Tàn Độc Lương Duyên

Chương 208: Cậu Đừng Ngậm Máu Phun Người







“Nghe nói cô vợ nhỏ của ông cụ Lâm còn nhỏ hơn Hân Yên một hai tuổi? Ôi chao, không nhìn ra ông cụ Lâm tuổi lớn thế mà răng còn tốt ghê!” “Vậy sau hôn lễ hôm nay, cậu Lâm gọi cô Lâm Tuyết Nghi là gì? Bà ngoại? Gọi một người còn nhỏ hơn em gái mình vài tuổi là bà ngoại, có thể gọi được sao?” “Ông Lâm không hổ văn nhân, phong cách làm việc không giống như người bình thường chúng ta! Bội phục bội phục!” “Ông Lâm à, chuyện cười vợ tốt như thế, sao vẻ mặt ông lại khó coi như vậy chứ?” “Bà Giang, tôi nói này, bà không vui nhưng vẫn nên chuẩn bị thuốc bổ thận cho ông cụ Lâm đi.

Nếu như xảy ra chuyện gì liên quan đến sức khỏe, thì sẽ trở thành trò cười”
Mẹ Giang nghe vậy vẻ mặt càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, trợn trắng cả mặt, đi lên to tiếng nói bóng nói gió với khách mời: “Cậu nói chuyện cho sạch một chút, thật sự cho rằng tôi không biết chuyện nhà họ Chung các người sao?" “Mẹ..” Giang Hàn Yên đẩy xe lăn đến trước mặt bà ta, rồi hơi kéo bà ta, gọi một tiếng.

Nhưng mẹ Giang thật sự rất khó thở, bà ta thẳng thừng đẩy con gái ra, giọng nói càng cao hơn: “Cậu cũng chỉ là một đứa con riêng của nhà họ Chung mà thôi, có gì đắc ý?” Giang Hàn Yên nhíu mày rất nhẹ, cô hơi xoa nhẹ chân mày, đáy mắt lướt qua một chút mệt mỏi và chán ghét.

Chung Thiệu Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử, trong mắt hiện lên tia hung ác và nham hiểm: “Ông già bảy tám chục tuổi còn thông đồng với phụ nữ còn nhỏ hơn tuổi cháu gái mình, đến con gái của con gái đã đến tuổi lấy chồng, mà còn thông đồng với người đàn ông khác, cả nhà đều không phải thứ gì tốt!” “Cậu nói bậy gì đó?” Mẹ Giang không quan tâm Giang Hàn Yên ngăn cản, dưới ánh nhìn chế nhạo hoặc trào phúng của các khách mới, bà ta ta đỏ mặt hét lớn: “Tôi và Hạ Quốc Nhân trong sạch, cậu đừng ngậm máu phun người! “
Hạ Quốc Nhân là tên của ba Hạ.


“Nếu không phải bị tôi nói đúng tim đen, bà gấp cái gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đồ thổi tha không biết xấu hổ!” Chung Thiệu Vân cười lạnh một tiếng mắng.

Toàn bộ khách khứa đến sảnh tiệc Phú Quý đều nhìn về đây, tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tản.

Nụ cười của Giang Hân Yên căng cứng trên mặt, cổ gắng đè chặt cơn giận trong lòng, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Mẹ, mẹ đi vào trước đi” “Mẹ.

” Vẻ mặt mẹ Giang căm giận.

Nhưng bà ta chỉ vừa quay đầu, đã bị vẻ mặt khó coi của Giang Hân Yên ngắt lời: “Cơ thể mẹ không thoải mái, thì vào bên trong nghỉ ngơi đi, đừng đứng đây mệt nhọc.

“Bây giờ đến một tên oắt con cũng có thể bò lên đầu mẹ hạnh họe!” Vẻ mặt của Mẹ Giang xanh mét oán giận một câu, sau đó lầm bầm đi vào trong sảnh tiệc Phú Quý.

Giang Hân Yên hít sâu một hơi, cười với Chung Thiệu Vân: “Trước giờ mẹ tôi nghĩ gì nói đó, cậu hai Chung đừng quá để ý.” “Nếu Hân Yên đã nói như vậy, đương nhiên là tôi phải nể mặt mũi cô rồi.” Ánh mắt Chung Thiệu Vân dính chặt trên người cô ta, đánh giá từ trên xuống dưới.

“Vậy cảm ơn cậu hai Chung đã thông cảm.

Giang Hân Yên vờ như không nhìn thấy anh ta đang híp mắt lại, dịu dàng nói: “Có điều hôm nay anh đã chửi bới ông ngoại và mẹ tôi trước mặt nhiều khách mời như vậy, chuyện lần này nên tính thế nào đây?”
Chung Thiệu Vân chậc một tiếng, híp mắt khinh thường nói: “Ông cụ Lâm muốn cưới một gái bao hai mươi tuổi làm ở club, lại còn là làm người ta lớn bụng mới chịu cưới, không phải là già mà không nên nết sao?” “Còn về mẹ cô, à, chuyện mẹ cô và vị kia nhà họ Hạ, có mấy ai mà không biết chứ? Không tin cô cứ tùy tiện hỏi một hai người ngồi bên trong, xem bọn họ có biết hay không!”
Giang Hân Yên cười, có điều ý cười không vào trong đáy mắt: “Bên ngoài có rất nhiều người giống như cậu hai Chung, phần lớn đều bàn tán về chuyện của ông ngoại tôi.” “Nhưng theo ý tôi, ông ngoại có thể không để ý ánh mắt người ngoài mà cưới người phụ nữ mình thích, lòng can đảm như vậy nên được kính nể mới đúng.

Dù sao cũng hơn cái người đang sống trong nghèo túng, đột nhiên trở thành cậu ấm vội vã đi chơi giá, rồi bị cảnh sát bắt ngay tận giường.


Cậu hai Chung cảm thấy thế nào?”
Chung Thiệu Vân giống như bị ai đó bóp cổ, khuôn mặt đỏ ửng lên, tức giận đến mức không nói nổi một chữ.

“Nếu đã nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ, vậy phiền toái cậu hai Chung thận trọng lời nói và hành động, thực tốt tốt tố chất cơ bản của một khách mời.

Nếu không để ông ngoại biết trong hôn lễ xảy ra những chuyện này, trong cơn tức giận thay mất vị trí tổng giám đốc của anh thì không tốt đúng không?”
Trên mặt Giang Hân Yên vẫn là nụ cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn anh ta, làm như là bạn bè nói chuyện bình thường.

Khuôn mặt Chung Thiệu Vân đỏ ứng, hiểu rõ, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô.” “Anh cảm thấy sao?” Giang Hân Yên cười ngắt lời anh ta, sau đó nhìn thoáng qua: “Cậu Chung cũng tới.

Sau đó Chung Thiệu Vân cũng nhìn thoáng qua phía sau, ngay khi nhìn thấy Nhậm Gia Hân kéo cánh tay Chung Khánh Hiên, thì vẻ mặt chuyển sang khó coi muốn chết.

Nếu như miêu tả cụ thể, đại khái giống như là mèo thấy chó, nổi giận, nhưng không đánh lại, cuối cùng chỉ có thể cụp đuôi đầu hàng không cam lòng mà bỏ đi.

“Chúc mừng hôn lễ của ông cụ Lâm!” Chung Khánh Hiến cười đi đến, đưa lễ vật cho Giang Hàn Yên: “Ngoài ra cũng chúc mừng cô Giang sắp sửa có một cậu nhỏ hoặc dì nhỏ!”
Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên cứng lại, gật đầu, không nói gì, sau đó đưa quà tặng cho nhân viên ở bàn ghi tên.

“Ôi, chuyện này đúng là đáng chúc mừng!” Nhậm Gia Hân chớp đôi mắt, trên mặt vô cùng hưng phấn: “Theo lý thuyết thì càng lớn tuổi chất lượng t*ng trùng càng kém, người có thiên phủ dị bẩm giống ông cụ Lâm đúng là từ xưa đến nay hiếm!”
Không ai nói tiếp, yên tĩnh đến kỳ quái.


Nhậm Gia Hân tự mình tiếp lời mình, cô ta gật đầu: “Chuyện hiếm gặp như vậy mà cô ta có thể gặp được, đúng là nên chúc mừng, ừ, nên vui!” “Cô Nhậm và cậu Chung cùng đến đúng là chuyện bất ngờ.” Giang Hân Yên cong môi, chuyển đề tài khác: “Tôi còn tưởng cô sẽ đến cùng thư ký Nhậm.

Nhậm Gia Hân trợn trừng mắt: “Ba tôi bận rộn như vậy nhất định là không đến được, cho nên mới để tôi đến đây! Tôi đến cùng thầy và cũng là bạn trai tôi, chuyện này rất bất ngờ sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!”.

truyện ngôn tình
Chung Khánh Hiên họ khan một tiếng, ý bảo bạn gái đừng quá đáng.

“Cô Nhậm thật là ngây thơ lãng mạn.” Giang Hàn Yên dịu dàng nói.

Nhậm Gia Hân tỏ vẻ xấu hổ, cọ vào trong lòng Chung
Khánh Hiên: “Cảm ơn đã khích lệ.

Có phải cô rất hâm mộ tôi không? Có điều loại chuyện này hâm mộ cũng không được!” “Còn rất nhiều khách khứa cần tiếp đón, ngày khác lại nói chuyện tiếp, mời cậu Chung và cô Nhậm ngồi vào bàn.” Giang Hân Yên cười, nhẹ giọng nói.

“Được rồi được rồi!” Nhậm Gia Hân nhe răng cười, xua tay với cô ta: “Hướng Thu Vân sắp đến dây rồi, cô phải tiếp đón cho tốt, tôi đi vào trước!”
Nói xong, cô ta cũng không để ý đến vẻ mặt Giang Hàn Yên hơi giật mình, nhảy nhót kéo Chung Khánh Hiện đi vào..