Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 9-3



Nóng quá.

Đây là điều duy nhất tôi cảm nhận được. Hơi nóng kia là bên trong cơ thể đang bừng bừng thiêu đốt, là hơi nóng mà dù tôi có vặn vẹo thế nào cũng không thể giải toả.

Đầu tôi như bị đổ đầy keo dán, rất nặng, rất choáng, có thứ gì đó mềm mại nóng ướt áp lên môi tôi, tôi mở miệng, đầu lưỡi bị câu ra.

"Nếu bình thường cũng nghe lời chị thế này thì tốt quá." Tôi nghiêng đầu tránh né hơi nóng, lại yếu ớt đẩy mình vào sự mềm mại nóng bỏng trên người.

Tôi mở mắt cố nhìn rõ Hứa Nhân Ninh, nhưng rất nhanh tầm mắt đã tối sầm, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào.

"Không sao, giao hết cho chị là được."

Có thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm —— Tay, hẳn là tay —— đang di chuyển trên ngực, bụng và eo tôi, tôi vặn người cố gắng tránh thoát cảm giác giày vò này, nhưng hô hấp của tôi nhanh chóng trở nên dồn dập, hai tay vô thức đẩy ra đầu lưỡi nóng ướt đang quấn lấy ngực mình.

Đầu lưỡi nhẹ cuốn lên nhũ quả, tôi không khỏi ưỡn người lên, một cái cắn nhẹ, tôi rên khẽ, âm thanh đó vô cùng xa lạ với tôi.

Có thứ gì đó nặng nề cướp lấy môi tôi, tôi khẽ nức nở, toàn bộ sức lực trong cơ thể từng chút mất đi dưới sự đụng chạm kì lạ đó.

Eo tôi hơi bị nâng lên, thân dưới mát lạnh, hai chân như bị lông vũ phớt qua, vừa tê vừa ngứa, theo bản năng tôi khép chặt hai chân nhưng lần nữa lại bị mở ra.

Ý thức hỗn độn của tôi rõ ràng hơn một chút, ít nhất tôi biết rằng người mình yêu, người phụ nữ khiến tôi điên cuồng này chính là Hứa Nhân Ninh.

"Rõ ràng chị vẫn chưa chạm vào sao em lại ướt đẫm như vậy rồi? Hửm?" Đầu ngón tay như có như không qua lại ngoài quần lót, tôi chỉ biết chắn cánh tay trước mắt, thở hổn hển, "Em, em không biết... Ha..."

"Không biết à?" Bàn tay kéo ra quần lót, ve vuốt, "Thế này thì sao?" Những ngón tay vòng quanh, xoay chuyển, tôi vô thức đung đưa eo đón nhận bàn tay khiến mình muốn phát điên.

Có lẽ vì cồn, có lẽ vì tôi đã thật sự kìm nén quá lâu, lâu lắm, tôi vứt mọi thứ ra sau đầu, chỉ chăm chú nhìn Hứa Nhân Ninh ở ngay trước mặt đang trườn lên trên tôi.

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy nụ cười tự tin của chị như lúc xưa, mũi chua xót trong mê loạn. Chị nằm sấp phía trên tôi, tôi vòng tay ôm lấy chị, chịu đựng từng cơn khoái cảm trào dâng.

"Hứa, Hứa... A... Ưm..."

Khi ngón tay lấp đầy sự trống rỗng, tôi khẽ thở ra một tiếng thoả mãn, dù chỉ là một cái xoa nhẹ cũng đủ khiến toàn thân tôi run lên. Sự co rút nhịp nhàng kia đánh tan hoàn toàn dục vọng tôi luôn cẩn thận che giấu, phóng thích con thú hoang trong cơ thể tôi.

"Em có thể đòi hỏi chị nhiều hơn một chút." Chị thủ thỉ trong lúc hôn tôi, "Ỷ lại chị nhiều hơn một chút."

Tôi ôm không cho Hứa Nhân Ninh rời đi, muốn chị đòi hỏi tôi vô độ, muốn gì cứ lấy. Chị hôn tôi, hết lần này đến lần khác, lưu luyến không rời.

Mãi đến khi tôi bị dằn vặt không mở nổi mắt, chị mới ôm tôi vào lòng, để tôi gối đầu ngủ yên trên ngực chị.

Đó là giấc ngủ bình yên nhất của tôi trong thời gian qua.

Hôm sau, tôi thức dậy với một cơn đau đầu.

Khi mở mắt ra, ánh nắng đâm xuyên vào mắt tôi, tôi nheo mắt nằm thêm một chút mới gắng gượng bò dậy, ra khỏi giường để vệ sinh với cái đầu như muốn nổ tung.

Một lúc sau, tôi ngửi thấy hương thơm và tiếng nói cười. Quên đi cơn say và đau đầu, tôi vội bước vào nhà bếp, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hơi sửng sốt.

Hứa Nhân Ninh cầm sạn mỉm cười với tôi, "Chào buổi sáng."

"Sao chị lại..."

"Chờ thêm chút nữa, chị làm xong trứng cuộn là có thể ăn rồi." Hứa Nhân Ninh cột tóc đuôi ngựa, thoạt trông có chỗ nào khang khác, nhưng tôi không thể nói rõ được.

"Ăn điểm tâm đi." Hứa Dục Duy giúp chị bưng bữa sáng đến trước mặt tôi, hai mẹ con cùng ngồi vào bàn ăn, dáng vẻ như không có gì xảy ra khiến tôi theo không kịp.

Tôi liếc nhìn bữa sáng, lại nhìn về phía bếp, nói: "Chuyện đấy, lần sau vẫn nên để em —— "

"Lê Thần." Hứa Nhân Ninh ngắt lời tôi, "Chị có thể làm được, không phải chuyện gì cũng cần nhờ đến em." Chị chỉ vào trứng cuộn, "Chi bằng em nói cho chị biết có ngon hay không quan trọng hơn đấy."

Tôi sửng sốt một lúc, sau đó ngơ ngác gắp một miếng cho vào miệng, hai mắt mở to, "Thật sự... rất ngon." Là kiểu ngon vượt ngoài mong đợi của tôi.

Hứa Nhân Ninh cong môi cười, "Chị cũng thấy vậy."

Tôi vừa ăn sáng vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua... Tại sao thức dậy một cái thì cả thế giới như đã thay đổi?

Sau đó, tôi nghĩ đến cảnh phiên vân phúc vũ đêm qua, suýt chút thì phun cả sữa.

"Khụ, khụ khụ..." Tôi vội vàng nuốt xuống, ho nhẹ mấy tiếng. Vô tình bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Hứa Nhân Ninh, tôi vội cúi đầu ăn.

"Chị ơi, sao mặt chị đỏ thế ạ?"

Tôi liếc nhìn cô bé, ánh mắt lúng túng dời đi. Chuyện này không phù hợp với trẻ con, tuyệt đối không thể nói.

Sau khi ăn xong, tôi theo thói quen thu dọn bát đĩa đi đến bồn rửa, không ngờ Hứa Nhân Ninh cũng theo lại.

Tôi ngây ngẩn nhìn chị, nói: "Lên sofa ngồi nhé?"

"Không cần, chị có thể giúp em sắp bát đĩa vào máy sấy."

"Em làm sẽ —— "

"Chị nói, chị có thể giúp." Hứa Nhân Ninh mở vòi nước, vô cớ liếc tôi, tôi theo bản năng thấp thỏm, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

Trong sự khác biệt lại có chút hoài niệm.

Rửa bát cũng không khác với thường ngày, nhưng sự ăn ý giữa một người rửa một người xếp khiến tôi cảm thấy thoải mái.

"Lê Thần."

"Vâng?" Tôi ngừng tay, quay đầu nhìn chị, đột nhiên một cảm giác lành lạnh đập vào chóp mũi. Tôi sửng sốt một lúc, nhưng khi nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Hứa Nhân Ninh, tôi cũng trở nên thoải mái hơn, bôi xà phòng lên mặt chị.

Giữa những tiếng cười đùa, tôi gần như quên mất chị là người bệnh.

Tôi ngồi lên ghế, kéo Hứa Nhân Ninh ngồi lên đùi mình. Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ eo thon của chị, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hứa Nhân Ninh, chị sao thế?"

"Em đấy, xem chị là người yêu hay là người bệnh vậy?"

Tôi hơi ngạc nhiên.

"Chị hi vọng mình là người yêu của em chứ không phải một người bệnh khiến em phải lo trước lo sau." Hứa Nhân Ninh xoa gò má của tôi nói, "Tập trung nhìn chị, được không?"

Cổ họng đắng chát, tôi ôm Hứa Nhân Ninh vào lòng, gật mạnh đầu.

Tình yêu của chúng tôi quá nặng nề, quá cẩn thận bảo vệ đến nỗi quên mất cả hai đều là cá thể độc lập, là người bạn đời nâng đỡ lẫn nhau.

Những thay đổi lớn trong đời khiến tôi ngạt thở, nhưng chị đã cho tôi giải pháp. Một lần nữa tôi nhận thức chị, hiểu biết về nữ vương vừa đáng yêu lại thích giày vò này.

Người phụ nữ kiêu ngạo và đầy tự tin như vậy mới là Hứa Nhân Ninh mà tôi quen biết và yêu thương.

"Hứa Nhân Ninh."

"Hở?"

"Lần sau nếu em quên, chị có thể nhắc em được không?" Tôi ngả người vào lòng chị, dỡ xuống lớp nguỵ trang, thừa nhận sự yếu đuối của mình với chị.

Hứa Nhân Ninh xoa đầu tôi, không gật cũng không lắc đầu.