Tàn Độc Lương Duyên

Chương 207: Trả Vòng Cổ Cho Tôi







**********
Chương 207: Trả vòng cổ cho tôi
Hướng Thu Vân nhíu mày đi vào phòng bếp, thấy trên bàn đặt một chén cháo nấu xong, trên đó còn có mấy đĩa đồ ăn kèm.

Cô mím môi, đi đến mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tất cả các loại thịt tươi rau dưa bên trong, đóng cửa tủ lạnh lại, đi đến bàn ăn.

Sau khi ăn qua loa vài miếng, Hướng Thu Vân đột nhiên nhớ tới một việc, cô trở về phòng, lấy di động ra, nhập một tin nhắn rồi gửi cho anh trai.

“Em đã thương lượng xong với ông cụ Hạ, ông ta sẽ cử người đưa em đi, cũng sẽ không để cho Hạ Vũ Hào gây khó dễ cho anh và chị dâu.

Em còn chưa biết sẽ đi đâu, chờ sau khi đến nơi sẽ liên lạc với anh và chị dâu”
Sau khi cô nhập xong tin nhắn, ngón tay đã đặt lên nút gửi, nhưng cuối cùng không ấn xuống, ngược lại xóa từng chữ từng chữ.

Trước giờ anh trai không giấu được chuyện gì trong lòng, nếu như nói cho anh ta, anh ta làm ra chuyện gì bị Hạ Vũ Hào phát hiện manh mối, đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.

Chờ đến ngày hôn lễ của ông cụ Lâm rồi nói với ông nội và bà nội cũng không muộn.


Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ đi ra ngoài một lần, Hướng Thu Vân luôn ở trong Trúc Hiền Trang.

Trong thời gian này, Triệu Phương Loan có đến một lần, bà ấy nói chuyện với cô một lúc, vẻ mặt thoạt nhìn không tốt cứ như có tâm sự.

Cô hỏi vài câu, nhưng mà Triệu Phương Loan ngậm miệng không nói gì, vì thế cô cũng không hỏi nhiều.

Rất nhanh đã đến hôn lễ ông cụ Lâm.

Đầu tiên Hạ Vũ Hào chuẩn bị lễ phục giúp Hướng Thu Vân, rồi mời mấy người trang điểm và mấy nhà tạo mẫu tóc đến để bọn họ giúp đỡ cô.

“Tôi chuẩn bị một chút là được.

Hướng Thu Vân không muốn trang điểm quá mức long trọng, dù sao người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm vốn không muốn mời cô, cô ăn mặc gây chú ý quá cũng không tốt.

Thứ hai, đêm nay ông cụ Hạ đã sắp xếp người đưa cô đi, cô ăn mặc quá rườm rà sẽ không tiện.

Hạ Vũ Hào kéo cô đến, đè cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lạnh lùng nói: “Em đi cùng với tôi không cần sợ người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm để ý đến em.” Hướng Thu Vân cau mày muốn đứng dậy, nhưng anh đã đặt một cánh tay lên vai cô: “Đừng nhúc nhích.

Một đám người xúm lại bên cạnh Hướng Thu Vân, một nhóm nhà trang điểm cãi nhau đến mặt đỏ tại hồng, tranh giành nhau hồi lâu.

Cô nghe mà đau hết cả tai, chỉ cúi đầu chơi di động.

“Anh trai” Thu Vân, có cần anh đưa cho em trang sức và lễ phục dạ hội không? Vừa hay mấy năm nay anh kiếm được không ít đồ tốt, cho em làm quà tặng...!Nhưng mà không có miếng ngọc trước kia.

Tối nay Hướng Thu Vân đi rồi, cầm theo một đống đồ cũng không tiện, cô vội nói với anh ta mình không cần.

Ban đầu cô định tối nay sẽ nói tin này cho anh, nhưng ánh mắt liếc qua Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh, cô từ bỏ quyết định này.

Cô cất di động, nhìn miếng ngọc đang nằm trên cổ Hạ Vũ Hào, nhíu mày.

Dường như đã nhận ra ảnh mắt cô, Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó cài nút áo sơ mi lại, che đi miếng ngọc trên cổ.


Hướng Thu Vân hơi nhíu mày lại, chỉ vào cổ anh: “Miếng ngọc kia.” “Trước kia vừa nhìn thấy ở trong một cửa hàng đồ cổ là đã nhìn trúng nó, tôi rất thích, không thể nào cho em được.

Hạ Vũ Hào vỗ nhẹ lên tây trang không hề có chút nếp nhăn nào, nghiêng đầu nhìn cô.

Hướng Thu Vân mím môi, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, thu ánh mắt lại, Hạ Vũ Hào đứng dậy đi trên lầu.

Chưa tới một lúc sau, Hạ Vũ Hào cầm một hộp vuông nhỏ màu đen đi xuống lầu, sau đó đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân.

Cô không thèm liếc mắt, anh mở hộp lấy ra một miếng ngọc màu hình giọt nước màu xanh biếc, vừa nhìn còn tốt hơn cả miếng ngọc trước kia của Hướng Thu Vân.

Hạ Vũ Hào đặt miếng ngọc lên tay, sau đó kh lưng đeo cho cô.

Nhưng cô lại vươn ta cản lại, sau đó nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi.

“Tôi không thể cho em” Hạ Vũ Hào đẩy tay cô ra, rũ mắt nghiêm túc đeo miếng ngọc lên cổ cô.

Bàn tay lành lạnh của anh lướt qua làn da của Hướng Thu Vân, kích thích làm cho cả người cô nổi hết da gà da vịt, hơn nữa hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, có hơi ngứa ngáy, làm cô cảm thấy rất không thoải mái.

Hướng Thu Vân bỗng đột nhiên đứng dậy, tháo miếng ngọc Hạ Vũ Hào vừa đeo lên cho cô, đưa tay về phía anh: “Trả vòng cổ của tôi cho tôi.” “Hửm?” Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, vẻ mặt hờ hững, dường như thật sự không hiểu cô đang nói cái gì.

Hướng Thu Vân giống như nghẹn ở cổ họng, nhíu mày nói: “Vòng cổ anh đang đeo là của tôi, trả lại cho tôi.”
Nhà tạo hình và nhà tạo mẫu tóc đều dừng động tác, ánh mắt khác thường nhìn hai người.

“Em nói cái này?” Hạ Vũ Hào cởi hai nút áo sơ mi, chỉ vào miếng ngọc nằm trên xương quai xanh hỏi cô.

Vẻ mặt Hướng Thu Vân xấu tệ, gật đầu, từ dây đến miếng ngọc đều giống của cô như đúc, cô chắc chắn đây là của mình.

“Cái này tôi tự mua, em nhận sai rồi” Hạ Vũ Hào lại cài cúc áo lại lần nữa, ánh mắt nhìn cô, chỉ vào vòng tay trong lòng bàn tay cô: “Đeo cái kia đi.”
Hướng Thu Vân càng nhíu chặt hơn nữa: “Phía sau miếng ngọc này có khắc tên của tôi, tôi không thể nào nhận sai được” “Phía sau không có chữ, tôi đã xem rồi.” Hạ Vũ Hào giơ tay nhìn đồng hồ, nói với mấy người đứng bên cạnh: “Thời gian không còn sớm, mấy người đưa cô ấy đi thay quần áo trước.”
Hướng Thu Vân còn muốn nói thêm gì đó, mấy người đó rất có ánh mắt, kéo nhau đưa cô vào phòng thay đồ.


Khách sạn Nam Tước.

MercedesBenz, Bentley, Ferrari, Porsche.

Maybach.

RollsRoyce...!Rất nhiều dòng siêu xe chiếm cứ vị trí đỗ xe trước cửa khách sạn, bây giờ nhân viên khách sạn đang ở dẫn đường cho một chiếc Land Rover và RollsRoyce đỗ vào trong bãi đỗ xe ngầm.

Trước cửa khách sạn trải một thảm đỏ dài gần hai trăm mét, tới gần cửa khách sạn có hơn hai mươi người mặc vest hoặc mặc sườn xám, đây là nhân viên đón khách của khách sạn sắp xếp, hơn một trăm tên vệ sĩ còn lại để bảo vệ an toàn cho khách khứa.

Bởi vì khách mời dự hôn lễ của ông cụ Lâm cơ bản đều là những nhân vật giàu có nức tiếng, còn có một vài quan chức, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát đã sắp xếp mấy chục người mặc thường phục đi tuần tra.

Không ngừng có nam nữ mặc trang phục hoa lệ xuống xe, người nói người cười hoặc bày ra dáng vẻ đoan trang cao quý ưu nhã hoặc dào dạt đắc ý đi ngang qua đống flash để vào trong khách sạn.

Có vài người sẽ nói vài câu đơn giản với microphone do phóng viên đưa qua, có vài người thẳng thừng xua tay, tỏ vẻ không tiện nhận phỏng vấn.

Ngẫu nhiên cũng có vài người quan đường đứng xe, rồi chụp vài tấm ảnh đăng lên mạng hỏi đây là chuyện gì.

Nhân viên khách sạn bận rộn đưa cách khách mời đi vào sảnh tiệc Phú Quý sau đó vội vàng đi ra nghênh đón khách mời khác.

Người nhà họ Lâm và người nhà họ Giang đều đứng đầy trước cửa Phú Quý đón tiếp khách khứa, chỉ vì hôm nay là ngày vui nên ai cũng miễn cưỡng cười, chỉ có nụ cười trên mặt Giang Hân Yên còn được coi là tự nhiên, nhưng cũng chỉ là được coi mà thôi.

“Tổng giám đốc Lưu đến rồi? Mời vào trong mời vào trong!" “Giám đốc Lý đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa!”
Bố Giang, Giang Hân Yên và cả mấy người lớn nhà họ Lâm là có thể đón tiếp khách khứa, còn mặt mũi của mẹ giang và Giang Minh Thắng và mấy con cháu nhà họ Lâm đã xu đến mặt đất, cả đám hận không thể tìm một cái khe nào để chui vào.

Những người có quan hệ tốt với hai nhà Lâm Giang còn có thể nói lời chúc cát tường, nhưng mà những nhà không có quan hệ tốt thì hoặc trắng trợn hoặc ngập ngầm nói vài câu khó nghe....