Tàn Độc Lương Duyên

Chương 957



Hạ Vũ Hào mặc bộ âu phục màu trắng, so với lúc thường, ít đi mấy phần sắc bén, lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần dịu dàng, tình ý. Nhưng vẫn không đổi là ngũ quan đoan chính, tuấn tú của anh.
Mà bên cạnh anh, Hướng Thu Vân mặc chiếc váy cưới màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, vàng kim che nửa khuôn mặt, khóe mắt là nhưng hoa văn xinh đẹp đầy mê hoặc.
Chiếc váy cưới màu đen hoàn mỹ phác hoạ vòng eo của cô, cùng với những vết sẹo trên cánh tay và tấm lưng của cô, không cố gắng che giấu khuyết điểm đó đi, mà đem những khuyết điểm đó biến thành ưu điểm, đủ sức say mê lòng người.
Cô như vậy, thần bí, cao quý, rõ ràng không nhìn thấy cả khuôn mặt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cô xinh đẹp đến cực điểm.
Tất cả tiếng bàn tán nghĩ hoặc đều biến mất tăm, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, ngoại trừ sự kinh ngạc và sửng sốt lúc đầu chỉ còn lại chỉ có ao ước đố kị.
Hạ Vũ Hào như con của trời, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, là một doanh nhân tài giỏi.
Nhưng đứa con của trời này, lại nguyện vì Hướng Thu Vân, sẵn sàng từ bỏ hết thảy, thậm chí tính mạng của mình. . . Tình yêu như vậy, khó mà tưởng tưởng được nó còn tồn tại trên thế gian.
Hướng Thu Vân không ngờ rằng Hạ Vũ Hào sẽ cho người thiết kế một chiếc váy cưới màu đen, càng không nghĩ, chiếc váy cưới màu đen này sẽ được giao đến ngay trước hôn lễ.
Màu đen, rất nhiều người xem là điềm xấu.
Ít ra cô đã sống hơn hai mươi năm, tham gia nhiều hôn lễ của xã hội thượng lưu xã hội cũng chưa từng thấy váy cưới màu đen.
Khi thấy chiếc váy cưới màu đen, cô không rõ rốt cuộc trong lòng có cảm giác gì.
Ngạc nhiên nhưng lại thấy hợp lý.
Vì cô, Hạ Vũ Hào đã làm quá nhiều nhiều việc hơn cả người bình thường.
Hướng Thu Vân đi dọc theo thảm đỏ thẳng về phía trước, có thể nhìn thấy những ánh mắt ghen tỵ, ao ước của những kẻ kia, không khác gì sự châm chọc, trào phúng trong giấc mơ.
Cổ họng cô khô khốc, chóp mũi hơi chua xót, muốn khóc, nhưng không thấy khổ sở chỉ có sự vui vẻ, hạnh phúc, không biết nên diễn tả như thế nào.
“Hướng Thu Vân, anh yêu em.”
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Hạ Vũ Hào, Hướng Thu Vân quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ Cô dừng bước, nhìn về phía anh hô to, “Hạ Vũ Hào, em cũng yêu anh!”
Tốt quá, họ đã kết hôn rồi.
Cuộc sống này, có ngàn vạn lý do để từ bỏ một mối tình, một người nhưng chỉ có một lý do để kiên trì bước tiếp, đó chính là… tình yêu.
May mắn là, cô và Hạ Vũ Hào đã kiên trì tới cùng.
(Chính văn hoàn)
***