Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 8-3



Hành lang bệnh viện người đến người đi, dáng vẻ cuộn tròn của tôi thoạt trông thật bình thường. Tôi co ro trên băng ghế không động đậy, thẫn thờ nhìn tên bệnh nhân trên cửa phòng bệnh.

Hứa Nhân Ninh ở ngay sau cánh cửa, nhưng tôi không có can đảm đẩy ra.

Hoá ra lý do tôi luôn có cảm giác cơ thể Hứa Nhân Ninh bất ổn là vì đây... Lẽ ra tôi nên sớm đi tìm căn nguyên.

Tôi nên sớm nghĩ tới một người gần như xem công việc là mạng sống như Hứa Nhân Ninh sẽ phải trải qua đả kích lớn thế nào mới chấp nhận nghỉ việc? Nhưng tôi lại không, tôi hoàn toàn tin vào lời chị nói.

Hứa Nhân Ninh chẳng biểu hiện ra chút sợ hãi hay hoang mang nào, mà rất thong dong.

Giờ phút này, tôi cực kì oán hận sự bình tĩnh và lý trí của chị.

Một chút thôi, chỉ cần Hứa Nhân Ninh biểu hiện ra một chút thôi là tôi có thể nhận ra... Cúi thấp đầu, vùi mặt vào hai tay, nỗi thống khổ và bất lực của tôi bật thành những tiếng kêu đè nén, không nơi giải toả.

Bệnh teo cơ... Đừng đùa tôi chứ, đó là căn bệnh vô phương cứu chữa, tại sao lại là Hứa Nhân Ninh?

Tại sao cứ là chị ấy...

Thật tàn nhẫn khi bắt chị nhìn sức khoẻ của mình ngày càng sa sút, cơ bắp dần teo rút, sẽ không thể tự do đi lại, thậm chí không cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt câm lặng nhìn thế gian này.

Tôi tan nát cõi lòng khi nghĩ đến cực hình tàn khốc đó.

Một tâm hồn tao nhã và đầy tự tin như vậy, thế mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị giam cầm trong cơ thể không thể cử động... Tôi không muốn, sao tôi có thể cam lòng cho được...

Trước số phận, chúng ta thật nhỏ bé và bất lực, chỉ có thể mặc nó tuỳ ý đẩy đưa, không thể nghịch chuyển, không thể phản kháng, chịu đựng từng cái quất roi thô bạo của nó.

Tôi hoang mang về tương lai.

Tôi thẳng tiến về phía Hứa Nhân Ninh, cố hết sức để mình trưởng thành, để trở thành một người yêu có thể sánh vai bên chị, nhưng nào ngờ bây giờ chị lại ngã xuống, tôi bỗng cảm thấy lung lay.

Lúc này đây, hơn ai hết, tôi muốn nhìn thấy chị khoẻ mạnh, muốn hôn lên trán chị, nói cho chị toàn bộ sự thật. Cuối cùng tôi đứng lên, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng bệnh, bóng dáng trầm mặc nho nhã đang cúi đầu đọc sách. Nghe thấy tiếng động tôi tạo ra mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với tôi.

Nụ cười vẫn ấm áp khiến nước mắt tôi vô thức tuôn rơi. Tôi cố sức dùng mu bàn tay lau đi, muốn bản thân phải kiên cường, không được khóc, không được mềm yếu.

"Lê Thần, lại đây." Hứa Nhân Ninh đặt sách xuống, dịu dàng gọi tôi, "Không sao đâu, lại đây cho chị nhìn một chút."

Tôi vừa nức nở vừa đi về hướng chị, chị kéo nhẹ, tôi lập tức ngã ngồi xuống giường. Hứa Nhân Ninh đưa tay vuốt tóc tôi, nghiêng người ôm tôi, "Cuối cùng cũng thấy em rồi."

"Hứa Nhân Ninh, chuyện kia..."

"Chị biết cả rồi."

Cơ thể tôi chấn động, khó tin nhìn vẻ mặt điềm đạm của chị, sao chị có thể bình thản, thoải mái như thế. Hứa Nhân Ninh chăm chú nhìn tôi một lúc rồi nâng má tôi lên, đặt môi lên môi tôi.

Tôi nếm thấy vị mặn của nước mắt, thứ mùi vị của tuyệt vọng.

Đôi môi mím chặt của tôi không thể kháng cự mật ý dịu dàng từ chị, khẽ nhếch lên, chị nhân lúc đó len vào trong, dùng đầu lưỡi quét qua từng tấc một, trao cho tôi một nụ hôn thật sâu, sâu vô cùng.

Khi tôi bị hôn đến khó lòng hít thở, đầu lưỡi tê dại thì chị mới hơi lùi lại, tựa nhẹ vào ngực tôi, đưa tay vào trong vạt áo tôi, lưu luyến bên eo, giọng nói khàn khàn: "Em đừng khóc, mỗi khi thấy em khóc chị sẽ nhịn không được muốn ức hiếp em như vậy."

Tôi khẽ cắn môi dưới, đặt hai tay lên vai chị, không kìm được khẽ gầm lên với chị: "Chị có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?" Lời vừa thốt ra tôi đã lập tức hối hận, nước mắt lại càng tuôn ồ ạt.

Hứa Nhân Ninh thu lại nụ cười, vẻ mặt thờ ơ. Chị buông một tiếng thở dài rất nhẹ, nắm tay tôi, âu yếm xoa lên lòng bàn tay, "Chị đau khổ, không phải em sẽ càng khó chịu đựng sao?"

Tôi hơi sững sờ.

"Cơ thể của chị thì chính chị là người rõ nhất... Nếu chuyện đã xảy ra, ngoại trừ chấp nhận thì chị đâu còn sự lựa chọn nào khác."

Phải kiên cường đến thế nào mới có thể thản nhiên đối mặt thế này? Thấy chị bình tĩnh như vậy, sống mũi tôi cay xè, không kìm được vươn tay ôm lấy chị thật chặt.

"Chị có em." Tôi nói.

"Chị biết." Chị ôm chặt tôi, nhẹ vỗ về lưng tôi, "Vì vậy chị mới không sợ hãi gì cả."

Thấy chị mềm mại ngoan ngoãn như cô mèo đáng yêu trong lòng mình, tôi không khỏi nhớ đến dáng vẻ người sống chớ đến gần của người phụ nữ này, không nhịn được bật cười.

Chị nghi hoặc nhìn tôi, tôi cong môi cười nói: "Nếu sớm biết núi băng tan chảy sẽ có dáng vẻ này thì em đã nói chuyện với chị từ sớm rồi."

Hứa Nhân Ninh sửng sốt một chốc rồi bật cười, "Ban đầu chị hồi hộp lắm, không biết phải làm thế nào để kết thân với cô nhóc này đây, hơn nữa mặt em chẳng có tí cảm xúc gì, em mới là người sống chớ đến gần chứ?"

"Như nhau." Tôi nói.

Nhắc đến chuyện trước kia mới thật sự cảm nhận được thời gian trôi, chúng tôi cũng đã không còn là những người bước qua đời nhau như trước.

Thật may mắn khi đi được tới đây.

Đầu ngón tay dễ dàng nhấc lên vạt áo, theo eo cong rong ruổi lên trên, vờn qua mép dưới áo lót như chuồn chuồn lướt nước. Hô hấp của tôi trở nên gấp gáp, không khỏi nghĩ, mỗi tảng băng sau khi tan chảy đều sẽ hoá thành một quả cầu lửa không thể chống đỡ thế này sao?

Chí ít, Hứa Nhân Ninh đúng là thế.

Đối diện với đôi mắt xinh đẹp gió giục mây vần bừng lên từng đốm lửa, ẩn giấu những con sóng ngầm dục vọng giống như mình, tôi mới chân chính cảm nhận mình được người này yêu say đắm.

Hứa Nhân Ninh ghé sát vào tai tôi, đầu lưỡi cuốn lên dái tai vừa mềm vừa mẫn cảm, thủ thỉ: "Quà sinh nhật em nợ chị dù sao cũng nên trả lại."

Tôi đỏ mặt đẩy chị ra, "Không nghiêm túc gì cả... Là bệnh nhân phải an phận một chút." Vội chạy xuống giường, nhưng bị một cánh tay mảnh khảnh kéo lại, "Biết rồi. Vậy em phải hứa với chị đừng khóc nữa, có được không?"

Sao tôi có thể không hứa với chị? Hứa với người phụ nữ từ lâu tôi đã yêu tận xương tuỷ. Chỉ nụ cười của chị thôi cũng đủ khiến tôi hiến dâng mọi thứ.

Đường xa vời vợi, nếu chúng ta cùng đi sẽ không còn cô đơn nữa.