắng kia, chúng ta trước kia nói muốn cùng nhau nuôi, cộng thêm những nhân vật đáng yêu này, sống lâu, kỳ thật cũng không cảm thấy cô đơn."

"Giang Thự......" Trong lòng Quý Liên Tinh có thứ gì đó vọt ra, xông lên, vọt tới hốc mắt, không khỏi có chút nghẹn ngào, nang nhào vào trong lòng Giang Thự, trong lòng nghẹn ngào, "Không cần những thứ này nữa, em nghe mà buồn."

"Ừ." Giang Thự ôm Quý Liên Tinh, cằm đặt trên vai nàng, thở dài một tiếng: "Lúc em không ở đây, chị vẫn luôn rất nhớ em."

Sau khi biết chân tướng, thật ra Quý Liên Tinh vẫn rất tự trách bản thân, hai năm nay luôn hiểu lầm Giang Thự, thậm chí còn hận cô, bây giờ nhớ lại, trong đoạn tình cảm này, tình yêu của Giang Thự sâu đậm hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

"Em sai rồi, xin lỗi, xin lỗi......" Quý Liên Tinh nói hết lần này đến lần khác, cảm thấy lúc trước mình lựa chọn rời đi có chút qua loa, nếu như cho Giang Thự một cơ hội giải thích...

"Chuyện này không trách em, không sao, đều cho qua hết đi." Giang Thự chỉ vỗ nhẹ vai nàng, trấn an nói: "Nhím Nhỏ, mừng em về nhà."