Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 77: Cảnh còn người mất



"Nếu như cô thích tôi, vậy tôi cũng thích cô." Dụ Mộng nói khá bảo thủ, cô ấy không muốn một bầu nhiệt tình cho đi ra ngoài, cuối cùng đến là công dã tràng.

Đối với cô ấy mà nói, nếu như trong lòng có tám phần thích, vậy sẽ chỉ biểu hiện ra ba phần, cho đến khi đối phương cũng biểu hiện ra nhiệt tình tương tự, cô ấy mới nguyện ý biểu lộ chân tình.

Mà Trì Văn hiểu rõ cô ấy, bởi vì biết nguyên nhân mối tình của Dụ Mộng, đại khái có thể hiểu được hành dộng như vậy là bởi vì thiếu hụt cảm giác an toàn.

"Tôi đương nhiên là thích cô." Trì Văn lúc nói chuyện khóe môi nở nụ cười, đôi mắt phượng lộ ra ánh sáng mê người, "Tôi muốn yêu đương với cô."

"Yêu đương!?" Đối mặt trực tiếp như vậy, Dụ Mộng có chút mơ hồ, ngoại trừ một chút vui vẻ như vậy, trong lòng càng nhiều là kích động.

Cô ấy đã rất lâu rất lâu không có yêu đương, đã sắp quên yêu đương là cảm giác gì.

Trì Văn thu lại nụ cười, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: "Người bạn kia của cô gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức chạy tới, cậu cảm thấy tôi tích cực như vậy là vì sao?"

Cô ấy không đợi Dụ Mộng trả lời, ngược lại tự hỏi tự đáp trước: "Bởi vì tôi cảm thấy cô có thể ở đây, cho nên tôi mới tới, tôi muốn gặp cô."

Trong giọng nói và ánh mắt của cô ấy đều có sự chân thành.

Dụ Mộng nhìn cô ấy, nhiệt độ hai má tăng lên, tim đập nhanh hơn, sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.....

"Nhưng tôi đã rất lâu không có yêu đương, tôi sợ tôi nói không tốt, không đủ chủ động không đủ săn sóc, hoặc là nói, không đủ hiểu biết khiến cô cảm thấy tôi không đủ hoàn hảo......"

"Không cần cô chủ động, tôi có thể chủ động. Tôi thích cô, chứ không phải vì cô hoàn hảo, thoải mái một chút, muốn yêu đương thì đồng ý với tôi, không cần suy nghĩ quá nhiều."

Dụ Mộng trước kia vẫn cảm thấy yêu đương rất hao tâm tổn trí, bởi vì phải nghi kỵ phải hoài nghi phải miên man suy nghĩ, cô ấy thường nghĩ, nếu như có thể tìm được một người đủ trực tiếp lại có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, giảm bớt những nghi kỵ phức tạp kia, tình yêu kia sẽ rất thú vị.

Mà hiện tại người này giống như đang đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy thích Trì Văn giống như nhiều hơn tưởng tượng.

Có chút động lòng.

Hai năm nay càng ngày càng không quen ở một mình, đặc biệt là sau khi gặp được Trì Văn, có lẽ người cô độc đến trình độ nhất định sẽ khát vọng làm bạn.

"Trì Văn, cô nghiêm túc chứ?"

Trì Văn lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ lấy tình cảm ra đùa." Cô ấy thừa thắng xông lên: "Nếu cô không từ chối tôi, tôi sẽ coi như cô chấp nhận."

Dụ Mộng không nói gì, hai má nóng bỏng.

"Tôi đếm đến 3 nha......" Trì Văn cười đến vô cùng vui vẻ, "1,2..." lúc đếm tới "2" cô áy đã cười ra tiếng, bởi vì Dụ Mộng thật sự đặc biệt xấu hổ, "3!"

"Cậu là bạn gái mình rồi~" Trì Văn ôm lấy Dụ Mộng, mà Dụ Mộng cũng không đẩy cô ấy ra, mà cằm tự nhiên đặt trên vai cô ấy.

Trên người Trì Văn rất thơm, tựa như đêm hôm đó, mùi thơm lấp đầy linh hồn cô độc của cô ấy, tản ra trong vui thích, để cho cô ấy thưởng thức được niềm vui tột cùng.

Cùng lúc đó, đầu cầu bên kia, ánh mắt Quý Liên Tinh thỉnh thoảng muốn nhìn qua một chút, khi nhìn thấy Trì Văn và Dụ Mộng ôm nhau, nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Hai người kia là...... Đang làm gì vậy?

Còn nói không phải tình nhân cũ!

Bên này Giang Thự gửi tin nhắn, hỏi Quý Liên Tinh ở đâu. Quý Liên Tinh báo vị trí, Giang Thự nói chờ cô vài phút.

Năm phút sau, Giang Thự kéo Giang Tiểu Đàn đi về phía này, Dụ Mộng và Trì Văn vừa mới tách ra.

Giang Thự kinh ngạc, hỏi Dụ Mộng: "Sao mặt cô lại đỏ như vậy?"

Cũng may Quý Liên Tinh chạy tới nhanh, vội chen vào: "Đây là bạn của Dụ Mộng."

"À, xin chào." Giang Thự nhìn Trì Văn một cái, ở trong mắt mỗi người thấy vài phần kinh diễm, là cảm giác đồng loại tán thành. Nhưng ánh mắt của cô nhanh chóng dời đi, nói với Quý Liên Tinh: "Nhím Nhỏ, sự tình có chút gấp, chị tới nói với em một chút."

"Có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi mẹ chị gọi điện thoại tới, nói ba chị không thoải mái đang nằm viện, có thể lát nữa chị và Tiểu Đàn sẽ về."

"Nhanh như vậy?" Nhưng vừa nghĩ tới Giang Nghĩa Đông bên kia, Quý Liên Tinh lại gật đầu, "Có muốn em cùng chị trở về không?"

Mấy năm nay sức khỏe Giang Nghĩa Đông vẫn luôn rất tốt, hơn nữa cũng kiểm tra sức khỏe định kỳ, giờ đột nhiên nói dạ dày không thoải mái vào bệnh viện, Giang Thự vẫn có chút sốt ruột.

"Muốn cùng nhau sao? Có thể, lát nữa chị phải đi, em xác định em có thể chứ?" Giang Thự cố ý nhìn Trì Văn một cái, ám chỉ Quý Liên Tinh không phải có việc muốn nói với cô ấy sao.

"Không sao, em và Trì Văn có thể lên mạng nói, bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc rồi đi."

Dụ Mộng ở một bên tỏ vẻ rất hiểu, Trì Văn lại càng không cần phải nói, trấn an nói: "Mọi người mau đi đi, không cần để ý đến chúng tôi."

Bởi vì điện thoại bên Giang Nghĩa Đông tới quá đột ngột, cho nên đi cũng rất vội vàng, lúc ấy Giang Tiểu Đàn còn đang chơi bùn trong sân, vừa nghe đến phải đi, nước mắt lưng tròng rơi lệ.

"Con không đi con không đi...... " Giọng nói tron trẻo, oa oa khóc lớn.

Giang Thự kéo cô bé, "Ông nội bệnh rồi, về nhà trước, sau này sẽ đưa con tới."

Sau này cũng không biết là bao lâu sau, Giang Tiểu Đàn cứ như vậy bị kéo đi.

7 giờ tối, Quý Liên Tinh ngồi lên xe Giang Thự, nàng ngồi ghế lái phụ, Giang Tiểu Đàn ngồi ở ghế sau, trên mắt đứa nhỏ còn đọng nước mắt.

"Thử Thử...... Ông nội bị sao vậy?"

"Nằm viện rồi."

"Không phải ông vẫn luôn rất khỏe sao? "Giang Tiểu Đàn nói xong cảm thấy không ổn, lại nói thêm:" Ông nội sẽ khỏe thôi."

Thật ra cô bé rất thích huyện Lộ Quả, cũng muốn ở lại đó chơi thêm hai ngày, nhưng nghe Giang Nghĩa Đông bị bệnh, cô nhóc kia vẫn nguyện ý về nhà thăm ông trước.

Quý Liên Tinh ngồi ở vị trí phó lái không lên tiếng, xe khởi động động cơ, xuất phát về phía trước, Giang Thự và Giang Tiểu Đàn vẫn luôn nói chuyện của Giang Nghĩa Đông, còn nói giữa tháng 8 Giang Nghĩa Đông muốn đi ra ngoài một chuyến.

Giữa tháng 8, mùa hè đã trôi qua một nửa.

Nghĩa là qua một tháng nữa chính là ngày giỗ của đại bá.

Mất đi quá nhiều người quan trọng, thế cho nên Quý Liên Tinh không nghe được những thứ này.

Lúc trước sức khỏe đại bá cũng rất tốt, sau đó nói đi là đi, từ lúc bệnh đến lúc mất cùng lắm chỉ có một năm ngắn ngủi.

"Chú ấy kiểm tra sức khỏe chưa?"

Giang Thự gật đầu, "Kiểm tra sức khỏe định kỳ mà."

"Vậy hẳn là không có vấn đề gì."

Từ huyện Lộ Quả đến thành phố A, đi đường cao tốc mất ba tiếng.

Giang Tiểu Đàn ở ghế sau ngủ thiếp đi, trong lúc Quý Liên Tinh câu được câu không nói chuyện với Giang Thự, Quý Liên Tinh dựa vào nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người.

Phong cảnh ngoài cửa sổ từ dãy núi biến thành rừng kim, rồi đến cây linh sam đỏ bên đường nhựa, một cây liền một cây, đan xen thành bóng xẹt qua trước mắt.

Cho đến khi những tòa nhà cao tầng trong thành phố xuất hiện trong tầm mắt Quý Liên Tinh, xa hoa trụy lạc, ánh đèn neon lấp lánh.

Tiếng còi xe, đường phố rộn ràng nhốn nháo, mọi người vội vội vàng vàng bước đi, cửa hàng tiện lợi, khách sạn, tòa nhà CBD, cửa hàng xa xỉ phẩm......

Hai năm không trở về, hai năm nay Quý Liên Tinh vẫn luôn ở huyện Lộ Quả, nói là thích non xanh nước biếc, không bằng nói là không muốn đối mặt với đoạn chuyện cũ kia, cho nên vẫn luôn ở nơi đó.

Có điều hai năm mà thôi, thoáng cái đã qua, một lần nữa trở lại tòa thành thị này, giống như lại trôi qua thật lâu.

Công ty Giang Thự, tầng 28 và tầng 25, trạm tàu điện ngầm, phố chợ đêm, phố quán bar......

Đường phố quen thuộc lại có chút xa lạ, trước mắt phảng phất xẹt qua rất nhiều bóng dáng, về các nàng trước kia.

"Giang Thự."

"Hả?"

"Thành phố A vẫn không thay đổi."

"Đúng là không thay đổi." Giang Thự gật đầu, còn nói: "Chị cũng không thay đổi."

Quý Liên Tinh muốn nói nàng cũng không thay đổi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như nàng đã thay đổi.

Thành phố A không thay đổi, Giang Thự không thay đổi, nhưng nàng đã thay đổi.

Nàng không còn là cô gái vội vàng đi làm vào buổi sáng, đâm vào cửa hàng tiện lợi mua một ly cà phê nóng, lại hoang mang rối loạn vọt vào tòa nhà CBD làm xã súc.

Cũng không phải cô gái vì trả 200 ngàn cuối tuần còn đi hát.

Lại càng không phải là người sợ trước sợ sau, mặc kệ làm cái gì cũng không có tự tin.

"Chị cảm thấy em có thay đổi không?" Quý Liên Tinh mắt nhìn hỏi Giang Thự.

"Thay đổi." Giang Thự gật đầu, tay lái rẽ một cái, lái về phía bệnh viện trung tâm thành phố, "Nhưng chị lại cảm thấy không thay đổi, em chỉ biến thành hình dáng ban đầu của em, hiện tại rất tốt."

Quý Liên Tinh tựa đầu vào cửa sổ, nhìn ánh sáng bên ngoài, suy tư xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu tình cảm với thành phố này, "Chị sẽ luôn phát triển ở thành phố A đúng không, Giang Thự?"

"Đúng vậy."

Thật ra là đáp án trong dự liệu.

"Vậy nếu sau này chúng ta ở bên nhau, em có phải trở lại thành phố A cùng chị hay là chúng ta phải yêu xa?"

Giang Thự không có lập tức trả lời nàng, lâm vào tự hỏi, vấn đề này sớm muộn phải chính diện giải quyết.

"Chị không muốn cùng em yêu xa."

"Vậy thì em sẽ phải từ bỏ sự nghiệp của mình ở huyện Lộ Quả."

"Chị cũng không muốn em từ bỏ sự nghiệp của mình." Giang Thự vừa suy nghĩ vừa nói, "Nếu em thích huyện Lộ Quả, chị có thể đến đó vào những ngày nghỉ và cuối tuần cũng được."

"Vậy rất phiền phức." Quý Liên Tinh trực tiếp phủ định đề nghị này, "Lộ trình ba giờ, thật ra rất xa, đi đi về về chính là 6 giờ, một tuần chị chỉ nghỉ ngơi hai ngày, trong đó có nửa ngày còn phải lái xe."

"Nhím Nhỏ, chuyện này chúng ta tìm lúc nào đó nói chuyện, sẽ có cách giải quyết, bây giờ đi thăm ba chị trước." Xe đã chạy đến dưới lầu bệnh viện, cô nhìn thoáng qua Giang Tiểu Đàn ở ghế sau, còn đang ngủ, Giang Thự đưa tay vỗ nhẹ bả vai cô bé," Tiểu Đàn, tỉnh dậy thôi, chúng ta tới rồi."

Giang Tiểu Đàn giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt ngơ ngác.

Cô bé vừa mới nằm mơ thấy chuyện bắt rắn ở huyện Lộ Quả, cùng với chuyện ma đêm qua chị Cá kể cho cô bé nghe.

"Nhanh như vậy......" Cô bé dụi dụi mắt, đi theo Giang Thự và Quý Liên Tinh xuống xe.

Đã là 10 giờ tối, bốn phía yên tĩnh, bệnh nhân đã bắt đầu nghỉ ngơi.

Bước vào bệnh viện, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng.

Giang Thự nhìn tin nhắn Chu Tuyết Lan gửi cho cô.

"Ở khu nội trú tầng 4."

Giang Thự một tay kéo Giang Tiểu Đàn, một tay kéo Quý Liên Tinh, đi về phía thang máy, mới vừa đi qua chưa được hai bước, phía sau có người gọi cô lại:

"Giang Thự?"

Là một giọng nữ, giọng nói rất dịu dàng, nghe rất nhu nhược.

Giang Thự và Quý Liên Tinh đồng thời xoay người, nhìn thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa.

Là Hà Lâm.

Hai năm trước, chim hoàng yến dây dưa trước cửa Giang Thự kia, chỉ là vật đổi sao dời, cô ấy đã không còn dáng vẻ thanh xuân mỹ lệ lúc trước.

"Cô......" Giang Thự vốn định hỏi cô ấy tới làm gì, nhưng nhìn thấy bụng cô ấy đã to, trong lòng hiểu rõ, sửa miệng nói: "Đã lâu không gặp."

Hà Lâm gật đầu, một tay sờ bụng, có lẽ là bởi vì làm mẹ, tính tình trở nên dịu dàng không ít.

"Năm nay tôi kết hôn."

"À à."

Năm nay kết hôn, đó là cưới chạy bầu? Giang Thự chỉ gật đầu, không biết nói tiếp như thế nào.

Ánh mắt Hà Lâm lại rơi vào trên mặt Quý Liên Tinh, không nhịn được nhìn thêm vài lần, trong xoang mũi thở ra một tiếng thở dài cực thấp.

"Không ngờ hai người còn ở bên nhau."

Hà Lâm nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy xa xôi lại hoang đường, còn có chút ngây thơ.

Quý Liên Tinh không nói chuyện, không muốn nói chuyện, cũng không có gì để nói.

Ngược lại thái độ của Hà Lâm thay đổi rất nhiều, hình như đã nhìn thông suốt, "Rất tốt, chúc phúc hai người."

Giang Thự đáp: "Cũng chúc phúc cho cô, ba tôi còn ở trên lầu, tôi lên trước."

Hà Lâm gật đầu, "Ừ, tạm biệt."

Giang Thự kéo Quý Liên Tinh và Giang Tiểu Đàn xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Hà Lâm đứng tại chỗ, ánh mắt có chút thất thần.

Đột nhiên cảm thấy trên đời này không có gì là tuyệt đối không có khả năng.

Trước kia cô ấy cảm thấy cô ấy vĩnh viễn sẽ không kết hôn, muốn trải qua cuộc sống lãng mạn cực hạn, sẽ không sinh con, nhưng không ngời hôm nay bước vào con đường hôn nhân, bụng càng ngày càng lớn, cùng một người không thích cũng không ghét sống một đời.

Khi đó cô ấy còn cảm thấy, Giang Thự khẳng định vĩnh viễn sẽ không yêu bất kỳ người nào, không ngờ hôm nay trong tay Giang Thự nắm tay người khác, là người cô ấy cho rằng Giang Thự trăm phần trăm sẽ không yêu.