Tàn Độc Lương Duyên

Chương 259



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

VietWriter: Tàn độc lương duyên


Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp


Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế


Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm


Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.





Chương 259: Quỳnh Chi tức giận đến không thèm nhìn anh


Nội dung chứa hình ảnh


Vậy là cho nên anh đã ôm một người đàn ông to lớn như thế này đem vào đây?


“Thu Vân, bây giờ em cảm thấy khá hơn chưa?” Hướng Quân không còn thời gian quan tâm đến Lục Ngôn Sâm, nhìn Hướng Thu Vân với vẻ mặt lo lắng, nói với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.


“Em không sao.” Hướng Thu Vân liếc Lục Ngôn Sâm, dừng lại rồi mới nói: “Em vừa rồi không có tái phát phù phổi, em chỉ giả vờ thôi.”


Cô không muốn nhìn thấy Hạ Vũ Hào, ít nhất hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh, nhưng cô không thể đuổi anh ra ngoài, cho nên cô chỉ có thể nảy ra một ý tưởng tồi tệ như vậy.


“Cấp cứu là việc rất khẩn trương. Hướng tiểu thư lừa gạt Tiền bác sĩ như vậy, cũng khó trách anh ta không cao hứng.” Lục Ngôn Sâm cau mày, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu.



VietWriter



“Đây là lỗi của tôi.” Hướng Thu Vân nói: “Ngày sau tôi sẽ đi xin lỗi Tiền bác sĩ.”


Lục Ngôn Sâm khẽ nhướng mày, "Không cần thiết. Bác sĩ mỗi ngày tiếp xúc với nhiều bệnh nhân như vậy, sẽ không lãng phí thời gian với một bệnh nhân, một lúc sau liền sẽ quên đi."


"Nói cách khác, ngay cả khi Tiền bác sĩ kia vẫn còn nhớ việc này, xin lỗi cũng vô ích: giả vờ bệnh tại phát chiếm dụng tài nguyên y tế, đây đối với bác sĩ nào cũng là một sự việc ác liệt."


Hướng Quân không quan tâm đến những thứ này, tất cả những gì anh ấy quan tâm là sự an toàn của Hướng Thu Vân. "Đây không phải là vấn đề lớn, đừng để trong lòng. Sau này, anh sẽ mang một số đồ tốt đến gặp bác sĩ, coi như là một lời xin lỗi! "




chapter content






có quá nhiều việc và quan điểm về một số việc của cô đã thay đổi.


Sắc mặt của Lục Ngôn Sâm sau đó dịu đi một chút.


"Được, ngoan, đều nghe lời em! Chỉ cần em không sao, cái gì cũng nghe em hết!" Hướng Quân ánh mắt tràn đầy đau khổ, cưng chiều nhìn Hướng Thu Vân, "Nhưng Thu Vân, sau này khi làm chuyện này, em phải nói cho anh trước, nếu không trái tim anh liền có vấn đề! "


Lâm Quỳnh Chi xen vào, "Anh trai em cho rằng em bị Hạ tổng làm hại phải vào phòng cấp cứu, còn cầm dao đâm anh ấy!"


Nói xong, cô hung hăng trừng Hướng Quân một cái, có nghĩa là sẽ tính toán với anh sau.


“Cầm dao?” Mặt Hướng Thu Vân lập tức mất hết máu, quay đầu nhìn Hướng Quân, giọng càng lớn, “Anh à, có chuyện gì vậy?


Hướng Quân ngoảnh mặt đi, "Ha ... haha ... không có gì to tát!"


“Chị dâu?” Hướng Thu Vân nhìn về phía Lâm Quỳnh Chi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.


Cô không sợ Hạ Vũ Hào sẽ trả thù mình, mà là sợ anh trai chọc giận Hạ Vũ Hào sẽ bị anh ta trả thù!


Hướng Quân tại lúc Hướng Thu Vân không nhìn thấy, liên tục nháy mắt với Lâm Quỳnh Chi và cầu xin vợ anh hạ thủ lưu tình.


“Không sao, anh ấy vừa rồi chỉ lấy dao ra hù dọa Hạ tổng một chút.” Lâm Quỳnh Chi nói, “Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện, chị và anh em bây giờ đã không thể đứng ở chỗ này.”


Hướng Thu Vân nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy Hạ Vũ Hào có thù tất báo, chỉ là nghi ngờ cô lừa dối nên mới hành hạ cô nhục nhã như vậy, nếu anh trai thật sự làm chuyện không thể tha thứ, anh ta sẽ không thể để cho anh trai mình đi.


Nhìn thấy mình đã trốn thoát, Hướng Quân vội vàng dùng khẩu hình cảm ơn vợ, nhưng Lâm Quỳnh Chi tức giận đến không thèm nhìn anh.


“Hướng Thiếu Tam quan không chấp nhận được, nhưng anh ấy thực sự rất thương Hướng tiểu thư.” Lục Ngôn Sâm từ bên cạnh nói: “anh ấy là một phú nhị đại hẳn là xem trọng mặt mũi, để xin tha cho cô, anh ấy đã quỳ gối trước Hạ tổng. Thật sự vượt ngoài dự liệu của tôi."


Dù là bệnh gì thì tâm lý bệnh nhân tốt đều có lợi cho việc hồi phục.


Anh ít tiếp xúc với Hướng tiểu thư, nhưng anh có thể lờ mờ cảm nhận được rằng cô không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cuộc sống, nếu cô có thể cảm nhận được lòng tốt của người khác sẽ khiến tâm lý của cô tốt hơn, điều đó cũng sẽ có lợi cho việc điều trị của anh.


Lâm Quỳnh Chi, "..."


Cô không biết được bác sĩ Lục đang chê chồng cô hay khen chồng cô.


“Không… không có gì, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn!” Hướng Quân đột nhiên đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Thu Vân, đừng nghe anh ta nói nhảm!


Hướng Thu Vân chưa kịp trả lời thì đã có tiếng bước chân lộn xộn ở cửa, bác sĩ Tiền và các y tá trước đó đã đẩy một bệnh nhân vào.


“Sao cô vẫn chưa rời đi?” Thấy Hướng Thu Vân vẫn còn ở đây, bác sĩ Tiền căng thẳng, sốt ruột thúc giục: “Nếu không sao thì nhanh lên!”


Anh quay sang Lục Ngôn Sâm, nói rất nhanh, "Bác sĩ Lục trợ giúp, mau đưa cô ấy ra, tôi có bệnh nhân!"


Đây là chuyện gì ?!


“Được rồi.” Lục Ngôn Sâm đáp lại, nhưng không có dời giường, thay vào đó là đi tới Hướng Quân, bế anh ta lên, đi về phía Lâm Quỳnh Chi vội vàng chạy tới phía sau nói: “Còn lại giao cho cô nhé, phu nhân Hướng Thiếu.”


Lâm Quỳnh Chi sợ trễ nải thời gian của bệnh nhân, cũng không phản ứng kịp, liền vội vàng đẩy giường chuyển.


Hướng Thu Vân chân trần nhảy khỏi giường chuyển, đẩy giường chuyển ra khỏi phòng cấp cứu cùng Lâm Quỳnh Chi với tốc độ nhanh nhất.


“Nhanh, nhanh!” bác sĩ Tiền vội vàng ra lệnh cho các y tá khác, một nhóm người tiến vào phòng cấp cứu, đóng sập cửa phòng cấp cứu.


Hướng Thu Vân cảm thấy Lục Ngôn Sâm ôm anh mình rất khó coi, "Bác sĩ Lục đặt anh trai tôi lên giường vận chuyển, rồi đẩy anh ấy trở lại tiểu khu."


Không đợi Lục Ngôn Sâm trả lời, Hướng Quân đã hét lên: "Mau đặt tôi, xuống,đi!"


***


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter


Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!