Tàn Độc Lương Duyên

Chương 377





Chương 377

Hướng Thu Vân khẽ “xùy” một tiếng, các đường nét trên khuôn mặt vốn đang rất nhu hòa nhờ lớp trang điểm giờ lại tràn đầy vẻ giễu cợt.

Lúc trước ông ta vẫn thường gọi thắng tên Hướng Thu Vân, giờ đổi giọng gọi Thu Vân cũng nhanh thật đấy!

Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, Vu Tuệ Doanh đứng bên cạnh đã vội vã nói: “Thu Vân, con đồng ý về nhà rồi sao, đã hai năm rồi con không về nhà, mỗi khi mẹ nhìn thấy căn phòng trống không của con là lại cảm thấy trong lòng.”

Bà ấy vừa nói vành mắt đã đỏ lên ngay, mấy chữ nghẹn ngào phía sau căn bản không nghe rõ được.

“Thật có lỗi với chủ tịch Hướng và bà Hướng đây, hai năm trước tôi đã không còn là người nhà họ Hướng nữa rồi.” Hướng Thu Vân quay đầu đi, không nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ mình, chẳng qua chỗ này có nhiều người quen nên cô chưa muốn nói mấy lời khó nghe khiến cho hai vợ chồng bọn họ khó chịu thôi.

Nghe vậy sắc mặt Hướng Bách Tùng có chút khó coi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường: “Thu Vân à, ba biết rõ hai năm trước con bị bắt vào trại giam mà chúng ta không giúp con cho nên con mới sinh lòng oán hận”

“Nhưng con làm ra chuyện sai trái, đâm gãy chân Hân Yên nên mới xảy ra chuyện phải ngồi tù hai năm, mà đây cũng là chuyện xứng đáng. Hân Yên không khởi tố con tội mưu sát rồi bắt con ngồi tù cả đời cũng đã..”

“Cô ta bị gãy chân, con gái của tôi cũng bị đánh gãy chân đấy. Tại sao con gái của tôi lại phải ngồi tù thêm hai năm chứ?” Đôi mắt Vu Tuệ Doanh đã đỏ hồng, bà ấy cắt ngang lời ông ta nói, như thể trông thấy con đại bàng sắp cắp mất gà con của con gà mái.

Sắc mặt của Hướng Bách Tùng không được tốt cho lắm nhưng cũng không la hét giống như bình thường, ông ta chỉ tức giận nói một câu: “Con trai, con gái biến thành bộ dạng như vậy đều là do bà chiều quen đấy!”

“Đứa nào cũng là đứa con mà tôi mang thai mười tháng rồi sinh ra, tôi cam tâm tình nguyện!” Vụ Tuệ Doanh trừng mắt nhìn ông ta sau đó nhìn sang Hướng Thu Vân, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống.

“Thu Vân, cứ coi như là con không muốn quay về nhà họ Hướng vì ba mẹ, vậy con có thể về nhà vì Hạ Vũ Hào được không? Ba của con đã nói với mẹ nếu con chịu quay về nhà họ Hướng thì nhà họ Hạ bên kia có thể khiến cho Hạ Vũ Hày cưới con. Nếu con không quay về chắc chắn nhà họ Hạ sẽ không để cho Hạ Vũ Hào cưới con đâu!”.

Sắc mặt Hướng Thu Vân tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Bách Tùng.

Hướng Bách Tùng nghênh đón ánh mắt của cô, hiên ngang lẫm liệt nói: “Dù con không hiểu chuyện đến mức nào thì cũng là con cháu của nhà họ Hướng, chắc chắn ba vẫn sẽ lo lắng cho con. Bình thường thái độ của ba đối với con không tốt cũng chỉ vì hận rèn sắt không thành thép, nào có cha mẹ nào không hy

vọng con của mình tốt đẹp chứ?”

“A” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Hướng Bách Tùng.

Khuôn mặt Hướng Bách Tùng xuất hiện nụ cười vui vẻ: “Con đồng ý quay về nhà họ Hướng rồi?”