Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 141: Tìm việc khó, sinh hoạt không dễ



Cô dừng bước lại, đi vào.

Đây là một cửa hàng, trên đó viết muốn tuyển nhân viên cửa hàng, không biết cô có thể hay không, cô không có bán hàng qua, thế nhưng, cô sẽ cố gắng.

"Xin hỏi cô là tới mua đồ?" Ông chủ ngẩng đầu, thấy được một một cô gái toàn thân phát run nữ, kỳ quái hỏi cô, nơi này không có bán quần áo, chỉ bán một số đồ chơi nhỏ.

"Tôi muốn biết, nơi này còn cần người hỗ trợ không?" Cô cẩn thận hỏi, chỉ là hy vọng ông không cự tuyệt cô, nếu không cô không biết phải làm sao, mà cô rất lạnh, cũng rất đói.

"Cô là đến tìm việc làm?" Ông chủ nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới, tuy sắc mặt không tốt, nhưng tướng mạo giống như cũng khá: " Tiền lương ở chỗ chúng tôi không cao, cô xác định cô muốn tới sao?" Anh lại hỏi một câu. Không biết cô gái lớn lên như thế có thể ghét bỏ hay không.

Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu: " Sẽ không, sẽ không, tôi sẽ không ghét bỏ: "Hiện tại cô còn cái gì có thể ghét bỏ, có một nơi ở, có thể ăn no là được rồi, cô có thể bị đói, nhưng con của cô lại là không được.

"Tốt. Cô..." Chỉ là lời ông ta vẫn chưa nói xong, liền nghe một trận tiếng bước chân cực lớn vang lên, sau đó là giọng một người phụ nữ tức hổn hển: "Không được, tôi không đồng ý, loại phụ nữ này sao có thể lưu lại: " Người phụ nữ vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông, vươn tay đẩy Hạ Nhược Tâm một chút, lúc này mới trừng mắt với người đàn ông: " Con mắt của ông để đi nơi nào, ông không nhìn ra cô ta là ai chăng? Cô ta chính là Hạ Nhược Hân, không biết xấu hổ đi tìm đàn ông bên ngoài bị phát hiện, ông xem cô ta mặc như vậy, nào có người nào ở trong trời lạnh mặc ít như vậy, rõ ràng là câu dẫn người."

Người phụ nữ vừa dứt lời, người đàn ông lúng túng gái tóc của mình, lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm một lần nữa, trong mắt ông ta lóe lên một chút xem thường.

"Đi đi, đi đi, chỗ này chúng tôi không nhận cô."

Hạ Nhược Tâm cắn môi trắng bệch, buông xuống lông mi, quay người, đi ra ngoài.

Cô không phải là không muốn mặc quần áo, cô cũng muốn mặc, cô cũng lạnh, chỉ là, cô cũng không có bao nhiêu quần áo mặc, cô không có.

Núp ở một góc tường, thỉnh thoảng cô xoa xoa tay của mình, mà trong bụng cũng rất đói, cô đã một ngày không có ăn gì, người quen biết, tất cả đều tránh cô như độc, cũng không có nguyện ý giúp cô, đều cho rằng cô đáng đời, cô thấp hèn.

Cô, đã không còn đường có thể đi rồi.

Thẳng đến khi cô ngẩng đầu lên, thấy được một đứa bé hiếu kỳ, thuần khiết vô cùng, làm người thấy chua xót.

"Dì, có phải dì rất đói hay không?" Trong đôi mắt trong sáng của đứa bé, không nhiễm bất kỳ ác ý, sạch sẽ vô cùng, nó lấy từ phía sau ra một cái bánh bao nhỏ, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay cô.

"Dì, cái này cho dì ăn: " Nó nói xong, gãi đầu của mình một chút, lúc này mới chạy ra ngoài, ôm chặt chân một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ kia chỉ dịu dàng vuốt đầu của đứa bé, nụ cười gương mặt này, thật là quá mức rung động lòng người, ý cười tốt, hiền lành gật đầu. So với ánh sáng ngày xuân còn làm cho người cảm giác ấm áp.

Con, cô đặt tay ở trên bụng mình, cô cũng có một đứa bé, về sau, nó sẽ lớn lên, cũng sẽ gọi mẹ.

Cô nắm chặt bánh bao trong tay, nuốt vào từng miếng từng miếng, được người quan tâm cũng không có quan hệ, không có người thích cũng không có quan hệ, cô sẽ kiên trì, mặc kệ nhiều khó khăn, nhiều khổ, bời vì, cô muốn sống sót, muốn con của cô sống sót.

Không có người thích họ, cô thích, không có người thương họ, cô yêu.

Đã ăn xong một cái bánh bao, cô lại đứng lên một lần nữa, tuy nhiên thân thể rất tồi tệ, hình tượng cũng kém, nhưng lưng của cô lại rất thẳng. cô sẽ không tuỳ tiện ngã xuống như vậy. Vì đứa con đáng thương, cô sẽ kiên trì.

Một nhà không muốn cô, cô tìm nhà thứ hai, nhà thứ ba không muốn, cô liền đi tìm nhà thứ tư. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->